← Ch.027 | Ch.029 → |
Lúc này, Sơ Ảnh đang canh giữ bên ngoài Ngọc Lộ Điện, nếu không nghe thấy tiếng gọi của ta, chắc chắn sẽ không bước vào, nói chi đến việc im lặng để người khác đi vào, cho dù người đó là Nam Thừa Diệu, cũng không thể. *sao tỷ chắc zj hả*
Ta liền kéo chiếc váy đang nằm trên mép hồ, bao lấy thân mình chỉ đang mặc một chiếc áo lót, nhanh chóng quay đầu lại, thời điểm nhìn thấy người đang bước vào, tâm trạng liền thả lỏng, hiện lên nụ cười ấm áp.
Mẫu thân vừa đi đến bên cạnh ta vừa cười nói: "Con bé ngốc này, ta hù con có phải không? Ta là cố ý bảo Sơ Ảnh không được thông báo, vốn là muốn cho con một sự ngạc nhiên vui vẻ, đâu ngờ lại làm con giật mình. Một đứa trẻ, sao lại có sự cảnh giác mạnh mẽ như vậy, cũng không biết là giống ai."
"Mẫu thân sao lại tới đây?"
Ta vừa mỉm cười hỏi, vừa định bước ra khỏi hồ nước, mẫu thân lại nhanh hơn một bước, vươn tay vịn lấy bả vai của ta, giữ ta ở lại trong hồ nước: "Đừng, ta đã nghe Sơ Ảnh nói qua, ngâm mình nhiều một chút con sẽ thấy thoải mái hơn."
Mặt của ta liền đỏ bừng, có phần không tự nhiên nói: "Nha đầu kia, cái tốt thì không học, chỉ toàn học theo cái xấu của người khác."
Mẫu thân nở nụ cười: "Con cũng đừng trách nàng, là ta cảm thấy kì lạ vì sao con lại ngâm mình trong suối nước nóng vào giờ này, hỏi cả nửa ngày, nàng mới ấp úng nói, tối hôm qua Tam điện hạ ngủ lại trong phòng của con. Chỉ là cả hai cũng nên biết tiết chế, sao lại thành ra thế này?"
Ta vô cùng lúng túng, ánh mắt cúi thấp, nhìn thấy bóng hình hiện lên trên mặt nước, nét mặt đã muốn hồng lên màu máu.
Mẫu thân không nhịn được mà cười thành tiếng: "Con bé này cũng thiệt là, đã thành hôn lâu như vậy, mà ta cũng đâu phải người ngoài, còn thẹn thùng cái gì."
Tâm tư của ta hơi thả lỏng, xem ra Sơ Ảnh cũng không nhắc đến những chuyện không nên nói, mẫu thân hình như vẫn không biết cho đến ngày hôm nay ta và Nam Thừa Diệu mới thật sự trở thành phu thê, cũng không phải là ta cố tình giấu giếm, chỉ là không muốn mọi người tiếp tục lo lắng cho ta thôi.
Đề cập đến vấn đề này, ta vẫn có chút không thoải mái, gương mặt đỏ bừng, không biết phải tiếp tục nói cái gì.
Mẫu thân nhìn thấy dáng vẻ của ta, hình như khẽ thở dài yên tâm: "Ta cũng yên lòng khi nhìn thấy con như vậy, xem ra những lo lắng của ta trong mấy ngày nay là dư thừa."
Ta hơi ngẩn ra, trong lòng của mẫu thân vẫn còn tồn tại sự áy náy với ta, cũng vì thế, người luôn lo lắng ta sẽ chịu oan ức khi ở trong Tam vương phủ, ta biết rất rõ.
Nhưng mà lúc nãy người nói là mấy ngày nay.
Ta nhớ lại buổi yến tiệc ngắm trăng trong đêm Trung Thu lần đó, đúng vào thời điểm cuối cùng mà ta nhìn thấy mẫu thân, nét mặt của người rất phức tạp, muốn nói rồi lại thôi, đáy lòng hơi trầm xuống, bình tĩnh lên tiếng: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Mẫu thân hơi giật mình vì sự lỡ lời của mình, vội mỉm cười che giấu: "Con cũng không phải không biết, con và Diễm nhi, đến khi nào mới làm ta hết lo lắng."
Ta lẳng lặng nhìn người, một lát sau, nhẹ giọng lên tiếng: "Mẫu thân đã từng nói qua, ta và Diễm nhi khác nhau. Mẫu thân cũng nói, có một số việc, sớm muộn gì ta cũng biết, thế thì trễ không bằng là sớm. Cho nên, xin người đừng giấu ta, cho dù là xảy ra chuyện gì, Thanh nhi đều có thể chịu được."
Người ngơ ngẩn nhìn ta một lát, cuối cùng liền thở dài: "Thanh nhi, con thông minh như vậy, thật không biết là phúc hay hoạ. Có đôi khi ta hy vọng con hồ đồ một chút, không nên hiểu biết như vậy, cũng không nên nhìn nhận thấu đáo mọi chuyện, điều này cũng không hẳn là một loại may mắn."
Ta cười cười, không nói gì, mà sắc mặt của mẫu thân lại có chút do dự, lời nói ngập ngừng: "Thanh nhi, khúc nhạc cùng với tiếng đàn trong trẻo ở trên đại điện lần đó là luyện tập từ đâu? Là Tô tiên sinh dạy sao?"
"Tại bữa tiệc Trung Thu ngắm trăng, là lần đầu Thanh nhi nghe thấy."
Ta lắc đầu, bình tĩnh lặp lại câu nói đã từng nói với Nam Thừa Diệu vào đêm hôm qua, trong lòng lại có hơi lành lạnh, nhất định là có chuyện gì đó bất thường.
Sau một hồi ngừng lại, ánh mắt mẫu thân chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói truyền đến có chút mơ hồ: "Con sẽ không hiểu được cảm giác của chúng ta khi đó, giống như là nằm mơ. Sau năm năm, trên thế gian này, lại một lần nữa xuất hiện tiếng đàn mềm mại."
Một câu ta cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy mọi ngõ ngách ở trong lòng, từng chút từng chút nguội lạnh, cuối cùng hoàn toàn lạnh lẻo.
Đôi mắt mẫu thân mang theo sự thương tiếc không đành lòng, nhưng vẫn tiếp tục lên miệng: "Khúc nhạc kia, chính là 'Kinh hồng ca' được vị công chúa tiền triều Trữ Vũ Khuynh viết nên, năm đó, vào bữa tiệc mừng thọ của thái hậu tiền triệu, nàng vừa đánh đàn vừa ca hát, dư âm như còn văng vẳng bên tai, phong thái xuất thần. Ta đã từng nghĩ, tiếng đàn mềm mại đó sẽ không còn nữa trên thế gian này, nhưng lại là con, Thanh nhi, chẳng lẽ đây chính là cái điều mà mọi người vẫn thường gọi, số mệnh đã được định trước."
← Ch. 027 | Ch. 029 → |