Vay nóng Tima

Truyện:Diễn Giả Thành Thật - Chương 25

Diễn Giả Thành Thật
Trọn bộ 37 chương
Chương 25
Có kim tiêm nào lớn như vậy hả?
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Siêu sale Shopee


Vỗn dĩ Mạnh Kiều định trở về khách sạn cùng Lý Á Nam, để trợ lý ở lại với Trần Thâm. Nhưng mà có lẽ bây giờ quan hệ của hai người cũng không giấu được nữa, nếu anh đã muốn cô ở lại thì ở lại thôi.

"Thành thật ngủ!"

Mạnh Kiều kéo hai má của Trần Thâm, nói:

"Không được làm gì hết."

Đẩy anh ra, Mạnh Kiều đi rửa mặt. Trong túi của cô có một ít đồ, có thể dùng trong một đêm nay được.

"Em không có đồ ngủ."

Mạnh Kiều nghiêng đầu ra khỏi phòng tắm, vừa đánh răng vừa nói.

Trần Thâm lấy một chiếc áo thun trong hành lý của mình ra, đưa cho cô, hỏi:

"Mặc cái này được không?"

Mạnh Kiều nhận lấy chiếc áo, ướm thử lên người mình, khá dài, dùng được.

Hai người ngồi trên giường, Mạnh Kiều muốn xem hết bộ phim truyền hình ban nãy, nhưng Trần Thâm vẫn luôn véo eo cô, thỉnh thoảng lại sờ lên sờ xuống, cuối cùng cô không làm gì nữa.

"Ngủ đi."

Mạnh Kiều tắt TV.

"Đi ngủ thật à?" Trần Thâm hỏi.

Mạnh Kiều nhắm mắt lại, "ừ" một tiếng rồi nói tiếp:

"Anh mau nằm xuống đi, em muốn ôm."

Thôi được rồi, bạn gái đã không muốn, vậy thì anh đành phải làm một cái gối ôm.

Mạnh Kiều nghiêng người ôm lấy eo anh, cười trộm.

Nằm được khoảng năm phút, khi Trần Thâm sắp chìm vào giấc ngủ thì cảm giác được có người cởi lưng quần của anh.

Cô gái nhỏ kéo quần ngủ của anh ra một chút, sau đó vươn tay đi vào, theo quần lót sờ vào anh.

Trần Thâm bị sờ đến mức cả người ngứa ngáy. Mạnh Kiều ngồi dầy, đè anh xuống, nhỏ giọng nói:

"Không được động nha! Để yên để chị bác sỹ kiểm tra nào."

"Vậy em muốn kiếm tra chỗ nào?" Trần Thâm rất phối hợp.

"Bây giờ cởi quần ra nào!"

Mạnh Kiều cởi quần của anh xuống. Trong phòng bệnh chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, nương theo ánh đèn, Mạnh Kiều có thể nhìn thấy rõ cậu bé của Trần Thâm.

"Kiều Kiều." Trần Thâm bị cô xoa đến mức khó nhịn.

"Gọi là bác sĩ!"

Gậy thị rất giống cây nấm, thân gậy vừa dài vừa lớn, đỉnh chóp còn giống cái mũ nữa.

Mạnh Kiều không dám ngồi lên eo của Trần Thâm. Cô ghé vào bên cạnh sờ gậy th*t, sờ đỉnh đầu một chút, sau đó vươn lưỡi liếm nhẹ.

"Em lên đi." Trần Thâm muốn kéo cô lên.

"Không nghe lời chị bác sĩ thì sẽ bị đánh đấy." Một chút uy hiếp đều không có.

Mạnh Kiều lại tiếp tục. Cô tưởng tượng rằng mình đang ăn một cái kẹo que lớn. Ngậm lấy phần đầu vào trong miệng, đầu tiên là hút nhẹ, sau đó đầu lưỡi đảo quanh, khiến cho toàn bộ đỉnh đầu đều dính chất lỏng.

Hơi thở của Trần Thâm trở nên gấp gáp, bởi vì anh đang rất thoải mái.

"Bác sĩ, anh khó chịu." Anh nói.

Cuối cùng cũng ngoan ngoãn phối hợp diễn với cô. Mạnh Kiều rất vui vẻ, sau đó cô liếm dần xuống hai túi ngọc, ngậm lấy một bên vào miệng, khiến cho Trần Thâm bị kích thích thiếu chút nữa thì bay lên chín tầng mây rồi.

"Bây giờ còn khó chịu nữa không?" Cô lại liếm toàn bộ gậy th*t một lần nữa.

"Ừ."

Trần Thâm rầu rĩ trả lời:

"Em ngậm sâu một chút."

Mạnh Kiều đỡ gậy th*t đã dựng cao, hôn lên mã mắt ahi cái, sau đó há miệng ngậm lấy nó, càng lúc càng tiến sâu hơn.

Không cẩn thận để hàm răng chạm vào gậy th*t, Trần Thâm run lên một chút, Mạnh Kiều vội vàng nhả ra, hỏi:

"Không thoải mái sao?"

"Không sao."

Mạnh Kiều không có kinh nghiệm, thật sự chỉ coi chuyện này giống như mút kẹo que. Cô lại ngậm lấy gậy th*t một lần nữa, liếm nhẹ, sau đó đợi khoang miệng làm quen rồi mới ngậm vào sâu hơn.

Hoài nghi bản thân mình có tố chất trời sinh, dường như Mạnh Kiều có thể ngậm rất sâu, gậy th*t nằm trong miệng Mạnh Kiều, cô lại ngậm vào thêm một đoạn nữa, lần này cô đã tiến bộ hơn một chút, không để răng chạm vào nó.

Ngậm vào rồi phun ra, phun ra rồi ngậm vào, có lẽ là như vậy nhỉ?

"Là như thế này sao?" Mạnh Kiều làm vài lần rồi hỏi Trần Thâm.

Giọng nói của Trần Thâm đã trở nên khàn khàn:

"Ừm."

Mạnh Kiều không quá thích cảm giác bị chặm trong cổ họng. Cô thích dùng đầu lưỡi chạm vào mã mắt hơn, còn phía dưới thì dùng tay an ủi là được rồi.

Qua hồi lâu, Mạnh Kiều mệt mỏi.

"Tay em mỏi rồi." Cô vùi mặt vào cổ Trần Thâm, làm nũng.

Trần Thâm nhéo tay cô, hôn lên đó mấy cái, để cô nằm xuống rồi hỏi:

"Ướt chưa?"

Mạnh Kiều dùng đầu gối đẩy anh mấy cái, không trả lời.

Trần Thâm tự sờ xuống phía dưới của cô. Khu rừng màu đen có chút ẩm ướt, còn chưa tới trạng thái nước nôi lênh láng.

Anh ấn gậy th*t xuống dưới, cọ qua cọ lại trước cửa động, mở hai cánh hoa ra, chọc vào nơi cửa huyệt. Cửa huyệt của Mạnh Kiều như muốn hút gậy th*t của anh vào, khiến anh chỉ muốn lập tức tiến vào trong cơ thể cô.

"Nơi này cũng rất giỏi giống phía dưới, đều có thể ăn được."

Trần Thâm sờ môi Mạnh Kiều, nói.

Mạnh Kiều cảm thấy Trần Thâm thật háo sắc rồi!

Nhưng mà cơ thể cô lại vì lời này mà chảy nước.

"Đúng rồi, càng ngày càng ướt." Tốc độ ma sát của anh tăng nhanh dần.

"Bác sĩ, em không cần tiêm."

Mạnh Kiều cong hai chân, nước mắt lưng tròng nhìn anh, đùa giỡn anh.

Trần Thâm chạm vào cửa huyệt, áp hai chân cô xuống, chậm rãi đi vào, hỏi:

"Có kim tiêm nào lớn như vậy hả?"

Mạnh Kiều bị căng ra, tạm thời không rảnh nói chuyện, chỉ lo thở dốc.

"Sao hôm nay lại ngoan như vậy? Hả?"

Trần Thâm giữ chặt eo cô, bắt đầu ra vào.

Mỗi lần làm đều sẽ chơi xấu anh, nhưng mà hôm nay lại rất ngoan.

Cơ thể hai người đã hoàn toàn phù hợp với nhau.

"Mua một chiếc gương treo trong nhà đi."

Trần Thâm nói một câu khiến Mạnh Kiều không hiểu.

"Lần sau em có thể nhìn thấy anh "yêu" em như thế nào."

A a a quá dâm đãng rồi! Mặt Mạnh Kiều đỏ lên.

Nhưng mà Trần Thâm lại rất nghiêm túc. Chỉ cần anh ngồi dậy là có thể nhìn thấy gậy th*t đang ra ra vào vào, thịt mềm bên trong cũng bị kéo ra rồi đẩy vào, quá mức xinh đẹp.

Động tác ra vào quá mạnh, lông tóc phía bên dưới của anh chạm vào huyệt nhỏ mềm mại của cô, hơi cứng.

Hai người đổi một tư thế, mặt đối mặt với nhau, hai chân cũng đặt bên cạnh nhau. Trần Thâm ôm lấy eo của Mạnh Kiều để cô không bị đâm tới mép giường.

Một chân Mạnh Kiều đặt lên người Trần Thâm, càng tiện cho anh đi vào.

Trần Thâm vươn tay sờ tới cửa huyệt, xoa xoa hai cái, sau đó chen vào.

Mạnh Kiều hôn anh, miệng bị chặn lại, mỗi lần bị đâm đều phát ra âm thanh mơ hồ, cho tới khi không thở được nữa mới buông ra.

Trần Thâm vừa để lại một loạt dấu dâu tây trên xương quai xanh của cô, vừa nhéo nhéo đầu v*, nói:

"Nơi này lớn hơn rồi?"

Sau đó xoa ngực cô.

"Đừng, xoa nhẹ một chút, ngực lớn quá mặc lễ phục không đẹp." Mạnh Kiều cam chịu.

"Tiệc quá nhỉ?" Trần Thâm không buông tay.

Mạnh Kiều chu môi, lại bị anh cúi xuống hôn.

Anh vươn đầu lưỡi, khuấy đảo khoang miệng của cô, muốn dụ dỗ cô vào trong miệng mình chơi đùa. Anh đuổi cô trốn, thỉnh thoảng đầu lưỡi sẽ chạm vào nhau, để anh chiếm tiện nghi một lát, sau đó lại lùi về.

"Duỗi đầu lưỡi."

Trần Thâm đâm thật mạnh vào chỗ sâu nhất, sau đó không nhúc nhích, uy hiếp cô:

"Nếu không thì sẽ không vào nữa."

Nói xong còn muốn đâm vào một chút.

Không còn cách nào khác, Mạnh Kiều vươn đầu lưỡi, mặc anh ngậm lấy, mút vào.

"Anh thật là phiền."

"Không thích sao?"

Cũng không phải không thích, được rồi, thích, xấu hổ quá!

Biết cô thật sự thích, Trần Thâm lại tiếp tục lấy lòng cô.

Ra ra vào vào, chỗ kết hợp của hai người lại nhiều bọt nước hơn.

Trần Thâm muốn xoa mông của Mạnh Kiều. Anh để cô quỳ bò, đi vào từ phía sau, một tay giữ eo cô, một tay xoa bóp mông cô.

gậy th*t thẳng tắp, Trần Thâm thẳng lưng là có thể đi vào.

Chậm rãi đi vào, sau đó lại rút ra gần hết, rồi lại đi vào haofn toàn, lại rút ra toàn bộ, lặp lại rất nhiều lần.

Mạnh Kiều bị trêu chọc đến mức hết sạch kiên nhẫn, cô lắc lắc mông, chủ động ngậm lấy gậy th*t.

"Nhanh... Nhanh một chút đi... Anh ơi..."

Trần Thâm giữ chặt mông của cô, dùng sức ra vào, làm cho mạnh Kiều không khống chế được âm thanh.

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, suýt chút nữa thì hù chết Mạnh Kiều, huyệt nhỏ của cô co chặt lại, làm cho Trần Thâm cũng bị kẹp chặt.

Hai người nằm nghiêng, đắp chăn lên, Trần Thâm không buông tha cho cô, vẫn còn ở bên trong, thỉnh thoảng sẽ đâm vào một chút.

Có lẽ hộ sĩ đang đi kiểm tra phòng.

Mạnh Kiều vỗ vỗ bàn tay không an phận của Trần Thâm. Anh đang xoa ngực cô, hai tay ép chặt bầu ngực, khiến cho bộ ngực ép vào nhau, chỉ cần há miệng là có thể ngậm lấy hai đóa hồng mai, nếu như không cúi đầu thưởng thức một chút thì quá phung phí của trời rồi.

Đây là lần đầu tiên hai người nếm thử cảm giác như thế này.

Trần Thâm lại tiếp tục ra vào, ngực của Mạnh Kiều có hơi ngưa ngứa, vùng da trước ngực bị Trần Thâm mút vào, hai bên ngực còn bị anh dùng sức ép vào giữa.

"Lớn hơn rồi." Trần Thâm nói.

Mạnh Kiều muốn dẫm hai chân của anh, nhưng lại bị giữ chặt.

Sau khi vận động kết thúc, ôm Mạnh Kiều vào lòng, Trần Thâm vẫn còn đang chìm đắm trong khoái cảm. Anh cảm thấy trên người Mạnh Kiều chỗ nào cũng đáng yêu muốn chết, chỗ nào cũng khiến anh yêu thích.

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên vai cô, nắm lấy ngực cô, không biết xấu hổ mà nói:

"Để anh nắm ngủ nhé?"

Mạnh Kiều lườm anh, đưa tay trong quần anh, nắm lấy gậy th*t, nói:

"Để em nắm ngủ nhé?"

Ồ, đã vậy thì đừng ai ngủ nữa, ý tứ khiêu khích quá mãnh liệt, Trần Thâm lại đè cô xuống dưới người mình, nước sữa giao hòa.

Cuối cùng Mạnh Kiều mệt quá ngủ thiếp đi, Trần Thâm được như ý nguyện, nắm lấy bầu ngực mềm mại của Mạnh Kiều đi vào giấc ngủ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-37)