← Ch.16 | Ch.18 → |
Mạnh Kiều đặt tay lên lưng anh, nói:
"Không được đâu, lát nữa còn phải đi liên hoan đó."
"Không sao, rất nhanh sẽ xong mà."
Trần Thâm hôn tới hôn lui trên cổ cô.
"Anh là tên lừa đảo, anh không nhanh được, mỗi lần làm đều siêu lâu."
Mạnh Kiều lên án anh.
"Mỗi lần đều sướng đến phát khóc không là em sao?"
Trần Thâm cười.
"A! Anh đừng nói nữa!"
Mạnh Kiều không biết nên che miệng của anh lại hay che tai mình nữa.
"Em rên dễ nghe là anh sẽ nhanh mà."
Trần Thâm quyết định thương lượng với cô.
Mạnh Kiều không trả lời, coi như là thỏa hiệp với anh.
Hôm nay cô mặc váy, càng tiện cho Trần Thâm làm chuyện xấu, anh chỉ cần vén váy lên là được.
Vì để Mạnh Kiều nhanh ra nước, Trần Thâm trực tiếp dùng miệng cho cô, biết được chuyện anh muốn làm, Mạnh Kiều giữ anh lại, nói:
"Em còn chưa tắm."
Trần Thâm hôn lên đùi trong của cô, để lại vệt nước.
"Ngoan, buông tay nào."
Anh ngậm lấy nhụy hoa, đầu lưỡi khẽ quét qua làm tăng cảm giác kích thích. Nơi đó của Mạnh Kiều rất mẫn cảm, chỉ cần kích thích nơi này, cô sẽ ướt rất nhanh.
Quả nhiên là như vậy, nhưng mà chưa đủ nhiều.
Sau khi đổi thành tay, Trần Thâm hôn môi cùng cô. Ở trên giường, Mạnh Kiều rất hay xấu hổ, chỉ cần nói mấy câu thôi cũng kích thích cô chảy nước.
"Bé cưng, em ướt."
Anh nói tiếp:
"Nơi này cứng rồi à, hửm?"
Trần Thâm sờ vào vị trí đầu v* của cô, nhưng anh không cởi váy của cô ra, chỉ có thể chạm vào cách lớp quần áo.
"Có phải chúng đều đã cứng và đứng thẳng rồi không?" Trần Thâm hỏi.
Mạnh Kiều nhắm hai mắt không trả lời. A! Đừng nói nữa, quá kích thích rồi, chỉ là tại sao cô lại hơi thích nhỉ?
Mỗi lần Trần Thâm dùng âm thanh gợi cảm này để nói lời cợt nhả, cô chẳng thể nào chịu nổi được.
"Có muốn được lấp đầy không?"
"A... Muốn... Anh đi vào..."
Mạnh Kiều đầu hàng, hai chân mở rộng ra.
"Thật ngoan."
Trần Thâm không nói hai lời, nhắm ngay cửa huyệt mà đi vào
Trần Thâm không nói hai lời, nhắm ngay huyệt khẩu, phụt đỉnh đi vào, khảy khảy kia hai mảnh môi âm hộ, phấn phấn mềm mại, làm được lâu rồi, nơi đó liền sẽ phiếm hồng.
Mạnh Kiều bị tiếng giường kêu dọa sợ, âm thanh quá lớn, đây là giường cổ đó! A! Sợ quá!
"Anh nhẹ một chút." Cô nói, "Âm thanh lớn quá."
Động tác của Trần Thanh chậm lại, mỗi lần ra và đều nhẹ nhàng nhưng lại rất sâu. Mạnh Kiều ôm lấy lưng anh, Trần Thâm cúi thấp, cho nên môi cô chạm tới ngực anh, chỉ cần hơi chu miệng lên là có thể hôn tới ngực anh.
Mạnh Kiều hơi nhổm người dậy, hôn lên ngực anh, còn vươn đầu lưỡi liếm nhè nhẹ, khiến cho nơi đó trở nên lấp lánh ánh nước.
Nếu là ngày thường, Mạnh Kiều nào có sức mà trêu chọc anh như vậy. Chỉ là hôm nay có chút đặc biệt, động tác khá nhẹ nhàng, cho nên cô mới nổi lên ý xấu.
"Thích không?" Anh hỏi.
"Không thích." Mạnh Kiều cười.
"Hả?"
Trần Thâm đưa tay nắm lấy cằm cô, để cô mở miệng.
"Anh Trần Thâm là tuyệt nhất, nói đi nào."
"Không... Muốn." Bị người khác nhéo mặt nên tốc độ nói của cô trở nên chậm chạm.
"Thật sự không muốn à?"
Giọng điệu của Trần Thâm trở nên nguy hiểm.
Đâm cô một cái thật mạnh, gậy th*t vốn đã lớn, lúc này làm căng cả huyệt nhỏ, cảm giác cọ xát vào nơi nhạy cảm khiến Mạnh Kiều khó mà nhịn được. Buồn cười là cô còn ở trên giường "tự làm tự chịu". gậy th*t thô to đột nhiên đi vào, khiến cho cửa huyệt giãn ra, nơi mẫn cảm nhất nhanh chóng bị gậy th*t mạnh mẽ đâm tới, khiến cho cảm giác cơ thể không chịu được mà muốn phun nước càng mãnh liệt hơn.
"Trần... Trần Thâm... Anh ơi.... Anh là tuyệt nhất!" Mạnh Kiều chịu thua.
"Bé cưng, muộn rồi."
Trần Thâm hôn môi cô, mặc kệ âm thanh của chiếc giường cổ, chỉ lo tới việc đâm mạnh vào nơi sâu nhất kia.
"Thích đâm tới nơi này không?"
Anh đâm đến cửa tử cung rồi hỏi cô.
Mạnh Kiều không thèm quan tâm tới anh, chỉ rên rỉ không ngừng.
Mỗi lần bị đâm tới chỗ đó, tựa như là một vết cào khiến cô giảm đi cơn ngứa ngáy, vừa thoải mái lại vừa không thoải mái. Bị làm không ngừng khiến cho khoái cảm dần tăng lên, càng dễ cao trào hơn.
"Anh ơi, nhanh một chút." Mạnh Kiều nhỏ giọng nói.
"Nói cái gì?"
Trần Thâm làm bộ không nghe thấy. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Mạnh Kiều nói làm nhanh ở trên giường, ngày thường cô đều khóc thút tha thút thít nói không làm nữa, chậm một chút.
"Nhanh... Nhanh lên..."
Mạnh Kiều không nhìn anh mà chỉ nhìn chằm chằm mồ hôi trên vai anh.
"Kiều Kiều muốn nhanh như thế nào?"
Trần Thanh cúi người ôm cô, giữ lấy vai cô, bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn làm cô thật mạnh, đã muốn nhanh thì nhanh!
Mười lấy phút sau, bởi vì nhiều lần bị đâm tới cửa tử cung nên Mạnh Kiều cao trào. Động tác của Trần Thâm chậm lại, nhẹ nhàng làm cô.
Trán và tóc của Mạnh Kiều mướt mát mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, cánh môi óng ánh nước bọt, trong mắt cũng như có nữa, sáng lấp lánh.
Dùng dáng vẻ này nhìn một người đàn ông, một người đàn ông vô cùng thích cô, đó không phải là chờ bị làm thì là gì?
Trần Thâm sờ xuống theo rãnh mông của cô, sờ tới thứ chảy ra từ trong người cô, anh xoa lên quần của mình.
Cởi chiếc quần lót vẫn còn treo ở cổ chân Mạnh Kiều xuống, Trần Thâm nhét luôn vào túi quần của mình.
"Anh lại lừa em."
Mạnh Kiều thở dốc, nũng nịu nói.
"Anh lừa em cái gì?"
Trần Thâm kéo cô dậy, để cô ghé lên giường.
"Anh nói rất nhanh sẽ xong."
Mạnh Kiều quay đầu lại trừng mắt với anh.
Mông cô nhếch cao lên, vòng eo thon thì nằm đè trên giường. Nhìn từ vị trí của Trần Thâm mà nói, dáng người cô lúc này cực kỳ mê người. Ngón trỏ của Trần Thâm xoa xoa cửa huyệt vài cái, sau đó lại đỡ gậy th*t đi vào.
gậy th*t của anh khá đẹp, hơi cong cong.
Đi vào từng chút từng chút một như vậy, phần đầu sẽ nhẹ nhàng ma sát với huyệt thịt, những uốn nếp bên cạnh cũng được đỉnh đàu xượt qua. Ở gậy th*t của anh có một nơi chảy ra chất lỏng cùng với huyệt nhỏ nước sữa giao hòa.
Mông nhỏ khẽ vặn vẹo, khiến cho vị trí đâm vào cũng thay đổi, hoa huy*t truyền tới khoái cảm khiến Mạnh Kiều vô cùng thoải mái.
Mạnh Kiều vùi đầu trong chăn, không để cho mình bật ra âm thanh. Trần Thâm ở ngay sau lưng cô, phía dưới vừa tách ra lại dán sát lại.
"Thật muốn cởi váy của em ra."
Anh muốn sờ sờ bộ ngực sữa mềm mại kia của Mạnh Kiều, vừa trắng vừa mềm, khi nắm lấy đóa hồng mai kia sẽ khiến cho cô run rẩy.
Tư thế quỳ bò quá mỏi người, Mạnh Kiều có cảm giác cơ thể mình càng ngày càng mất sức, cuối cùng ghé vào trên giường thở dốc.
Mạnh Kiều cảm thấy mình giây giờ rất giống một chú ếch xanh, chắc chắn rất xấu xí, hu hu, muốn xoay người quá.
Vẫn là đối mặt với nhau để làm sẽ tốt hơn.
"Hôn em đi." Cô làm nũng.
Trần Thâm khom lưng hôn cô, trán kề trán, anh hỏi:
"Em được nghỉ mấy ngày?"
Hôm nay Mạnh Kiều đóng máy, tối nay phải đi rồi.
"Có ba ngày nghỉ ngơi, hay là mai em mới về nhé?"
Mạnh Kiều sờ yết hầu của anh, cũng cảm thấy không nỡ.
"Thôi, em về nghỉ ngơi thật tốt, có thời gian anh sẽ tới thăm em."
Trần Thâm không muốn cô đi tới đi lui sẽ mệt mỏi.
"Anh nhanh lên đi."
Mạnh Kiều nhỏ giọng nói, cô cứ có cảm giác sẽ có người đi vào.
"Đổi tư thế khác."
Trần Thâm ôm cô xuống giường, nếu làm trên giường sẽ phát ra âm thanh quá lớn. Anh để cô dựa vào từng bên cạnh giường, hai tay đặt sau lưng cô, sợ mình làm mạnh sẽ khiến lưng cô bị thương.
Nâng một chân của cô lên càng tiện cho anh đi vào.
Điều tốt nhất khi có bàn tay lớn là có thể xoa bóp mông của cô.
Mạnh Kiều nằm trong ngực anh, bị anh làm thì rên rỉ không ngừng, hơi thở của cô phả vào ngực anh, hơi ngưa ngứa.
Anh hôn lên tóc của Mạnh Kiều, động tác dưới thân vẫn không ngừng. Không biết bao lâu sau, cô gái nhỏ rên lên một tiếng yêu kiều, cùng với tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông khi phóng thích.
Lấy quần lót ra mặc vào cho Mạnh Kiều, thấy chân cô hơi run run, Trần Thâm lặng lẽ mỉm cười, thầm nghĩ mình cũng không phải người rồi.
Ôm chặt cô vào lòng mình, chẳng muốn buông tay.
Thật sự rất không muốn để cô về!
← Ch. 16 | Ch. 18 → |