← Ch.04 | Ch.06 → |
Diễm Quan Nhân từ nhỏ đã bị dạy người ngu dốt mới tin tưởng kẻ khác. Đây là bài học, là kết luận Ngự Hoa cung có được sau khi đã trả một cái giá rất lớn.
Mấy trăm năm trước, có vài vị cao nhân đến nơi thế ngoại đào nguyên này ẩn cư rồi sáng lập nên Ngự Hoa cung, các vị nữ tổ tiên sợ nơi này thiếu người mà trở nên tịch mịch, nên hàng năm thường cứu vớt các bé gái mồ côi cha mẹ trong những kỳ thiên tai lũ lụt, đưa về Ngự Hoa cung nuôi dưỡng, cho các nàng một cuộc sống yên bình.
Đây là việc Ngự Hoa cung vẫn thường làm, cũng là tôn chỉ của môn phái, cũng vì vậy mà lực lượng của môn phái ngày càng lớn mạnh, không ngờ lại trở thành một giáo phái thần bí trong miệng người trên giang hồ, thậm chí còn nói quá lên, đánh giá Ngự Hoa cung là tà giáo.
Người của Ngự Hoa cung cũng biết việc Phồn Hoa lệnh xuất hiện đã bị thế gian đồn bậy, xuyên tạc nhưng họ hiểu lầm chân tướng cũng vì...
Phồn Hoa lệnh xuất hiện lần thứ nhất khi các phe phái trên giang hồ đang tranh giành đấu đá, cố đoạt ngôi vị võ lâm minh chủ nên tàn sát lẫn nhau, minh tranh ám đấu, giang hồ nổi lên một phen tinh phong huyết vũ làm cho dân chúng không được sống những ngày bình yên.
Lúc ấy, người có được Phồn Hoa lệnh là một vị đại hiệp nghĩa tâm, trong một lần Ngự Hoa cung cứu dân bị lũ lụt, chẳng những cứu được sáu người của Ngự Hoa cung bị rơi xuống nước, còn hỗ trợ một tay, thuận lợi cứu giúp hơn trăm mạng người thoát khỏi tai ương.
Tai nạn qua đi, sáu người của Ngự Hoa cung trở về cũng mang theo mười nữ hài tử, cung chủ lúc đó cảm động nghĩa cử của vị đại hiệp kia nên tặng cho Phồng Hoa lệnh. Mấy năm sau, vị đại hiệp kia muốn đoạt ngôi vị võ lâm minh chủ nên đưa ra Phồn Hoa lệnh, yêu cầu trợ giúp.
Giả chết rồi hồi sinh đây là một chiêu hiểm ác nhất.
Vì muốn cho dân chúng bình thường có thể sống bình an, cung chủ Ngự Hoa cung sau khi suy nghĩ, cân nhắc kỹ càng mới quyết định nhận lời, đem hết lực lượng tinh anh đi tiêu diệt các đối thủ đối đầu, thuận lợi đưa vị đại hiệp kia lên vị trí võ lâm minh chủ.
Sau đó, bở vì vị đại hiệp kia cũng giữ lời hứa mà giữ cho giang hồ không còn sóng gió, hơn nữa các môn phái cũng cần thời gian nghỉ ngơi để lấy lại sức, cho nên dân chúng đã có cuộc sống an ổn trong hơn mười năm. Nhưng không ai biết rằng, lần đó Ngự Hoa cung dốc hết toàn lực đã bị hao binh tổn tướng rất nhiều...
Phồn Hoa lệnh xuất hiện lần thứ hai, lại là một lần tạo nên sát nghiệp.
Người có được Phồn Hoa lệnh là một vị đại phu y thuật cao minh, đã truyền thụ y thuật cho Ngự Hoa cung, không biết tại sao nơi thành trấn hắn cư ngụ lại xuất hiện một loại bệnh kỳ quái, đầu tiên là người nổi lên những nốt đỏ, sốt cao, ho khan sau đó toàn thân thối rữa rồi chết, theo bệnh trạng có thể thấy được là ôn dịch rất nghiêm trọng.
Ngự Hoa cung nhận được thư của ân nhân, lúc đó cung chủ mang theo hai gã đại phu cùng tìm tới, ngoại trừ tình trạng bệnh nghiêm trọng không giống nhau thì trong thành trấn đó còn tràn ngập mùi thịt thối rữa, không tìm thấy người nào trên người có những nốt đỏ.
Trong thành tràn ngập tiếng than khóc, mọi người đều biết không có cách cứu vãn bi kịch này, điều duy nhất bọn họ có thể làm là giúp người bệnh rút ngắn thời gian bị bịnh tật hành hạ đau đớn.
Cho nên theo chỉ thị của ân nhân, cung chủ lúc đó cùng hai người tùy tùng đã trong một đêm tiêu diệt toàn thành, trong đó bao gồm cả những đứa trẻ sơ sinh, súc vật...tất cả đều bị một phát chí mạng, làm cho người chết được giải thoát nhanh nhất, không chịu đau đớn.
Đây là nhiệm vụ khó chấp hành nhất từ trước đến giờ.
Nhưng tình thế lúc này không có lựa chọn khác, chỉ cần nghĩ tới bệnh dịch này sẽ lây lan, gây thêm thảm họa cho nhiều nơi khác thì bọ họ đều quyết tâm hơn.
Nhưng cũng không phải quang sát là tốt rồi.
Đại khai sát giới xong, còn phải phóng lửa thiêu hủy toàn bộ.
Cung chủ cùng thủ hạ ở trong phóng lửa thiêu cháy tất cả, bao gồm cả ba người bọn họ, như vậy mới có thể hoàn toàn ngăn chặn ôn dịch lây lan, không để lại hậu quả khó tưởng tượng được.
Lần thứ hai Phồn Hoa lệnh xuất hiện, đối chiếu với chuyện xưa cũ giang hồ truyền lư, chỉ chứng minh được một chuyện.
Lời đồn không thể chỉ cho trí giả, bởi vì không có cái loại người này tồn tại.
Hơn nữa, cung chủ tiền nhiệm hơn phân nửa cuộc đời đều dùng để điều tra những gian tế ấn thân trong Ngự Hoa cung, còn phải đối phó với những tin đồn thất thiệt ở bên ngoài, tính dẫn giáo chúng đánh vào võ lâm, nhất thốn giang hồ.
Nhiều người trong giáo đau lòng.
Mặc kệ là gian tế an bài hay là thiếu kiên nhẫn nhưng dùng võ lực để nhất thống hồ thì những người này đều là những đứa nhỏ do các vị tiền nhân cực khổ cứu về.
Nhưng các nàng đều cô phụ ý tốt của Ngự Hoa cung.
Chuyện nhỏ thì là lợi dụng sự tin tưởng để đánh cắp bí mật của Ngự Hoa cung, làm cho các môn phái khác có cơ hội đả kích Ngự Hoa cung.
Nghiêm trọng hơn là làm tổn hại danh dự của Ngự Hoa cung, trên thực tế không phải tất cả mọi người đều muốn tiến vào trận tranh đấu của võ lâm..
Cuối cùng, còn chưa bị ảnh hưởng của cuộc võ lâm phân tranh thì những người trong giáo vì bất đồng ý kiến mà chém giết lẫn nhau.
Cái này giống như là "đóng cửa dạy nhau", nhưng lần "dạy" này đã để lại hậu quả quá lớn, tuy rằng kết cục đã tạm ổn, những kẻ vi phạm tôn chỉ của Ngự Hoa cung đều bị tiêu diệt nhưng Ngự Hoa cung cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Bị thương nặng nhất vẫn là lòng của chưởng môn.
Cực khổ cứu bọn nhỏ trở về chẳng lẽ để cho bây giờ chúng chém giết nhau, máu chảy thành sông?
Từ đó, hoạt động cứu tế của Ngự Hoa cung ngày càng giảm đi, cuối cùng là hoàn toàn không cứu, để mặc cho dân chúng tự chống chọi.
Đến cuối cùng, có thể đi vào Ngự Hoa cung đều là ngoài ý muốn mà đến, là Diễm Quan Nhân.
Không ai ngờ, thời gian qua lâu như vậy, thanh danh của Ngự Hoa cung cũng lắng đọng lại nhưng trong cung vẫn còn một gian tế, một gia tế có tính nhẫn nại cực kỳ cao.
Người nọ thế nhưng có thể nhịn tới tới mười mấy năm vẫn không quên mục đích, cho tới khi trộm được tâm pháp của Ngự Hoa cung mới rời đi.
Vì tróc nã phản đồ này, mà cung chủ tiền nhiệm đã gặp Diễm Quan Nhân đang bị thả trôi theo dòng nước, được người đem về nuôi dưỡng. Đến khi trưởng thành thì tiếp nhận vị trí chung chủ, năm tháng dài lâu, nàng đã thuộc lòng lịch sử của Ngự Hoa cung từ hưng thịnh tới suy tàn.
Nàng rất rõ ràng người ngu dốt mới có thể tin tưởng kẻ khác.
Cho nên trước khi Phồn Hoa lệnh lần thứ ba xuất hiện, nàng chưa từng nghĩ tới phải đích thân xuất hiện.
Nói cách khác, cung chủ đại nhân chưa từng rời khỏi Ngự Hoa cung, đây quả thật là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Nếu hỏi nàng cảm tưởng hoặc ấn tượng -
Không khác, nàng cảm thấy ầm ỹ.
Nhân gian thật đúng là có đủ ầm ỹ!
Quản Tam Quốc rất nhanh liền phát hiện Diễm Quan Nhân dừng lại.
Đây là chuyện xảy ra trước khi bọn họ vào chợ chọn ngựa, không cần quan sát nhiều mới phát hiện ra, bởi vì nàng thực sự dừng bước.
"Cái kia...... Cung...... Diễm, Diễm cô nương?" trên gương mặt giống trẻ con của đại nam nhân có chút ngượng ngùng.
Diễm Quan Nhân nhìn về phía hắn, cách cái khăn che mặt làm người ta không đoán được suy nghĩ thật nhưng có thể đoán cũng biết được nghi vấn của nàng.
"Xuất môn ra ngoài, để tránh những phiền toái không cần thiết, cho nên dọc đường đi ta sẽ gọi ngươi là Diễm cô nương, hi vọng Diễm cô nương có thể thứ lỗi", gần tới giờ xuất phát, Quản Tam Quốc mới nhớ tới vấn đề xưng hô.
Diễm Quan Nhân cũng không phải là người quá câu nệ tiểu tiết, hiểu ý của hắn nên gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Giải quyết xong chuyện xưng hô thì lại đến vấn đề chính "có cái gì không đúng sao?"
Diễm Quan Nhân lại nhìn về phía chợ ồn ào náo nhiệt kia, một lát mới dùng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng chất vấn "nhân gian đều ầm ỹ như vậy sao?"
Quản Tam Quốc trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn.
Hoài nghi của hắn đã được chứng minh là đúng, tiên nữ đúng là luôn ở bên trong thế ngoại đào nguyên, chưa từng rời khỏi Ngự Hoa cung, cũng không tiếp xúc với dân chúng bình thường khác.
Cảm giác...thật đáng yêu.
Nàng thế nhưng dùng từ nhân gian để hình dung cuộc sống đời thương. Nàng quanh năm sống nơi tiên cảnh như Ngự Hoa cung, hồng trần thế tục không vướng bận, cho nên cảnh sinh hoạt bình thường với nàng đều thành nhân gian.
Mỉm cười ái muội, Quản Tam Quốc giải thích "đây là chợ phiên, cho nên mới có nhiều người, mới náo nhiệt một chút, cũng không phải ngày nào cũng như vậy"
"Ngươi sao biết được?", Diễm Quan Nhân cảm thấy hồ nghi.
Quản Tam Quốc không giấu giếm nàng, chi tiết nói:"Hôm qua chúng ta đến nơi trấn nhỏ thì sắc trời đã tối muộn, không thể tới kịp nơi chọn mua ngựa, đành phải tìm khách sạn để tá túc, ta lúc đó có hỏi thăm chưởng quầy, hắn nói ngày hôm nay có chợ phiên ở vùng ngoại ô"
Nghĩ nghĩ một lát, Quản Tam Quốc đề nghị "hay là ngươi về khách sạn chờ ta, đợi ta chọn mua xong sẽ quay về tim ngươi?"
Thấy nàng không trả lời mà vẫn suy tư, hắn lại nói "ngày đó xuống núi, vì lo lắng cho thương thế của ta nên Diễm cô nương cố ý đi chậm lại, ta rất cảm kích, cho nên việc chọn mua ngựa này chỉ là chuyện nhỏ, ta tự lo là được, huồng chi..."
Dừng một chút, Quản Tam Quốc nhỏ giọng nói "trên núi không được bằng phẳng, Diễm cô nương chắc chưa từng cỡi ngựa phải không?"
Không muốn nàng cảm thấy khó xử hay xấu hổ, Quản Tam Quốc lại nhanh chóng trình bày kế hoạch của hắn "ta nghĩ qua, ở ngoài trừ mua ngựa còn có thể mua được xe, có thể sử dụng xe thay cho đi bộ, như vậy đi đến Đồng thành cũng đỡ vất vả hơn"
Diễm Quan Nhân chú ý tới, cuối cùng hắn đem vấn đề đỗ lỗi cho chính mình.
Nhưng trong lòng đều biết rất rõ, thương thế của hắn đã tốt hơn nhiều, chỉ cần hắn không vận động mạnh, không làm cái chuyện quyết đấu sinh tử gì đó thì dù có hao tổn chân khí nhưng cũng không có trở ngại lớn, ít nhất là đi bộ sẽ không thành vấn đề.
Chân chính vấn đề là nàng không biết cỡ ngựa.
Nhưng hắn vì muốn giữ danh dự cho nàng, lại nhận hết lỗi về mình, cảm giác này, đối với Diễm Quan Nhân mà nói, thật là kỳ diệu.
"Diễm cô nương không quen, nên việc mua bán cứ giao cho ta là được rồi", Quản Tam Quốc ôn hòa cười, còn dặn dò "ngươi về khác sạn trước, chờ ta..."
"Không cần." Diễm Quan Nhân cự tuyệt, âm thanh lạnh lùng nói:"cùng nhau đi đi."
"Nhưng...", Quản Tam Quốc thực ngoài ý muốn, lời ra đến miệng lại dừng lại.
"Sao?", Diễm Quan Nhân cũng không thích cái kiểu muốn nói lại thôi.
Có chút do dự, cuối cùng Quản Tam Quốc hàm súc nói:"Diễm cô nương thính giác so với người bình thường chắc là tốt hơn nhiều"
Người tập võ, ngũ giác luôn nổi trội hơn người bình thường, công lực càng cao, sự khác biệt càng lớn.
Tuy rằng hắn chưa có cơ hội cùng nàng lãnh giáo so chiêu để biết được thực lực của nàng, nhưng dọc đường từ trên núi xuống, thấy nàng không nhìn phong tuyết, trước sau vẫn đi theo bên cạnh hắn, dừng ở trên tuyết mà ấn một chung hình đồng, nội lực thâm hậu làm người ta kinh sợ.
Này nếu hơn nữa......
"Diễm cô nương vốn quen ở chỗ thanh u, chưa bao giờ gặp qua trường hợp như hôm nay, khắp nơi là tiếng rao hàng, tiếng súc vật kêu, sợ khi tiếp xúc sẽ có cảm giác khó chịu", Quản Tam Quốc phân tích tỉ mỉ.
Diễm Quan Nhân chưa từng nghĩ đến hắn lại tỉ mỉ đến vậy, lúc này có chút ngoài ý muốn.
Nhưng cho dù có đúng như lời hắn nói, trong chợ ầm ỹ, náo nhiệt sẽ làm nàng khó chịu, nàng cũng không muốn nghe theo đề nghị của hắn.
Nàng cho tới bây giờ không phải là người chưa đánh đã thua.
Bởi vì không thích ứng, nàng càng muốn tiếp xúc cho đến khi thích ứng.
Nhưng nàng vẫn ghi nhớ sự tỉ mỉ cùng thái độ tôn trọng nàng của hắn.
"Đi thôi." Nàng nói.
"Thật sự muốn đi?"
Diễm Quan Nhân chỉ thấy đại nam hài trước mắt lộ vẻ chần chờ, sau đó...sau đó tay đưa về phía nàng...
Cách cái khăn che mặt, nàng trừng mắt nhìn bàn tay nàng đang bị người nắm lấy...
"Trong chợ rất nhiều người, như vậy mới không bị lạc"
Hắn đỏ mặt, ánh mắt có chút xấu hổ lảng tránh ánh mắt nàng, vẻ mặt e lệ làm cho nàng cảm thấy thú vị.
Tâm tình phiền muộn bỗng dưng tốt lên một chút, ánh mắt lại nhìn về phía âm thanh náo nhiệt kia...
Không phải là cái chợ thôi sao!
Cung chủ đại nhân tư thái cao quý giống như nữ vương, ngẩng đầu đi tới
Sự thật chứng minh, so với làng xóm náo nhiệt có khí người, thần miếu ở vùng rừng núi hoang vắng vừa bẩn lại hoang toàn cũng làm cho cung chủ Ngự Hoa cung một võ học cao ngất cảm thấy tương đối tự tại.
Quả thật, tất cả nhìn thấy trong mắt đều có thể dùng từ rách nát để hình dung, khắp nơi giăng đầy mạng nhện nhưng ít ra nửa đêm không có chó hoang gọi bầy, mèo hoang động tình cũng không có tiếng đứa nhỏ khóc nỉ non, tiếng vợ chồng cãi nhau...
Trừ bỏ tiếng mưa rơi ở ngoài, còn lại thật im lặng.
Hơn nữa, thực vừa vặn tại vùng rừng núi hoang vắng lúc này lại đổ mưa, còn có yêu cầu gì nữa.
Trên thực tế, dọc theo đường đi đều có hắn chuẩn bị chu đáo làm cho nàng tránh được rất nhiều phiền toái, cái cũng không cần làm, chỉ cần đi theo hắn, tùy ý hắn thu xếp, mọi chuyện đều rất tốt.
Diễm Quan Nhân hiểu được thế giới bên ngoài rất khác biệt, nhưng nghe thấy so với trực tiếp cảm nhận lại là hai chuyện khác nhau.
May mắn có hắn ở bên cạnh, nàng mới bình yên quan sáng cuộc sống dân gian, không cần tự mình đi khảo nghiệm những kiến thức biết được qua sách vở, lời đồn so với thực tế rất khác nhau, cũng không cần để ý tới chuyện mặt mũi.
Hắn chính là đang giúp nàng, có lẽ nàng nên mở miệng nói lời cảm tạ..
Hắn là thật thật chính đang giúp nàng đại ân, có lẽ nàng nên muốn mở miệng nói lời cảm tạ...
Trong thế giới của nàng trước giờ không cần làm chuyện này, bây giờ dù rất muốn nói lời cảm tạ, nàng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cho nên chỉ có thể lẳng lặng tùy ý hắn an bài hết thảy.
Tựa như như bây giờ, lẳng lặng nhìn hắn đốt lên đống lửa, lại không biết từ chỗ nào lấy ra con gà đặt lên lửa mà nướng.
Diễm Quan Nhân kỳ thật không cố ý quan sát, chính là dọc theo đường đi, mặc kệ là thành phố lớn hay thôn trấn nhỏ, ăn ngủ nơi hoang dã hay đụt mưa trong miếu nhỏ, nàng không thể không phát hiện ra một chuyện.
Y hắn xử lý sự tình đâu vào đấy, cẩn thận, tỉ mỉ, thể hiện năng lực xử lý mọi việc thật xuất sắc, làm cho người ta cảm thấy hoài nghi, bộ dáng đại nam hài kia có phải là bộ dáng thật sự?
"Ngươi mấy tuổi?"
Câu hỏi đột ngột vang lên, cho dù dọc đường đi dùng hết tâm cơ hầu hạ nàng, Quản Tam Quốc cũng không dự đoán được nàng lúc này lại có tâm trí hỏi tới vấn đề này.
Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng đây là lần đầu tiên tiên nữ chủ động nói chuyện, nếu hắn không nắm chắc cơ hội chẳng phải là uổng mấy năm lăn lộn trên giang hồ.
"Diễm cô nương sao đột nhiên hỏi tới việc này?", đôi mắt to sáng như ánh sao nhìn nàng, lúc này Quản Tam Quốc đã luyện được ánh mắt vô tội thập phần thành thạo, có thể nói là vận dụng tự nhiên.
"Không thể hỏi?" Diễm Quan Nhân hỏi ngược lại.
"Cũng không phải, chỉ là có chút ngoài ý muốn." Sờ sờ cái mũi, Quản Tam Quốc vẻ mặt ngại ngùng "ta năm nay hai mươi sáu tuổi"
Diễm Quan Nhân nhìn hắn.
Cũng không ra tiếng, ánh mắt vẫn trong trẻo, lạnh lùng nhưng thực ra là nàng giật mình.
Nàng là thật cảm thấy ngoài ý muốn nha!
Trong đầu không tự chủ được liền hiện lên những ấn tượng có liên quan đến hắn, gương mặt trẻ con, bộ dáng luôn thẹn thùng, ngại ngùng...Mỗi khi nhìn nàng, trên khuôn mặt trắng nõn lại ửng đỏ, đôi lông mi thật dài chớp chớp, đôi mắt to tròn ngập nước, tràn đầy vẻ vô tội, như là không biết nên nhìn đi đâu...
Làm sao một người hai mươi sáu tuổi lại có bộ dáng như vậy?
"Trước kia ở Ngự Hoa cung, ta có nói với nhóm Thêu Thêu cô nương đừng xem ta là tiểu hài tử nhưng không có ai chịu tin", như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, Quản Tam Quốc hơi lộ ra sắc buồn rầu, còn thở dài "dung mạo trời sinh, ta cũng không có biện pháp"
Ngay cả bộ dáng buồn rầu cũng giống tiểu hài tử đang hờn dỗi nha
Nhưng, Diễm Quan Nhân lại nhịn không được gật gật đầu.
Quả thật là tướng mạo do trời sinh, hắn không thể nào lựa chọn cũng không có quyền lựa chọn.
"Vậy còn Diễm cô nương?", ra vẻ tùy ý, Quản Tam Quốc hỏi "nghe nói Ngự Hoa cung có công pháp đặc thù, có thể giữ mãi nét thanh xuân, người ta đóa Diễm cô nương có lẽ đã năm, sáu hoặc bảy chục tuổi..."
"Năm, sáu, bảy chục tuổi?", con số này làm Diễm Quan Nhân nhíu mày.
"ân, những người khác đoán vậy, không biết..."
"Hai mươi hai." Diễm Quan Nhân lạnh lùng quăng ra con số.
Lúc này, người sửng sốt lại là Quản Tam Quốc.
Hắn, hắn, hắn...... Hắn chưa từng nghĩ tới đáp án như vậy.
Coi như thần trí của hắn không rõ cũng tốt, nói điên cũng được nhưng hắn đã quyết định cho dù nàng bao nhiêu tuổi, sáu, bảy chục tuổi cũng được, dù sao nàng nhìn cũng không giống.
Đối với hắn mà nói, nàng trước mắt mới là chân thật tồn tại, biểu tình lạnh lùng, không hiểu nhân tình thế sự nhưng lại giống đứa trẻ ngây thơi lại có chút ngây ngô của nàng mới làm cho hắn trầm luân, không thể kiềm chế được tình cảm, cho nên tuổi tác không phải là vấn đề.
Lại không dự đoán được chỉ hỏi bâng quơ một chút thế nhưng lại biết được tuổi thật của nàng, so với hắn còn nhỏ hơn.
Biết được đáp án ngoài mong đợi, Quản Tam Quốc không biết nên kinh ngạc hay là vui mừng, duy nhất một điều có thể xác định là hắn dù có chết cũng không lùi, không có khả năng buông tay.
Nhưng, chính là tình thế bắt buộc, liền có vấn đề lớn.
Nhiệm vụ của hắn là đưa nàng thuận lợi đến gặp Hoắc thúc thúc để thu hồi Phồn Hoa lệnh, nhưng sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì sao?
Một khi nhiệm vụ hoàn thành, nếu không có lý do có đủ sức thuyết phục nàng, hắn không thể giữ nàng ở lại, tiếp tục nước ấm nấu ếch, làm cho nàng động tình với hắn.
Vấn đề này, sau khi rời khỏi Ngự Hoa cung hắn đã bắt đầu suy nghĩ nhưng vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.
Mà hiện tại, cho dù hắn cố ý đi chậm lại nhưng dù chậm thế nào thì chậm nhất là một ngày rưỡi nữa cũng sẽ về đến Đồng thành.
Đến lúc đó, một khi gặp được Hoắc thúc thúc thì nhiệm vụ của hắn và nàng hoàn thành, hắn nên làm cái gì bây giờ?
"Có vấn đề?" Diễm Quan Nhân lạnh lùng hỏi, hoàn toàn hiểu lầm biểu tình của hắn.
Quản Tam Quốc hoàn hồn, hiểu rằng sự thất thần của mình đã làm người ta hiểu lầm hắn nghi ngờ tuổi của nàn, vội vàng đáp "Không! Không có, không thành vấn đề, ta chỉ là...... Chính là......"
"Thoạt nhìn không giống?" nhẹ nhàng, có chút lạnh lùng thản nhiên nhưng nghe kỹ như có mùi thuốc súng.
Quản Tam Quốc băng tuyết thông minh, tuy rằng thật là cao hứng thấy nàng bắt đầu có chút cảm xúc cùng phản ứng như người bình thường, nhưn hắn không thể hiện ra ngoài mà còn bày ra một bộ dạng vô tội
"tất nhiên là không phải", tiếp theo cẩn thận trả lời "ta chỉ nghĩ tới vì sao các nàng lại gạt ta? Ta vốn cũng không tin ngươi sáu, bảy mươi tuổi nhưng các nàng lại nói có nội công tâm pháp đặc thù, làm cho người của Ngự Hoa cung luôn tươi trẻ..."
"Là thật." Diễm Quan Nhân xác nhận nói.
"A?" Quản Tam Quốc ngẩn người.
Cái gì là thật?
Ngũ, lục, bảy mươi tuổi là thật?
Nhưng chính nàng vừa rồi nói nàng hai mươi hai tuổi, sao giờ lại thay đổi?
Này rốt cuộc sao lại thế này?
← Ch. 04 | Ch. 06 → |