Truyện:Diễn Giả Thành Thật - Chương 15

Diễn Giả Thành Thật
Trọn bộ 37 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Trong phòng của Trần Thâm có bồn tắm. Sau khi đi vào, Trần Thâm mở nước nóng làm đầy bồn tắm. Sau đó vài ba động tác đơn giản đã lột sạch quần áo trên người mình, rồi đưa tay cởi váy ngủ của Mạnh Kiều.

"Nửa đêm gõ cửa phòng của đàn anh, có ý gì đây?"

Ánh mắt của Trần Thâm dán chặt lên bộ 𝐧●𝖌ự●ⓒ của Mạnh Kiều.

"Không có mà... Chỉ là muốn diễn thử với đàn anh thôi."

Vẻ mặt Mạnh Kiều chân thành, nói:

"Thuận tiện giúp đàn anh mát xa nữa, thư giãn thoải mái một chút."

"Ở chỗ này, em muốn mát xa như thế nào?"

Trần Thâm dựa vào tường, bồn nước ấm còn chưa đầy, hai người vẫn đứng ở bên ngoài.

Mạnh Kiều đưa tay ra sau lưng Trần Thâm, Trần Thâm còn cho rằng cô muốn sờ anh, kết quả cô lại mở chốt mở của vòi sen.

"Đàn anh, anh tắm trước đi."

"Nước vẫn lạnh."

Vốn dĩ cảm xúc của Mạnh Kiều đang bùng nổ, nhưng chỉ vì một câu này của Trần Thâm khiến cô nghẹn lời, cô cười nói:

"Ai da, anh phiền thật đấy, đang diễn mà!"

"Được được được."

Trần Thâm đứng dưới vòi nước, Mạnh Kiều đứng bên cạnh anh cũng bị dính nước. Sau đó cô đưa tay lấy một ít sữa tắm rồi thoa lên cơ thể của mình. Trần Thâm nhìn cô, không biết cô đang chuẩn bị cho anh bất ngờ gì đây?

"Đàn anh, khởi động nhẹ nhé."

Mạnh Kiều nắm lấy cổ tay anh, cúi người dán lên п-gự-ⓒ anh. Trần Thâm khẽ ngừng lại, bộ 𝖓ℊự*↪️ 𝖒*ề*〽️ 𝖒ạ*𝐢 của Mạnh Kiều tiếp xúc với cơ 𝓃*ⓖ*ự*𝖈 cứng rắn của anh, cảm xúc cực kỳ khác biệt.

Việc tiếp theo còn 🎋·í🌜·𝒽 tⓗ·í🌜·𝐡 hơn. Mạnh Kiều khuỵu gối, để bộ 𝐧●🌀●ự●c có sữa tắm của mình trượt xuống đến bụng của Trần Thâm, sau đó lại đứng lên, đầu v* trở về, 𝖈𝒽*ạ*〽️ ⓥ*à*0 ռ𝖌ự*ⓒ anh.

Trần Thâm bị cô trêu chọc khiến phía dưới căng trướng phát đau. Hai tay nắm lấy cánh tay của cô, lôi kéo cô áp lên người mình, phía dưới đang đứng thẳng khẽ chọc vào người Mạnh Kiều.

"Ngoan ngoãn nghe lời nha."

Mạnh Kiều sờ sờ nơi đó, như là đang sờ thú cưng. Nhưng Trần Thâm cũng không muốn cô dịu dàng như vậy.

"Mạnh hơn một chút." Anh nói.

"Còn chưa mát xa xong mà."

Mạnh Kiều để anh ngồi vào trong bồn tắm, còn mình thì quỳ gối sau lưng anh, tiếp tục dùng cách ban nãy. Cô lại mát xa phần lưng của Trần Thâm, cảm giác bộ ⓝ●🌀●ự●𝖈 sữa mang lại vô cùng tuyệt vời.

"Làm ở phía trước đi." Trần Thâm muốn đối mặt với cô.

Lần này Mạnh Kiều ngồi trên đùi anh, đỡ vai anh, dùng n🌀-ự-𝖈 cọ anh. Sữa tắm vẫn còn trên người, thỉnh thoảng đầu v* của hai người sẽ chạm vào nhau, mang đến cảm giác 𝐤íⓒ●♓ 𝐭●h●í𝖈●𝒽 cả hai rùng mình.

"Quá chậm." Trần Thâm bị cọ tới mức như phát sắp bị т♓●𝐢ê●𝐮 cⓗ●á●𝓎.

Anh đè chặt eo của Mạnh Kiều, giữ nguyên tư thế cô ngồi trên người mình, tay sờ tới huyệt nhỏ của cô, tách hai cánh hoa để lộ ra cửa huyệt. Sau đó anh đỡ gậy th*t nhắm ngay vào chỗ đó, dùng sức đi vào.

Dùng tư thế nữ trên nam dưới đi vào, Mạnh Kiều cảm thấy mình không thể chịu được. Cô hơi ngồi dậy một chút, kết quả lại không cẩn thận khiến gậy th*t trượt ra ngoài.

"Quá lớn."

Mạnh Kiều giải thích một câu, sau đó lại ngồi cao lên, để gậy th*t chống ở chỗ đó, muốn chậm rãi đi vào.

Trần Thâm đưa tay mở cánh hoa của cô ra, để gậy th*t đi vào. Anh ♓-ô-ⓝ lên môi cô, chậm rãi đi vào, cười nói:

"Đã làm bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa quen à?" Xem ra phải làm nhiều hơn mới được.

Mạnh Kiều 𝐫ê·𝐧 𝓇·ỉ thành tiếng, muốn nói "ai bảo anh lớn lên to như vậy, làm bao nhiêu lần cũng không quen là chuyện bình thường mà". Nhưng lại sợ nói ra sẽ khiến anh kiêu ngạo, sau đó lại bị làm. Vậy nên cô khó khăn khen một câu:

"Đàn anh thật giỏi ~"

Điều tốt nhất khi làm ở phòng tắm chính là, chỉ cần hai người hơi động đậy một chút thôi đều có thể tạo nên tiếng nước, mà âm thanh ái muội này lại càng khiến cho người ta cảm thấy 🎋í·🌜·𝒽 𝐭·𝖍·í·𝐜·h hơn.

Trần Thâm nâng 〽️ô·ռ·ℊ Mạnh Kiều lên, để cô làm quen một chút, bởi vì tư thế này, khi đi vô cùng sâu, chỉ cần Mạnh Kiều ngồi xuống thì chắc chắn gậy th*t sẽ đâ.Ⓜ️ tới chỗ sâu nhất.

Vừa sung şướ𝖓_𝖌 lại vừa khó chịu.

Trên thế giới này, tại sao lại có loại chuyện thần kỳ như vậy nhỉ?

Phía bên dưới kết hợp với nhau, bên trên cũng không thể tách rời. Động tác 𝐡ô.п ɱô.ⓘ của Trần Thâm vô cùng dịu dàng, anh ngậm lấy môi dưới của cô, nhẹ nhàng Ⓜ️.ú.† vào, sau đó lại 𝖑_ℹ️ế_m nhè nhẹ, thỉnh thoảng tách ra một chút, da thịt ướ·𝖙 á·✞ sẽ ρ_h_á_т r_a â_𝐦 𝖙_♓ⓐ_n_𝒽 nho nhỏ.

Mạnh Kiều dần dần thích ứng, động tác ngồi lên xuống cũng nhanh hơn. Hai con thỏ trước nɢ●ự●🌜 cũng nhảy lên nhảy xuống, hai tay cô ôm cổ anh, ♓*ô*𝐧 Ⓜ️ô*𝖎 say sưa. Trần Thâm vẫn nâng ⓜ*ô*п*𝐠 của cô như cũ, ngón tay ở phía trên đảo quanh, sau đó theo rãnh m.ô.ռ.🌀 đi xuống, đến nơi cửa hoa huy*t đang bị căng ra vì gậy th*t của anh, lưu luyến không rời.

Nước trong bốn tắm cũng bắn ra bên ngoài.

Tư thế này khiến Mạnh Kiều vô cùng thoải mái. Bởi vì cô có thể khống chế được động tác của gậy th*t trong cơ thể của mình. Cô vặn vặn mô_𝐧_𝖌, gậy th*t trong huyệt nhỏ cũng dịch chuyển theo cô. Mỗi lần ngồi xuống, gậy th*t sẽ mang cho cô một cảm giác mới mẻ khác nhau.

Nhưng Trần Thâm lại cảm thấy không đủ, sức của Mạnh Kiều nhỏ, động tác lại nhẹ nhàng quá mức. Anh bế cô lên, để cô dựa vào thành bồn tắm, hai chân mở ra đặt lên thành bồn, còn anh thì ngồi quỳ tới gần cô.

Lại tìm thấy nơi đó một lần nữa, chạm nhẹ lên nụ hoa, sau đó đi vào bên trong.

Khi đi vào 𝖗ú●† ⓡ●🔼, nước trong bồn tắm cũng bị đ*ư*@ v*à*0 bên trong, hoa huy*t cũng phun ra nước, chỗ hai người kết hợp vẫn luôn ướ.🌴 á.𝐭.

Trần Thâm ấn đùi cô, phủ lên người cô, dùng sức làm.

"Chậm... Chậm một chút."

Mạnh Kiều đưa tay sờ tới nơi hai người đang kết hợp.

"Em khó chịu sao?" Trần Thâm hỏi.

Mạnh Kiều lắc đầu.

"Thoái mái không?" Anh lại hỏi.

Mạnh Kiều "vâng" một tiếng. Trần Thâm bật cười, khom lưng ♓ô_п cô, hỏi lại:

"Thật không?"

Tất nhiên là thật rồi... Mạnh Kiều không trả lời anh, nhưng khuôn mặt phiếm hồng đã là câu trả lời của cô rồi.

Làm trong bồn tắm cũng có chút thú vị và mới mẻ. Nhưng mà không gian quá nhỏ, không thể làm nhiều tư thế. Trần Thâm bế cô lên, để cô ghé vào trên tường, 〽️ô_𝓃_🌀 nhếch cao lên.

Trần Thâm nhéo lên ɱ●ôn●🌀 cô, cơ thể sát gần với cô, nói nhỏ bên tai cô:

"ℳ_ô_п_ⓖ em thật đẹp."

Nói xong thì nhẹ nhàng đi vào.

Đừng 𝖑●à●Ⓜ️ †ìn●𝐡, Mạnh Kiều có chút chịu không nổi. Bởi vì cô không còn sức, bị làm tới mức hai chân mềm nhũn. Trần Thâm trực tiếp xoay người cô lại, nâng một chân cô lên, để cô treo trên người mình, cho cô mượn lực.

gậy th*t hoàn toàn đi vào cơ thể của Mạnh Kiều, chẳng nhìn thấy bóng dáng của nó đâu, chỉ nhìn thây phía bên dưới của hai người đang gắn chặt với nhau.

Trần Thâm đâ-〽️ tới cửa tử cung của Mạnh Kiều khiến Mạnh Kiều 𝐫·ê·𝓃 r·ỉ liên tục.

"A... Không cần... Đừng mà..." Mạnh Kiều hơi nức nở.

"Đừng sợ, em sẽ quen thôi, "

Trần Thâm không buông tha cho cô, chuyển hướng đ*â*m tới nơi đó, mỗi lần đâ_ⓜ ✔️à_𝖔 sẽ khiến người còn lại 𝐫-⛎-ⓝ гẩ-ⓨ.

"Em... Em không được... Ư... A..."

Mạnh Kiều giữ chặt lấy vai của Trần Thâm, đạt cao trào.

Trần Thâm cắn cằm của cô, hỏi:

"Bé cứng, thoải mái không?"

"A... Thoải mái..."

Mạnh Kiều thút tha thút thít, huyệt nhỏ co rút liên tục, Trần Thâm bị cô kẹp, tiếp tục chậm rãi ra vào.

Đặt cô lên bồn rửa mặt, xoa xoa nước mắt khóe mắt cô, ♓●ô●𝖓 lên chiếc mũi nhỏ của cô, hỏi:

"Em khóc cái gì?"

"Quá sung 𝐬ư-ớп-𝖌." Mạnh Kiều gác cằm lên vai anh, trả lời.

Bạn gái được mình làm đến mức sung 𝐬*ướ*п*𝐠, thật sự là chuyện vui vẻ nhất.

Trần Thâm để Mạnh Kiều ngồi lên bồn rửa mặt. Anh ngồi xổng xuống dưới, vươn đầu lưỡi l1ế.𝖒 lên hoa huy*t, sau đó dùng miệng ngậm lấy, mạnh mẽ ɱú_t vào. Mạnh Kiều vừa mới cao trào lại muốn khóc. Như thế này ai mà chịu nổi chứ?

Cô nắm lấy tóc của anh:

"Để em... Để em nghỉ ngơi một chút."

Chờ cô bình tĩnh lại một chút, Trần Thâm dừng lại, dùng gậy th*t trấn an cô:

"Bé cưng, chúng ta tiếp tục."

Anh vỗ về cần cổ xinh đẹp của Mạnh Kiều, để lại một đóa hoa nhỏ trên cổ cô:

"Em kẹp cho anh bắn rồi chúng ta 𝐥*ê*𝐧 🌀ï*ư*ờ*n*🌀."

Nghe giống như đang thương lượng, nhưng thật ra lại là chơi xấu.

"Bây giờ đi được không anh? Ở đây cứng quá." Mạnh Kiều làm nũng.

"Vậy em phải 🎋ẹ.🅿️ 🌜.h.ặ.✞ một chút, để anh bắn ra nhé."

Anh lại bắt đầu đẩy ɱô*ⓝ*ɢ. Nhìn hai con thỏ trắng đáng yêu của Mạnh Kiều, anh cúi đầu, ngậm lấy một bên rồi gặm cắn.

Mạnh Kiều гê-п ⓡ-ỉ, không biết bao lâu sau, Trần Thâm mới bắn.

Tắm rửa qua loa dưới vòi sen, sau đó cầm khăn tắm lau khô cho Mạnh Kiều rồi anh bế cô lên.

Khi Mạnh Kiều cho rằng hai người đã kết thúc thì anh lại đi vào...

gậy th*t cứ ngây ngốc trong cơ thể của cô. Cô bị ôm từ phòng tắm tới mép giường, cô nghĩ là lẽ ban nãy dùng n🌀·ự·𝒸 và sữa tắm sờ anh đã 🎋í↪️·♓ т·♓·íc·♓ Trần Thâm rồi.

Trần Thâm г.ú.𝖙 г.🅰️, đặt cô 👢.ê.𝖓 𝖌.ⓘ.ư.ờ.𝖓.𝖌. Mạnh Kiều vừa mới bò được mấy bước lại bị người đằng sau nắm lấy cổ chân kéo lại. Hai tay của Trần Thâm mở rộng chân của cô ra, khiến cho huyệt nhỏ của cô cứ vậy mà xuất hiện trước mắt của anh.

Dấu vết vừa làm xong vẫn còn rất rõ ràng, hoa huy*t của cô còn chưa khép lại hoàn toàn, để lại một lỗ nhỏ tròn tròn.

Hơn nữa nước xuân vừa mới tràn ra, càng khiến Trần Thâm đi vào dễ dàng hơn.

"Anh Trần Thâm, em sai rồi..."

Mạnh Kiều nằm trên giường, hai tay nắm chặt lấy chăn đơn để giảm bớt cơn 𝖐_ⓗ🅾️_á_𝖎 𝐜_ả_ɱ kỳ lạ trong cơ thể.

"Kiều Kiều không sai, anh trai rất thích."

Là do anh thích nên em mới sai rồi đó, Mạnh Kiều nghĩ thầm.

"Thấy chúng giống thỏ trắng nhỏ không?"

Trần Thâm đặt hai chân của Mạnh Kiều lên vai mình, sau đó chỉ vào bộ 𝐧·𝖌ự·𝒸 bị đ·â·Ⓜ️ đang lên xuống của Mạnh Kiều, nói.

Mạnh Kiều nhìn thấy Trần Thâm ⅼℹ️ế_Ⓜ️ Ⓜ️*ú*✝️ đầu v* hồng hồng của mình lúc gần lúc xa.

"Kiều Kiều, đừng nhịn nữa, nếu em thoải mái thì kêu ra đi."

Trần Thâm ⓓ●ụ 🅓●ỗ Mạnh Kiều, anh rất thích nghe tiếng 𝖗ê●ⓝ 𝐫●ỉ trên giường của cô, đó như là âm thanh hay nhất trên thế giới này vậy.

"Quá... Quá xấu hổ..." Mạnh Kiều che mặt.

Trần Thâm buông chân cô ra, khom lưng đ_è 𝖑_ê_𝓃 𝐧🌀ườ_𝖎 cô.

"Đừng xấu hổ, anh trai muốn nghe."

Mạnh Kiều chỉ cho anh nghe hai tiếng rầm rì nho nhỏ.

Đột nhiên Trần Thâm thả chậm tốc độc, sau đó dùng sức đ_â_〽️ ✅_à_🅾️, nghe tiếng cơ thể va chạm vào nhau kia có thể biết được nó mạnh như thế nào.

Có nhân tố bên ngoài giúp đỡ, Mạnh Kiều 𝓇_ê_ռ ⓡ_ỉ lớn tiếng hơn.

Kỹ xảo này sử dụng vài lần đã khiến Mạnh Kiều quên hết cảm giác xấu hổ, cô không còn ngại ngùng gì nữa.

"Thật là dễ nghe."

Đúng là Trần Thâm đã bị Mạnh Kiều dùng пℊ●ự●🌜 𝒸·ọ 𝖝·á·✞ khiến anh kí·🌜·h ⓣ𝐡·í𝖈·♓ phát điên. Cho nên anh phải "báo đáp thật tốt" Kiều Kiều.

Trước khi đi ngủ, Mạnh Kiều không nhớ rõ hai người họ đã làm bao nhiêu lần, cũng không nhớ rõ mình đã ra bao nhiêu lần, Chỉ nhớ rằng, bởi vì c·ọ ⓧá·𝐭 quá lâu, phía dưới của cô có chút nóng rát.

Ngày mai! Cô nhất định phải bắt Trần Thâm bôi thuốc cho mình! Ôi, vừa 𝖘ướ*𝓃*ℊ lại vừa mệt!

Chương (1-37)