Sơn cùng thủy tận nghi không đường
← Ch.19 | Ch.21 → |
Dịch Khinh Nhan khẽ mở mắt, phát hiện nàng đang nằm trên giường, ánh sáng của đèn dầu leo lắt trong phòng, ánh hoàng hôn vẫn nhuộm ngoài kia, trong phòng có vẻ ấm áp. Một bàn tay to nắm chặt bàn tay nằm ở ngoài mạn giường phải, lòng bàn tay truyền đến sự ấm áp của nam nhân. Nàng cố sức nâng mí mắt, hỏi chuyển động đầu một chút, đập vào mi mắt là một dáng người tiều tụy đến đau lòng, từ mơ hồ đến rõ ràng. Trong một khắc, lòng nàng cảm thấy ấm áp, ngọt ngào, còn có một tia chua xót không lý giải được.
Nàng chưa chết sao? Hắn cứu nàng? Hắn vẫn không buông tha cho nàng sao? Đã là như vậy rồi, sao hắn còn không chịu vứt bỏ? Hắn không phải giỏi gạt người hơn nàng, kiên cường hơn nàng sao? Cho nên nàng mới thích hợp với vị trí kẻ lụy tình hơn? Cho nên trời cao mới muốn cảnh cáo nàng? Trời cao sao? Nàng sao phải tuân theo ý trời? Mọi sự không phải do người sao? Nàng trước nay đều công bằng, hắn cho nàng mấy phần chân tình, nàng đều đáp lại đầy đủ ....
Nhưng sao hắn lại ưu thương tiều tụy như vậy? Hăn đã chăm sóc nàng bao lâu rồi? Thật ra chỉ cần thị nữ là đủ, hắn không phải tự làm từng chút một? Nàng đã như vậy rồi, hắn còn làm cho ai xem?
Nghĩ đến buổi tối trước khi đi kia, nàng ỷ ôi trong lòng hắn, hắn ôm chặt nàng, nói là từ này về sau bọn họ dựa vào nhau là tốt rồi, nói tất cả của hắn đều cho nàng ... Nghĩ tới từng hồi đã từng ngọt ngào như vậy, lòng nàng nảy lên từng trận co rút đau đớn ... Chỉ là ba tháng không thấy, hắn để cho nữ nhân khác mang thai hài tử của hắn ...
Coi như hắn ở tình thế bức bách, cưới nhiều nữ nhân hơn nữa, nhưng lòng thì có một mình nàng? Lời này đi mà gạt quỷ đi! Thì ra cái cam kết toàn tâm toàn ý của hắn chính là cái này, khó trách hắn dễ dàng minh ước với nàng như vậy ...
Không biết bao lâu, bóng dáng hắn dần mơ hồ, chuyện gì đang xảy ra? Nàng nhẹ chớp mắt một cái, một chuỗi nước mắt lặng lẽ chảy xuống, bóng dáng hắn sau đó trở nên rõ ràng, rồi lại mơ hồ ...
Chợt nội tâm Nguyên Tĩnh Vũ khẽ động, chỉ thấy Khinh Nhan an tĩnh nhìn hắn, lệ rơi đầy mặt. Hắn đột nhiên vui mừng, vội vàng cúi người, dịu dàng lau một mặt đầy nước mắt, nhẹ giọng hỏi: "Khinh Nhan, nàng tỉnh rồi sao? Làm sao lại khóc? Vết thương vô cùng đau sao?"
Khinh Nhan khẽ lắc đầu, chớp mắt một cía, nước mắt lần nữa chảy xuống, thấm ướt cả tai, cả cổ.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng chốc lát, chợt hiểu. Nàng không biểu hiện quyết tuyệt như ngày đó, trong lòng nàng có hắn, nên mới vì hắn phản bội mà đánh mất lý trí, cho nên mới lạnh lùng nói những lời tuyệt tình đến vậy, lòng mới chua xót khổ sở ... Hốc mắt hắn đỏ lên, cúi đầu hôn lên mặt nàng. Hắn muốn hôn khô nước mắt của nàng, ai ngờ lệ chảy ngày càng nhiều, đến cuối cùng không phân biệt đâu là nước mắt của hắn, đâu là của nàng.
Đôi mắt đẫm lệ trong sương mù, không biết vô tình hay hữu ý, hắn rốt cuộc chạm lên cánh môi khô khốc của nàng, tựa như lữ nhân trong sa mạc đói khát, tìm được cam tuyền, lưu luyến mút vào. Nàng khẽ giãy giụa, nhưng hắn thế nào cũng không chịu buông ra.
Hồi lâu sau, hắn mới buông nàng, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hai người tỉ mỉ thở.
Dịch Khinh Nhan trong lòng vừa tức vừa thẹn, muốn đẩy hắn nhưng một chút hơi sức cũng không dùng được.
Hắn tựa nhẹ đầu bên tai nàng, nước mắt nhanh thấm ướt vạt áo nàng. Mặc dù không thấy được nước mắt cùng ánh mắt của hắn, cũng không nghe được thanh âm của hắn, nàng cảm nhận được nội tâm hắn vô cùng hoảng sợ cùng hối hận. Nhưng là, hối hận hơn nữa, nước mắt có hơn nũa thì đã thế nào? Có thể gạt đi tất cả những gì đã xảy ra sao?
Không muốn bị tâm tình hắn ảnh hưởng, nàng dùng âm thanh khàn khàn hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Sàu ngày." Hắn dùng âm thanh khàn khàn giống nhau trả lời, hồi sau mới từ bên tai nàng ngẩng lên.
"Ngươi ... vẫn chăm sóc ta sao?" Cho tới giờ, hắn đối với nàng cuối cùng là chân tình hay giả ý, đã chẳng quan trọng nữa.
Hắn giữ chặt khuôn mặt nàng, ngưng mắt nhìn nàng thật sâu, sao lại không hiểu nàng đang nghĩ gì. Nhưng hắn không có vội giải thích, mà thận trọng kiên định nói: "Khinh Nhan, ta sẽ không rời nàng nữa ... Từ lúc ta ôm nàng từ địa lao ra, đã quyết định, cho dù sau này gặp phải chuyện gì, ta đều muốn cùng chung một chỗ với nàng. Nàng muốn đi nơi nào, ta liền ở chỗ đó, nàng đừng nghĩ có thể rời khỏi ta ... Trước kia ta đánh giá bản thân quá cao, ta cho là mặc dù không có được lòng nàng, cùng lắm chỉ là tiếc nuối cả đời thôi, ta còn có hùng tâm vạn trượng, thiên hạ nghiệp lớn ... Nhưng lúc Duẫn Tiệp nói nàng đã chết, lúc đó thế giới của ta sụp đổ, ta mới rõ ràng được, không có nàng, ta sống không bằng chết, có cho ta cả thiên hạ cũng không còn ý nghĩa gì, một khắc kia, ta chỉ muốn theo nàng ..."
"Ta thật sự ... quan trọng vậy sao?" Nàng nhàn nhạt cười, giễu cợt không che giấu.
Nhìn nàng cười giễu cợt, tim hắn co rút đau đớn. Nàng thông tuệ như thế, sao không nhìn ra được có lúc hắn từng lừa gạt nàng, nhưng là, hắn cũng thật sự có bỏ ra chân tâm. Chỉ là lúc đấy bản thân không biết thôi!
"Nói thật, ta vốn cũng không tin. Ta không ngừng tự nói rằng không phải chỉ là một nữ nhân sao? Ta là vương một phiên, sao có thể để tình cảm nữ tử ngăn cản đường? Nhưng ta làm không được, ta không bỏ được nàng, luôn nhớ đến nàng, không biết từ lúc nàng đã yêu nàng bằng cả linh hồn. Lúc ta nghĩ không còn nàng trong đời nữa, cứ như thế giới này không còn mặt trời, trời đất cũng âm u thất sắc. Một khắc kia, lòng ta như đao xoắn, tâm ta chưa bao giờ đau như vậy. Mỗi lần nhẩm tên nàng, nhớ đến dung nhan của nàng, nhớ từng câu từng chữ nàng nói, lòng ta lại đau thêm một phần ... Nghĩ từ nay về sau sẽ phải sống như thế, không bằng đi theo nàng ... Khinh Nhan, Khinh Nhan, thật may nàng còn sống, nàng vẫn ở bên cạnh ta ..." Bất tri bất giác, hắn lại đỏ cả mắt, nên nhắm mắt lại khẽ hôn lên trán nàng.
"Nam nhi có lệ không thể rơi, ngươi lại là vương một phiên, sau này là chúa của thiên hạ, sao có thể coi thường mạng sống của mình? Sao có thể rơi lệ đây? Cho ta thấy chuyện cười rồi ..." Khinh Nhanh nhẹ nhàng chuyển mắt đi.
Nàng không dám nhìn hắn, không chịu nổi nước mắt của hắn, quá nóng bỏng, làm nàng đau lòng. Tại sao? Sao đã đến nước này còn phải nói những lời như vậy? Hắn còn muốn tiếp tục lừa gạt tình cảm của nàng sao? Bọn họ... Không, sao hắn có thể dùng chút lời nói đau lòng này, ánh mắt nóng bỏng này làm dao động quyết tâm của nàng? Lời của hắn có mấy câu thật chẳng lẽ nàng không thấy rõ sao?
"Sẽ không có ai nhìn thấy, nước mắt của ta chỉ rơi trước một mình nàng ... Nhưng Khinh Nhan, đừng dọa ta nữa, được không?" Nguyên Tĩnh Vũ nhắm mắt lại, thì thầm bên tai nàng. Cảm nhân được ấm áp của nàng, hơi thở của nàng, thật tốt a ...
"Đã chết qua một lần rồi, sau này sẽ không còn bất cử kẻ nào có thể thương tổn đến ta. Nhưng ta cũng thật khổ sở, hắn ... dù sao cũng là ca ca ruột của ta, sao hắn lại ..." Hồi tưởng đến tình cảm lúc ấy, tâm vẫn đau đến hít thở không thông. Bọn họ là huynh muội ruột, nàng cuối cùng đã làm sai gì để cho hắn ghi hận như vậy, buộc nàng phải vào chỗ chết?
"Bọn họ còn quỳ ở bên ngoài đấy ... Ngày đó thiếu chút nữa ta giết y, Chu tiên sinh nói dù sao y cũng là huynh trưởng của nàng, còn chờ nàng tỉnh để hỏi ý của nàng ..." Hắn khẽ vuốt khuôn mặt thon gầy của nàng, ấm áp nơi đầu ngón tay làm hắn lưu luyến không dứt. Thân thể của nàng ấm áp như thế, nàng còn sống, thật là tốt a, nàng vẫn còn sống, vẫn còn ở bên cạnh hắn ...
"... Để cho huynh ấy về đi, ta hiện tại không muốn gặp ... Ta, ta cũng không sao rồi, ngươi cũng trở về đi! Chuyện quân liên minh ngươi không phải lo nghĩ, ta nếu chết thì bọn họ cũng không biết là có liên quan đến ngươi ..." Nàng nhắm mawys lại, không dám nhìn thần sắc của hắn. Nàng biết những lời nàng nói tổn thương đến hắn, nhưng chính nàng cũng bị thương ra như vậy, còn lo được cho người khác sao? Nàng còn chưa biết về sau nên làm thế nào, kế hoạch kia còn nên tiếp tục nữa hay không? Bản thân còn có thể để hắn tiếp tục lừa gạt? Cho nên, bọn họ tốt nhất là chấm dứt đi, sau này có lựa chọn thế nào cũng dễ dàng hơn chút.
Chương thứ hai mươi: Sơn cùng thủy tận nghi không đường (trung) Nguyên Tĩnh Vũ vì câu cuối của nàng mà thần sắc trở nên nhợt nhạt, mặt tràn đầy đau đớn, nhưng ngay sau đó lại trở nên kiên định. Chỉ thấy hắn chậm rãi đứng lên, lẳng lẳng nhìn mặt nàng, đang lúc nàng suy đoán hắn có vì thế mà tức giận rời đi không, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Khinh Nhan không dám quay đầu lại nhìn hắn, thậm chí không dám mở mắt.
Nguyên Tĩnh Vũ ngưng mắt nhìn nàng thật lâu, tưa như một tòa điêu khắc. Hồi lâu sau, hắn chợt động, quỳ một gối xuống trước giường nàng. Tay run rẩy cầm chặt đôi tay nàng, hôn lên, vẻ mặt hắn ưu thương mà nghiên túc nhìn vào ánh mắt khép chặt của nàng, chậm rãi nói: "Khinh Nhan, Nguyên Tĩnh Vũ lấy tôn nghiêm cùng sinh mạng của mình, thề với nàng, từ giờ trở đi, toàn tâm toàn ý yêu nàng, cho dù gặp tình huống nào, cho dù sinh tử ốm đau, thủy chung như một, không xa không rời! Ta thề từ nay về sau chỉ có một nữ nhân là nàng, cho đến kết thúc sinh mạng cũng không chạm vào một đầu ngón tay của nữ nhân khác. Nếu phạm lời thề này, trời đất không dung!"
Bất ngờ làm lòng người chua xót, Dịch Khinh Nhan không cách nào trốn tránh, mở mắt ra, liền nhìn thấy hắn vứt bỏ tôn nghêm quỳ gối trước nàng, ánh mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt ấy sao cố chấp mà nghiêm túc... nhưng vẫn không giấu được ưu thương cùng tha thiết mong đợi
Nàng có thể tin tưởng hắn lần nữa sao? Bọn họ còn tương lai mà trông đợi sao? Hắn trước kia cũng đã thề, không phải là từng phản bội lời thề làm thương tổn nàng sao? Nếu nàng không động tình với hắn, thì lần này cũng không bị thương sâu như vậy. Nhưng là, hắn là nam nhân, lại alf vương một phiên, tôn nghiêm của hắn, nước mắt của hắn ... có thể làm cho nàng thờ ơ sao?
"Khinh Nhan, xin tin tưởng ta lần nữa!" Hắn canh chừng nàng nói, "Ta thật sự yêu nàng, trong 28 năm cuộc đời ta, chỉ có nàng mới làm ta tình nguyện mất đi sinh mạng cùng lý tưởng ... Khinh Nhan, đừng rời xa ta..."
Hắn sợ nàng rời đi sao? Hăn không hoài nghi rằng việc nàng lưu lại có thể là có dụng ý khác sao? Thôi, coi như hắn lừa nàng, nàng không phải cũng ôm tâm trạng lừa gạt đi vào vương phủ sao?
Nhìn đôi mắt khẩn trương cùng mong đợi, nghĩ đến tình cảnh của mình, trong lòng nàng mềm nhũn, chữ kia cứ như vậy mà thốt lên:
"Được..."
Cặp mắt Nguyên Tĩnh Vũ lập tức sáng lên, mặc dù râu ria xồm xàn rất nhếch nhác, cũng không che giấu được vô tận hân hoan cùng sung sướng. Hắn là thật yêu nàng sao? Cho nên khi lấy được cam đoan của nàng, mới cao hứng thành cái bộ dạng này. Nếu như nàng nói chứ "không" thì ...
"Khinh Nhan, Khinh Nhan, cám ơn nàng, cám ơn nàng..." Chợt thấy hắn chảy nước mắt, cũng không để ý cứ đem tay nàng hôn lấy hôn để, từ lòng bàn tay cho đến từng đầu ngón tay tái nhợt ...
Thân thể Khinh Nhan cứng ngắc, rồi sau đó chậm rãi buông lỏng. Nhẹ nhàng mở to hai mắt, nàng hít hít lỗ mũi, nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi, một Vương gia mà quỳ trên đất thì còn ra cái dạng gì?"
Cảm nhận được nàng dịu dàng quan tâm, lòng Nguyên Tĩnh Vũ chảy ra một dòng nước ấm, theo huyết mạch chảy về toàn thân, nhất thời thấy ấm áp cả người, không diễn tả được hưởng thụ đến mức nào. Hắn chợt tựa đầu vào hõm vai của nàng, nhận được mấy phần dịu dàng này của nàng, bỏ hết tất cả cũng đáng giá.
"Còn không mau đứng lên, quỳ trên đất thoải mái lắm sao? Để lát nữa có người đến ..." Nhìn hắn quỳ trên đất, cánh tay cảm thấy từng trận dính ướt, lòng nàng mặc dù vẫn ê ẩm khó chịu, nhưng có dấu hiệu phục hồi. Lý trí bắt đầu trở lại, linh trí cũng chậm trãi triển khai...
Nguyên Tĩnh Vũ cười nhẹ, đứng dậy ngồi bên mép giường, ngón tay nhẹ phác thảo gương mặt gầy gò của nàng, lại cảm thấy đau lòng. Thật muốn ôm nàng chặt vào ngực, dung nhập vào thân thể, từ nay về sau không tách ra nữa...
"Ngươi nhanh đi ngủ một giấc đi, thời điểm này có rất nhiều chuyện cần ngươi quyết định ... Ta đã không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khỏe." Nàng không thích ứng việc hắn quá thân cân, nhưng cũng không đành lòng cự tuyệt, không thể làm gì khác là đuổi hắn đi nghỉ ngơi. Nhưng nàng lại không biết vẻ mặt nàng lúc này dịu dàng cỡ nào, càng khiến hắn không thể rời đi được.
"Được. Chẳng qua ta đã nói sẽ không rời nàng đi, nên sẽ ngủ ở đây." Nguyên Tĩnh Vũ chỉ vào ghế bên giường nói. Sau đó hắn nhẹ cười một tiếng, hôn trên má nàng, mới sửa sang lại cho mình, gọi người vào.
Thị nữ bưng nước nóng vào, Nguyên Tĩnh Vũ giúp nàng lau mặt, sau đó giúp nàng uống thuốc.
"Ta hiểu rõ nàng nhất định là đói rồi, nhưng vẫn là uống thuốc trước thôi ..." Mặc dù bụng rỗng uống thuốc không tốt, nhưng trước tiên đem nạng của nàng cứu về đã, dạ dày cùng thân thể từ từ điều dưỡng sau. Chớt nhớ mấy ngày qua, mớm thuốc, uống nước, ăn cháo đều là hắn mớm qua môi cho nàng, hôm nay nàng đã tỉnh, hắn không thể lộ liễu thân mật với nàng nữa rồi.
"Ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi!" Uống thuôc, Khinh Nhan nhìn rõ nét gầy gò của hắn, trong mắt toát ra nồng đậm cảm động cùng lo lắng.
"Giúp nàng bôi thuốc trước đã, sau đó sẽ ngủ." Nguyên Tĩnh Vũ cười nhạt nói, khóe miệng nở ra một nù cười mừng rỡ.
"Bôi, bôi thuốc? Ngươi ..." Khinh Nhan xấu hổ, lập tức đỏ mặt. Vết thương là ở bên ngực phải ...
Nguyên Tĩnh Vũ chế nhạo cười: "Giờ mới đỏ mặt không phải quá muôn sao!" Sau đó hắn đổi một bộ mặt nghiêm túc nói: "Nàng là thê tử của ta, ta là trượng phu của nàng, loại chuyện như vậy ta mới không để cho người khác."
"Ngươi có thể để cho thị nữ ..."
Nguyên Tĩnh Vũ ngắt lời nàng, bá đạo nói: "Thị nữ cũng không được! Nàng là của ta, thân thể nàng chỉ có thể để cho ta nhìn, người khác cũng không được, nữ nhân cũng không được!"
Khinh Nhan vừa thẹn vừa tức, dở khóc dở cười, rồi lại không có biện pháp nào. Dù sao người hiện bị thương là nàng, chỉ có thể mặc cho hắn khi dễ. Đang suy nghĩ phải làm thế nào mới làm cho hắn đổi ý, bỗng nhiên hắn lại đổi giọng: "Giao nàng cho người khác ta không yên lòng. Mặc dù là chủ nhân vương phủ, nhưng sự việc trong phủ những năm gần đây đều do vương phi quản lý, nàng ta có sát tâm với nàng, lại có thể khiến mấy thị vệ tâm phúc của ta nghe lời ... hôm nay ngoài trừ ta ra, ra cũng không dám tin tưởng ai ..."
Đề tai có chút nặng nề, Khinh Nhan không biết nàng có thể nói cái gì, không nghĩ đến hắn ngày đêm không ngủ còn do nguyên nhân này. Làm vương gia, cũng là trượng phu, hắn cũng bất đắc dĩ đi! "Vậy thì tuyển thêm mấy thị vệ cùng thị nữ vào vương phủ đi!"
"Như vậy cũng tốt ..." Nguyên Tĩnh Vũ suy nghĩ một chút nói. Sau đó hắn mở hộc tủ bên giường ra, lấy thuốc trị thương, rượi cùng vải bông sạch để ở một bên, sau đó nhẹ nhàng vén chăn bông lên, chậm rãi cởi quần áo nàng xuống, tháo vải quấn, dùng khăn bông sạch sẽ thấm rượu rồi cẩn thận rửa vết thương, quấn vải sạch lại, mặc quần áo vào, cuối cùng nhẹ nhàng đắp kín chăn.
Động tác hắn cực kỳ cẩn thận, như lòng chỉ chú tâm vào việc này, không có chút ý tứ nhân cơ hội trêu chọc nàng, khiến Khinh Nhan không nhịn được có chút cảm động. Hắc dù là vương của một phiên, lại tỉ mỉ dịu dàng như vậy, trước mặt nàng, hắn chỉ như một nam nhân thâm tình, hắn đem tất cả tôn nghiêm, kiêu ngạo, hạnh phúc đặt trong tay nàng ... Có lẽ lần này hắn không lừa gạt nàng?
"Có phải nên thưởng cho ta không?" Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ cười nói, sau đó đặt lên mặt nàng một nụ hôn êm ái, lưu luyến, "Ta ra ngoài xem bọn người ca ca nàng chết chưa, sau đó trở lại ăn cơm cùng nàng."
"Ách, hảo ..." Khinh Nhan lúc này mới nhớ tới. Ca ca vẫn quỳ ở bên ngoài, theo như ý của hắn, có vẻ như không chỉ một mình ca ca, mà họ cũng đã quỳ lâu rồi, chỉ sợ đã hôn mê ... Ca ca? Xưng hô xa lạ đến cỡ nào? Dịch Duẫn Tiệp đó thật sự là ca ca của nàng sao?
Nguyên Tĩnh Vũ vừa rời đi, một thiếu nữ ăn mặc trang phục của thị nữ liền chạy đến bên giường, nhỏ giọng nói: "Các chủ, ngài thế nào rồi?"
Chương thứ hai mươi: Sơn cùng thủy tận nghi không đường (hạ)
Khinh Nhan quan sát nàng một chút, nói: "Ngươi là đệ tử của ai? Sao lại ở chỗ này?"
Thị nữ quỳ gối trước giường, nhỏ giọng nói: "Hồi bẩm các chủ, đệ tử là đệ tử của phân bộ Duyệt Châu, Chu Tử Ngọc, gia sư là Dụ Dương tổng quản ..."
Khinh Nhan nhàn nhạt mỉm cười, hiểu rõ nói: "Là đệ tử của Liễu sư tỷ."
"Vâng!"
"Làm sao biết ta ở vương phủ?"
"Sư phụ nhận được bồ câu của Đại Hộ Pháp, nói các chủ một mình đến Dụ Dương, bảo chúng ta để ý đến động tĩnh của vương phủ. Sau các chủ lại mất tích, lúc chúng ta đang tìm, bỗng nhiên có người ở Duyệt châu phân bộ để lại mật thư nói các chủ đang bị giam trong địa lao, trong thư có kèm bản đồ vương phủ, chúng ta đang tìm cách cứu các chủ ra thì Vương gia đem ngài ôm ra ngoài ... Đệ tử thấy thương thế các chủ rất nặng, không di chuyển được, nên hóa trang thành thị nữ mai phục trong vương phủ ..."
Khinh Nhan lặng yên nghe nàng nói xong, cũng nhàn nhạt nói: "Sau này ngươi ở cạnh ta! Vài ngày nữa, vương phủ sẽ mộ binh cùng thị nữ, ngươi cũng tới đi!"
"Vâng!" Chu Tử Ngọc cúi đầu trả lời, nhưng cũng không có lui ra, ngược lại do dự nhỏ giọng hỏi: "Đệ tử không hiểu, các chủ sao có thể tha thứ cho Vương gia ..."
Khinh Nhan đưa mắt nhìn vào khoảng không phía sau nàng, tỉnh táo nói: "Hắn ngay cả tôn nghiêm cũng không cần, nếu ta không đáp ứng, ngươi nghĩ hắn sẽ thả ta đi sao? Chỉ sợ trong cơn tức giận ..." Nàng lần này bị thương nặng như vậy, nếu hoàn toàn giết đi hy vọng của hắn, khó tránh khỏi dưới tình thế bức bách, sẽ không cho nàng tự do, đến lúc đó, nàng không cách nào tự bảo vệ được. Cho nên, nàng chỉ có thể đáp ứng hắn, dùng tình cảm mình kiềm chế hắn, hắn thiếu nàng, nàng sẽ đòi lại.
Chu Tử Ngọc như có sở ngộ (ngộ ra cái mới), nói: "Mặc dụ thị vệ vương phủ đông đảo, nhưng với năng lực Lăng Tiêu các chúng ta, muốn bình an cứu các chủ cũng không phải là không thể ..."
Khinh Nhan nhìn ánh măt nghi ngờ cùng quật cường của đệ tử này, khẽ thở dài nói: "Nếu ta chỉ là Các chủ của ngươi, ngày đó cũng sẽ không vào vương phủ, nhưng là ... cuộc sống luôn có nhiều trách nhiệm cùng nghĩa vụ không thể bỏ được ..."
Chu Tử Ngọc cái hiểu cái không hiểu, nhưng không tiếp tục truy vấn. Vốn là không rõ lắm thân phận của Các chủ, đến nay mới rõ Các chủ vốn là nhị tiểu thư của phủ Nguyên soái, là nữ nhi của Dịch Nguyên soái, cũng là trắc phi của Dụ Dương vương! Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu sao Các chủ lại chấp nhận làm tiểu thiếp của người khác? Quy củ Lăng Tiêu các bọn họ không phải là nhất phu nhất thê sao? Thân là Các chủ phải làm gương mới đúng a! Nghe nói người đả thương Các chủ chính là thân ca ca của người, cho nên bọn họ mới chưa có hành động. Đủ các loại dấu hiệu, người truyền tin cho bọn nàng cũng là người từ phủ Nguyên soái ...
Tâm tư của những người làm quan thật khó nắm bắt a ...
"Đỡ ta dậy đi!" Khinh Nhan bỗng nhiên nói.
Chu tử Ngọc vội đứng dậy đỡ Các chủ tôn kính đứng dậy, hai người nhìn nhau một cái, nàng liền hiểu Các chủ muốn đến chỗ nào.
Thương thế Khinh Nhan lần này thực sự quá nặng, gần như là Chu Tử Ngọc ôm nàng đi qua, vừa nằm trở lại liền nghe có tiếng bước chân đi tới. Tử Ngọc đắp chăn kín cho nàng, rồi nhanh chóng biến mất vào góc tối trong phòng.
Tiếng bước chân Nguyên Tĩnh Vũ rất nhẹ, nhưng không có ý che giấu hành tung, nên Chu Tử Ngọc với Khinh Nhan mới nghe được. Chuyển đến giường, Khinh Nhan nhìn thấy hắn tay bưng một khay có đặt một chén cháo to. Hắn nói là ăn cơm cùng nàng, nhưng hắn chỉ đem một chén cháo mễ thịt nạc lớn, với một cái muỗng dùng cho một người.
"Bọn họ ... không sao chứ?" Khinh Nhan vẫn không nhịn được hỏi thăm. Mặc dù nàng rất thương tâm, nhưng bọn người ca ca dù sao cũng là thủ vệ thân cận của hắn, ở bên cạnh hắn nhiều năm, xem như bọn họ vì hắn mà làm cũng là được rồi. Bọn họ cho nàng là hồ ly tinh, mê hoặc chủ thượng, khiến hắn không phân biệt thị phi, cho nên mới quyết tâm trừ khử nàng. Trong lòng hắn hẳn là cũng khó xử cùng khổ sở chứ? Nếu mấy người kia chết rồi, chỉ sợ văn võ chúng thần đều muốn tính sổ với nàng.
Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh một tiếng nói: "Té xỉu ba người, nhưng so với thương thế của nàng thì thật không đáng nhắc tới."
"Chuyện ... hài tử, ... như thế nào rồi?" Mỗi khi nhớ đến chuyện này, lòng nàng không biết là tư vị gì, chỉ cảm thấy không thoải mái. Kế hoạch nàng có nên tiến hành tiếp, còn phải xem tình thế như thế nào? Nhưng nàng thật không thể ngờ hắn vậy mà tuyệt tình, dù thế nào, hài tử cũng là máu mủ của hắn a!
"Là lỗi của ta, không liên quan đến nàng. Mặc dù lúc đó là sắp phát điên, nhưng ... dù không có chuyện này, ta cũng không thể để nàng ta sinh đứa bé này ..." Nguyên Tĩnh Vũ nói nhẹ nhàng trôi chảy, chỉ như đang nói một chuyện rất bình thường, mà không phải là hài tử mình. Lúc nghe Dương Như Nguyệt có hài tử, trong đầu hắn chỉ có ý niệm làm rớt hài tử kia! Mẫu thân của thế tử Dụ Dương, tuyệt đối không thể là nữ nhi của Yến vương!
"Nhưng dù sao cũng là cốt nhục của ngươi, làm sao ngươi có thể ngoan tâm như vậy?" Nói đến chuyện này, nàng đã sớm khó chịu, trong đầu không ngừng có thanh âm nhắc nhở: tay hắn đã ôm nữ nhân khác, môi hắn cũng hôn qua nữ nhân khác ...
Nguyên Tĩnh Vũ thở dài nói: "Dụ Dương quả thật cần người thừa kế để ổn định lòng người, nhưng tuyệt tối không thể là cùng huyết thống với Yến vương ..."
Nguyên Tĩnh Vũ từng vô số lần than vãn xui xẻo, chỉ chạm nàng ta một lần, sao lại mang thai? Hắn nhiều thê thiếp như vậy, những năm gần đây cũng không có bao nhiêu hài tử ... Aiiii, biết sớm phải gặp đại phiền toái này, hắn đã chừa ra rồi. hắn hiểu toàn tâm toàn ý mà Khinh Nhan nói là ý nghĩa gì, nhưng lại cố ý xuyên tạc để dò xét lòng nàng. Thật là tự tạo nghiệt không thể sống a ...
Hài tử Dương Như Nguyệt đã không có, đứa bé của Thôi Ngọc Thụy nhất định phải được sanh ra rồi, nếu không thì Dụ Dương chúng thần nhất định tính nợ với Khinh Nhan. Hắn thời điểm này chỉ có thể để Thôi Ngọc Thụy sinh nữ nhi, nếu không sẽ dao động địa vị của Khinh Nhan. Nếu như Khinh Nhan sớm có thể sinh con trai cho hắn là tốt rồi!
Nguyên Tĩnh Vũ âm thầm thở dài, không muốn tiếp tục đề tài này, nên vội dàng đút nàng một hớp cháo. Hắn có chút sợ, sợ nàng nhớ đến chuyện này, trong lòng không thoải mái, nên tỉ mỉ quan sát thần sắc của nàng.
Khinh Nhan trong lòng chua xót là chắn chắn, chỉ có điều không biểu hiện ở mặt. Nàng không ngừng tự nói với mình: những chuyện kia đều đã qua rồi, hắn chưa từng yêu qua nữ nhân kia, tất cả cũng vì chính sự mà đối phó thôi, chỉ cần sau này hắn không làm những chuyện để lòng nàng khó chịu tà được rồi ... Nhưng là, nếu gặp phải tình huống như vậy nữa? Hắn vì giang sơn sự nghiệp, sẽ vẫn đem nàng vứt sang một bên? Hoặc cũng muốn cưới thêm vợ để củng cố quyền thế? Đến lúc đó, nàng cũng chẳng biết thương tâm hay thống khổ, chẳng bằng tự tay giết hắn cho rồi?
"Chuyện Dương Như Nguyệt tạm thời không nhắc đến, ta muốn biết, nếu gặp phải tình huống tương tự, ngươi định làm như thế nào?" Nàng tỉnh táo hỏi.
Hắn nhìn nàng, mặt ôn hòa như cũ, nàng có thể hỏi như vậy, thật là tính toán tha thứ cho hắn? "Chúng ta cùng nghĩ biện pháp đi!" Hắn nói, "Có thể đẩy liền đẩy đi, nếu đẩy không được cũng sẽ có biện pháp ..."
"A? Biện pháp gì?" Nàng mặt không đổi hỏi tiếp.
"Tỷ như ... nếu nàng đồng ý, ta có thể cho nàng ta danh phận, chỉ là danh phận mà thôi ..." Hắn khẩn tương canh chừng vẻ mặt nàng, chỉ sợ nàng tức giận.
"Ngươi khẳng định những nữ nhân kia sẽ đáp ứng? Gia mẫu của họ, thế lực sau lưng họ có đáp ứng không?" Nàng híp mắt, tỉ mỉ dò xét ánh mắt của hắn. Hắn thật cứ như vậy đẹp y như trong mộng?
"Nếu thực là bất đắc dĩ, phải động binh thôi, chỉ là tốn chút thời gian, chỉ e tương lai hài tử chúng ta gặp phiền toái." Hắn suy tính nói ra lời này, những ý này đã từng nghĩ qua rồi.
Khinh Nhan nhìn đi chỗ khác, hắn nói hài tử của bọn họ, cứ như nhất định là sẽ sinh nhi tử vậy.
"Khinh Nhan, về sau nếu ta có hài tử, thì mẫu thân của hắn nhất định là nàng, sẽ không có người khác ..." Khóe miệng Nguyên Tĩnh Vũ mang theo vài phần tính toán cười, vẻ mặt rất nghiê túc, ánh mắt thâm tình nhìn khuôn mặt nàng từ từ ửng hồng.
"Vậy ... vậy nếu ta không thể sinh con?" Dù biết lời của Nguyên TĨnh Vũ là một cái hố, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nhảy xuống.
"Haha!" Nguyên Tĩnh Vũ quả nhiên gian kế thực hiện được, thâm tình mà nhìn khuôn mặt nàng: "Ta đều cân nhắc qua, nếu như nàng không muốn, hoặc là ... đến lúc đó ta sẽ thu dưỡng một cô nhi, nói là nàng sinh ..."
Như vậy được không? Vì nàng, hắn không cần cả cốt nhục của mình sao? Khinh Nhan đưa mắt tỉ mỉ nhìn hắn, ánh mắt hắn ... nói thật sao? Vì nàng, còn cháu hắn cũng không cần? Nhưng cho dù vẻ mặt nam nhân này có nghiêm túc thế nào, lời nói của hắn, đến tột cùng có mấy phần đáng tin đây?
"Khinh Nha, ta có thể dùng cả đời để nàng kiểm nghiệm thành tâm của ta, nhưng giờ phải làm sao cho nàng dưỡng tốt thân thể của mình ... ăn thêm chút nữa đi ..." Nguyên Tĩnh Vũ cười nhạt, lại bưng chén lên.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |