Tử không ta tư, há không người khác
← Ch.23 | Ch.25 → |
Sau khi Dương Như Nguyệt rời đi, Nguyên Tĩnh Vũ ôm Khinh Nhan ở trên giường, một tay ôm hông, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, trong miềng không ngừng gọi tên nàng "Khinh Nhan, Khinh Nhan ...", chỉ cảm thấy lòng vô cùng ngọt ngào.
Chợt nghe tiếng bước chân một thị nữ đến trước cửa hành lang dừng lại nói: "Hồi phu nhân, Tần phó thống lĩnh đến."
Nguyên Tĩnh Vũ buông lỏng cánh tay mình ra, cùi đầu nhìn Dịch Khinh Nha: "Nàng tìm hắn?"
"Ừ." Khinh Nhan gật đầu một cái, "Ta đã lâu không có tin của sư phụ, người sư phụ phái đến cũng không có, không biết có vấn đề gì ..."
"Tín viết xong rồi sao?" Hắn hỏi, sau đó lại ngẩng đầu cất giọng nói."Vào đi!"
Thị nữ vén rèm lên, Tần Cảnh cúi đầu bước vào thỉnh an, chậm rãi ngẩng đâu lên. Lại thấy Vương gia dựa vào giường ấm ôm phu nhân, trên mặt phu nhân vẫn còn đỏ ửng, thật sự mập mờ, khiến cho Tần Cảnh chưa thành niên lập tức đỏ mặt.
Khinh Nhan trợn mắt nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, biết thuộc hạ đi vào không không chịu kiêng dè, để người ta sợ hãi!
Nguyên Tĩnh Vũ khẽ cười nói: "Không sao, hắn sẽ phải quen thôi!" Khinh Nhan nhịn không được nhéo hắn một cái, sau đó vội vàng đứng dậy. Nguyên Tĩnh Vũ buông nàng ra, đi theo phía sau nàng.
"Ta có phong mật thư, ngươi tự mình đi giúp ta một chuyến, giúp ta đưa đến tiệm thuốc Phục Xuân ở phía Nam thành Dụ Dương, giao cho chưỡng quỹ là Trình Vũ Kiếm tiên sinh." Nói xong, nàng lấy ra lạp hoàn đã chuẩn bị sẵn đưa cho Nguyên Tĩnh Vũ.
Nguyên Tĩnh Vũ khẽ cười đưa cho thị nữ, đem lạp hoàn chuyển cho Tần Cảnh.
Tần Cảnh nhận lấy lạp hoàn, cất cẩn thận, lại vội vàng cúi đầu nói: "Khở bẩm Vương gia, phu nhân, ở đại môn Vương phủ có hai người xin cầu kiến, nói là huynh đệ của phu nhân ..."
"Bọn họ đến? Thế nào lại không mời vào?" Khinh Nhan kích động chạy ra bên ngoài. Hai người? Chẳng lẽ Khinh Trần cũng tới?
Nguyên Tĩnh Vũ vội kéo nàng lại, giọng không vui: "Sư môn các người không phải vi tôn nữ tử sao? Sao người đến tìm nàng đều là nam?" Nhìn sắc mặt của nàng ngập tràn mong đợi, hắn nghiêm người lại nói: "Thân thể nàng còn chưa khỏe, không được phép ra ngoài! Ta kêu Tần Cảnh dẫn người đến là được!"
"Không cần!" Nàng chợt không giải thích mà cười, sau đó đứng thẳng người cao giọng nói: "Khinh Vân, Khinh Trần!"
Chỉ nghe ngoài hành lang có giọng hai người cùng hô lên: "Có thuộc hạ!"
Tần Cảnh bị kinh sợ! Vội vàng vén rèm cửa chạy đi, hai người vừa mới nãy còn dây dưa với mình ngoài đại môn vương phủ giờ đã quỳ gối ngoài hành lang. Đầu hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trước đây hắn còn vỗ ngực đảm bảo với Vương gia rằng vương phủ được bảo vệ nghiêm ngặt đến nỗi ngay cả con ruồi cũng không thể vào, nhưng hôm nay ban ngày như thế, lại có thể khiến hai người mặc áo trắng ngang nhiên đi vào, nếu phu nhân không nói, hắn thân là phó thống lĩnh cũng không phát hiện được ...
Khinh Nhan kéo tay Nguyên Tĩnh Vũ nói: "Chúng ta cùng ra ngoài xem một chút đi! Bọn họ hôm nay không còn là sư huynh đệ của ta nữa rồi, chỉ là hộ vệ của ta. Ta giữ một người giúp ta làm việc, còn một người làm hộ vệ cho ngươi."
Nguyên Tĩnh Vũ vì nàng nắm tay mà tâm tình vui vẻ, nhưng nghĩ tới có một nam nhân cùng làm việc với nàng, lòng hắn cũng không thoải mái. Chủ là nàng nói để một người hộ vệ cho hắn là ý gì? Giám sát hắn? Hay thật là bảo vệ hắn?
Hai người nắm tay nhau đi tới cửa, chỉ thất hai bóng trắng quỳ ở ngoài hành lang, nhìn dáng dấp cũng rất trẻ tuổi.
Tần Cảnh kinh ngạc nhìn hai người ngay trước mắt mình đi vào vương phủ, thế nào cũng không tin hai người theo chân mình tìm được chỗ này.
Dịch Khinh Nhan đứng trước bọn hắn nhìn chốc lát, trầm giọng nói: "Đứng lên đi!"
"Tạ chủ nhân!" Lâm Khinh Vân cùng Phượng Khinh Trần đồng thời đứng thẳng dậy, động tác nhất quán như một.
Đợi đến lúc rõ ràng nhìn thấy dung mạo hai người, Nguyên Tĩnh Vũ mới hiểu những lời Khinh Nhan nói đêm ngắm sao hôm đó khiêm tốn cỡ nào. Hai người trước mắt nếu chỉ nhìn đến dung mạo khí chất, chỉ sợ thiên hại tuyệt đối không có người thứ ba. Lâm Khinh Vân tao nhã lịch thiệp so với hắn có hơn mấy phần dịu dàng thanh nhã, Phượng Khinh Trần tuấn mỹ thậm chí so với Khinh Nhan cũng không kém chút nào.
Khó trách Khinh Nhan nói dung mạo hắn chưa là gì, từ nhỏ nàng đã cùng các sư huynh đệ như vậy lớn lên, cuối cùng lại coi trọng hắn, thật không biết hắn tu được phúc khí mấy đời.
Thế nhưng hai người làm sao lại chịu làm hộ vệ cho Khinh Nhan đây? Là ai chọn? Không phải nói võ công của nữ tử Lăng Tiêu các hơn hẳn nam nhân sao? Thế nào lại không đưa vài nữ tử đến? Trong lòng Nguyên Tĩnh Vũ cực kỳ khó chịu, nắm tay Khinh Nhan thật chặt.
Khinh Nhan nhìn Nguyên Tĩnh VŨ một cái, lại thấy sắc mặt hắn trầm tĩnh, chỉ là nhìn chằm chằm Lâm Khinh Vân cùng Phượng Khinh Trần, ánh mắt có chút lãnh. Nàng âm thầm buồn cười, chợt xoay người về phía hắn dịu dàng cười một tiếng, khi hắn chốc lát mơ hồ thì lại quay đầu, nghiêm túc nhìn hai vị sư huynh đệ nói: "Còn không bái kiến Quận chúa (Phu quân của Các chủ)!"
"Vâng!" Hai người đồng nhịp hô lên, hướng nàng gật đầu hành lễ, sau đó quỳ một gối trước mặt Nguyên Tĩnh Vũ nói: "Lâm Khinh Vân (Phượng Khinh Trần) tham kiến Quận chúa!"
Nguyên Tĩnh Vũ sửng sốt một cút. Nghe nói Khinh Nhan làm Các chủ Lăng Tiêu các, nếu bọn họ là hộ vệ của nầng, thế nào lại tham bái hắn đây? Mặc dù đột ngột, hắn mặt không đổi sắc trầm giọng "Ân" một tiếng, sau đó lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi!"
"Tạ Quận chúa!" Hai người đứng dậy, cung kính đứng ở hai bên, mắt nhìn thẳng, lại không dám nhìn lén Dịch Khinh Nhan.
cungquanghang/
Lòng Nguyên Tĩnh Vũ tràn đầy nghi ngờ, nhưng lúc này không tiện hỏi, hắn nhẹ nhàng ôm hông Khinh Nhan nói: "Người tới, nàng cũng yên tâm rồi. Thân thể nàng chưa tốt, mau đi vào! Đừng để cảm lạnh."
"Chủ nhân thân thể khó chịu?"
"Thương thế chủ nhân vẫn chưa khỏe?"
Lâm Khinh Vân cùng Phượng Khinh Trần đồng thời đưa mắt nhìn Dịch Khinh Nhan, thân hình thoắt một cái đã đến bên nàng.
Nguyên Tĩnh Vũ bị sợ hết hồn, đem Khinh Nhan vội vàng lui về sau mấy bước. "Các ngươi làm cái gì?" Mặc dù võ công không bằng bọn họ, nhưng khí thế không giận mà uy khiến hai người lập tức dừng bước lại.
"Xin chủ nhân để chúng ta kiểm tra thương thế!" Phượng Khinh Trần nói. Trong ánh mắt hắn tràn đầy đau đớn, trên mặt tất cả là ẩn nhẫn.
Nguyên Tĩnh Vũ vội đem Khinh Nhan ôm thật chặt, bộ mặt phòng bị cự tuyệt nói: "Khinh Nhan bị thương ở ngực, sao có thể cho các ngươi xem xét!"
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Nguyên TĨnh Vũ, Khinh Nhan không nhịn được tựa người vào trước ngực hắn, không nhịn được nhỏ giọng cười.
Nhìn Khinh Nhan cười, thần sắc Lâm Khinh Vân với Phượng Khinh Trần mới hòa hoãn xuống, vội vàng lui về sau máy bước, cúi đầu cung kính nói: "Xin Quận chúa thứ tội! Chúng ta chỉ là quan tâm đến thân chể chủ nhân!"
Nguyên Tĩnh Vũ nhướng mày nhìn họ, không hiểu hai người kia rốt cuộc là thân phận gì? Chủ nhân? Quận chúa? Phu quân của của chủ nhân? Vậy cũng coi như là chủ tử của bọn hắn rồi soa? Hắn vỗ nhẹ nhẹ lưng Khinh Nhan, nghi ngờ gọi một tiếng: "Khinh Nhan ..."
Khinh Nhan ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười, hòa nhã nói: "Thân phận của bọn họ tối nat ta nói cho ngươi. Lúc nãy đã nói với ngươi, hai người bọn họ một theo ngươi, một theo ta, ngươi chọn trước đi!"
Chương thứ hai mươi bốn: Tử không ta tư, há không người khác (hạ)
Khinh Nhan ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười, hòa nhã nói: "Buổi tối ta sẽ nói thân phận bọn ho cho ngươi. Lần trước ta đã nói, hai người bọn họ một theo ta, một theo ngươi, ngươi chọn trước đi!"
Nghe vậy Nguyên Tĩnh Vũ nhìn Lâm Khinh Vân với Phượng Khinh Trần một chút, nếu có thể, hắn thật muốn chọn cả hai. Hai nam nhân xuất sắc thế này, phải để nữ nhân trong lòng bên cạnh cũng không thoải mái. Xem nhẹ việc Khinh Nhan còn chờ mình quyết định, hắn miễn cưỡng cười nói: "Vậy thì nàng sắp xếp đi!"
Khinh Nhan gật đầu một cái, nhìn Lâm Khinh Vân nói: "Khinh Vân làm việc trầm ổn, liền ở bên cạnh ta đi, vừa lúc bên cạnh ta thiếu trợ thủ đắc lực." Rồi sau đó, nàng lại nhìn Phượng Khinh Trần nói: "Khinh Trần võ công tốt, ở lại bên cạnh ngươi làm hộ vệ, bảo vệ an toàn cho người, có hắn, ta cũng yên tâm."
Nguyên Tĩnh Vũ lần này không cảm thấy ngoài ý muốn, trước kia nghe nàng nói về Lâm Khinh vân, biết bọn họ cùng nhau lớn lên, tình cảm tự nhiên cũng không bình thường, nàng lưu hắn ta bên cạnh cũng hợp tình hợp lý. Về phần Phượng Khinh Trần này, trước kia hắn chưa từng nghe qua, có lẽ cũng không quá quen thuộc với nàng. Nhưng hắn vẫn còn nghi hoặc: "Ta để Khinh Trần làm hộ vệ? Nghĩa là sau này chỗ nào cũng mang hắn đi?" Không phải rốt cuộc là muốn giám thị hắn nhiều chút sao?
Dịch Khinh Nhan cười như không cười nhìn hắn, thấy hắn có chút chột dạ. Rồi sau nàng cười, nói: "Tùy ngươi đi! Ta chỉ muốn là cho ngươi, nếu không muốn dùng, ta giữ lại hết cũng được. Vốn là bọn họ có nghĩa vụ giám sát ngươi có hại ta hay không, nhưng trước mắt ta tin tưởng ngươi, điều này có thể loại bỏ."
"Phải không?" Nguyên Tĩnh Vũ nhíu mày, nhìn Lâm Khinh Vân một chút nói, "Cũng không thể cho ta cả hai sao?"
Khinh Nhan nhíu mày nhìn hắn. Hắn đều muốn cả hai? Hơi suy tư một chút nàng hiểu ý định hai người này, thì ra nam nhân này cũng sẽ ghen! Nàng mỉm cười nhìn hắn, không trả lời rõ ràng, ngược lại xoat người nhìn Lâm Khinh Vân cùng Phượng Khinh Trần nói: "Cho hai ngươi ba ngày để quen với Vương phủ và thành Dụ Dương, trước đêm 30 trở lại, cùng ta tham dự gia yến." Rồi sau đó, nàng hướng Tần Cảnh nói: "Tần phó thống lĩnh, ngươi dẫn bọn họ đến chỗ ở mới trong vương phủ một chuyến."
Ba người lĩnh mệnh rời đi, Khinh Nhan lôi kéo Nguyên Tĩnh Vũ vào nội thất.
Nguyên Tĩnh Vũ liếc nhìn hai thị nữ một cái, ý bảo bọn họ rời đi xa một chút, sau đó mới vén rèm theo Khinh Nhan đi vào trong thất.
Mới vào cửa, Khinh Nhan buông tay Nguyên Tĩnh Vũ, hắn ngược lại vội cầm tay nàng, nhẹ nhàng dùng lục kéo nàng lại, liền ôm chặt nàng trong ngực.
Nàng tránh một chút, hắn không buông, nàng đành thuận theo để hắn ôm một chốc. Sau, hắn không nhịn được buông nàng ra, ngưng mắt nhìn nàng nói: "Khinh Nhan, ta hứa từ nay không chạm một đầu ngón tay nữ nhân nào, nàng cũng hứa với ta, từ nay về sua không để cho bất kỳ nam nhân nào chạm vào nàng?"
Mặt Khinh Nhan nhẹ run lên, nhấc chân đá hắn.
Nguyên Tĩnh Vũ chẳng những khong có tránh, còn nhào lại vội ôm nàng, đồng thời vội vàng dụ dỗ nói: "Khinh Nhan, nàng đừng tức giận, ta chỉ là xem dáng dấp bọn họ như vậy ... xuất chúng như vậy, rồi nhớ đến tình cảm các người thắm thiết ... Ta không phải là không tin tưởng nàng, chỉ là đột nhiên ta không tự tin ... Khinh Nhan, Khinh Nhan ..."
Khinh Nhan an tĩnh lại, ôm chắc vòng hông của hắn.
Lập tức lòng Nguyên Tĩnh Vũ đều minh bạch, lại càng dùng sức ôm nàng."Khinh Nhan, thương thế của nàng sao rồi?"
"Không sao rồi. Công lực của ta cũng hồi phục được ba tầng. Ngươi đừng lo lắng ..." Nàng dịu dàng tựa vào ngực hăn, có chút tham luyến cái ấm áp này.
"Khinh Nhan ..." Hắn do dự, cuối cùng bên tai nàng nhỉ giọng nói, "Khinh Nhan, tối nay cho ta được không?"
Thân thể Khinh Nhan cứng đờ, mơ hồ nổi dấu hiệu oán giận, Nguyên Tĩnh Vũ vội ôm chặt nàng, vội vàng giải thích: "Nàng đừng tức giân, đừng tức giận! Ta không phải không đợi kịp, ta đã nói là sẽ nguyện ý đợi nàng ... Ta chính là nghĩ, nếu chúng ta cùng tính toán gần nhau cả đời, vậy chẳng phải lãng phí thời gian sao? Ta thật sự muốn nàng ..."
Khinh Nhan an tĩnh lại, trong lòng hiểu là vì Khinh Trần cùng Khinh Vân làm hắn bất an. Vì vậy, nàng đem tất cả chuyện tình bọn họ nói cho hắn. Nói bọn họ cầu hôn nàng thế nào, nàng cự tuyệt bọn họ, sau đó bọn hắn thỉnh cầu làm ám vệ của nàng; nói cho hắn chức trách cùng địa vị thật bọn họ một chút!
Nguyên Tĩnh Vũ nghe nàng nói, dây cung căng trong lòng chậm rãi buông xuống. Thì ra bọn họ chỉ là tư nô của Khinh Nhan, mặc dù có nghĩa vụ giám sát hắn, nhưng cũng phải nghe lệnh nàng.
Cuối cùng, Khinh Nhan thở dài nói: "Ta vốn là không muốn ám vệ, nhưng quy củ sư môn là vậy, ta chỉ có thể cự tuyệt bọn họ cầu hôn, không thể cự tuyệt bọn họ thành ám vệ của ta. Trước đến nay, số phận ám vệ rất bi thảm, không có địa vị, không có tôn nghiêm, nhìn người mình yêu cùng nam nhân khác tương thân tương ái, chẳng những không thể ghen tị, còn phải nghe lời của Quận chúa (phu quân của Các chủ) ra lệnh ... Ta không mong họ phải bi thảm như vậy cả đời. Vừa đúng lúc ngươi cũng cần thủ vệ, nên ta hy vong ngươi cho bọn họ cơ hội này, làm thuộc hạ của ngươi, vì ngươi mà cống hiến, mà không phải không có địa vị như tư nô. Đúng rồi, không cho ngươi khi dễ bọn họ!"
Nguyên Tĩnh Vũ suy nghĩ một chút nói: "Nàng đem hết bọn họ cho ta?"
"Ừ!" Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy nàng làm sao? Bên cạnh nàng cũng cần một hai người mới phải." Nguyên Tĩnh Vũ nghĩ lại, ít nhất cũng phải có người liên lạc nghĩa quân Giang Nam chứ, cũng không thể mỗi lần nàng tự ra tay? Nhưng hắn thật không muốn tách khỏi nàng!
Nàng dịu dàng cười nói: "Ta sẽ nhờ sự phụ chọn mấy nữ đệ tử thông minh lanh lẹ đến là được, nhưng là ngươi phải cẩn thận, chỉ cần ngươi có hoa tâm, bọn Khinh Trần sẽ không nương tay với ngươi."
Nguyên Tĩnh Vũ lơ đễnh cười: "Chuyện khác ta không đảm bảo, nhưng chuyện này nàng yên tâm, sắc đep không có sức hút lớn như vậy với ta!"
Khinh Nhan tỉ mỉ nhìn ánh mắt hắn, nàng nhẹ nhàng gật dầu. Những lời này nàng tin tưởng. Cho dù Thội Ngọc Thụy hay Dương Như Ngọc, nhan sắc đều không kém nàng, nhưng hắn vẫn lựa chọn nàng. Dĩ nhiên, trong lòng nàng cũng hiểu sựa lựa chọn của hắn có phần lớn nguyên nhân là nghĩa quân Giang Nam nằm trong tay nàng. Nàng cũng không cảm thấy có gì không đúng, hắn yêu nàng là yêu tất cả của nàng. Xuất thân của nàng, võ công của nàng, dung mạo của nàng, nàng có thể mang lợi ích đến cho hắn, những thứ này đều là một phần tạo nên hoàn chỉnh, thiếu những thứ này thì không phải là Dịch Khinh Nhan rồi. Cũng lý này, nếu như hắn không phải Dụ Dương Vương, nàng cũng không thèm nhìn đến hắn.
Thật ra thì hiện tại nàng cũng không lo lắng hắn sẽ thay lòng, dù sao hắn cũng là vương một phiên, mặc dù cũng có lúc sẽ lừa gạt nàng, nhưng sẽ không tùy tiện thề thốt. Lúc hắn vứt bỏ tôn nghiêm mà quỳ trước giường nàng đề thề, ít nhất trong lòng hắn rõ ràng quyết định tuân thủ lời thề kia. Nàng lo lắng là sau này, nếu như nàng không thể sinh hài tử cho hắn, nếu như nàng đem toàn bộ thế lực giao cho hắn, nếu lấy kết thân làm điều kiện chiếm lấy thành, dưới đại nghiệp thiên hạ, hắn sẽ lựa chọn thế nào đây? Hắn còn có thể tuân thủ lời thề của hắn?
Nhưng ngày đó còn xa, hiện tại lo lắng cũng không làm nên chuyện gì, lại tự tìm phiền não. Tổ huấn của Lăng Tiêu các là: nắm chặt hiện tại, không để tương lai có cơ hội hối hận! Nếu như nam nhân trái lời thề, trực tiếp giết là được!
← Ch. 23 | Ch. 25 → |