← Ch.02 | Ch.04 → |
Diễm Quan Nhân.
Nơi ở của Ngự Hoa cung quả thật huyền diệu, hoàn toàn khác hẳn với khung cảnh bên ngoài quanh năm tuyết phủ, nơi này vì có nhiều suối nước nóng nên bốn mùa đều như xuân, có muôn hoa nở rộ, rốt cuộc là cơ duyên nào tạo thành mà có sai biệt lớn như vậy?
Đó là vấn đề sau khi xâm nhập vào đây, Quản Tam Quốc tìm hiểu và đưa ra thắc mắc, nhưng quan trọng hơn là hắn biết được tên của tiên nữ.
Tiên nữ tên là Diễm Quan Nhân.
Quản Tam Quốc rất muốn biết nhiều hơn các sự lớn nhỏ liên quan đến Y Nhân, mặc kệ là chuyện gì cũng được nhưng dù sao hắn cũng từng đọc qua sách thánh hiền, cũng biết đạo lý làm người bao gồm trung, hiếu, nhân, nghĩa...cho nên không thể không để ý đến thể diện, không thể làm tên đăng đồ tử đi tìm hiểu tin tức.
Hắn chỉ có thể bày ra bộ dáng là một vị khách có lễ độ, nghe đối phương giải thích vì hiểu lầm thành ra chậm trễ đón tiếp, làm cho hắn suýt chút nữa thì gặp nạn trong trời đông giá rét...
Đối mặt với những lời xin lỗi không ngớt, cho dù hắn đã từng vì chịu lạnh mà có thóa mạ đôi ba lời thì giờ như thế nào?
Hắn cũng chỉ có thể tỏ vẻ rộng lượng, không so đo, tiếp theo hắn cũng nói rõ mình vì được người khác nhờ cậy, rồi đem việc Hoắc thúc thúc muốn đem Phồn Hoa lệnh trả lại cho chủ nhân...tất cả đều nói ra hết.
"Phồn Hoa lệnh?", sau khi nói tên xong, Diễm Quan Nhân vẫn đứng yên một bên không lên tiếng, cuối cùng cũng đã mở kim khẩu.
Nghe nàng lên tiếng, hai má trắng nõn của Quản Tam Quốc không tự giác lại đỏ lên.
Hắn đột nhiên phát hiện, Y Nhân tính cách lạnh lùng, đem việc tiếp khách toàn bộ giao cho Thược Di, chính là mỹ phụ trung niên bộ dáng nhàn tĩnh, ôn nhu kia.
Khi Thược Di nói chuyện, hắn hoàn toàn bình thường mà đáp trả.
Nhưng chỉ cần tiên nữ lên tiếng, hắn liền nhịn không được mà bối rối, không thể kiềm chế mà mặt đỏ tim đập, không giống hắn ngày thường vẫn rất trầm ổn, làm cho hắn cảm thấy thực không giống chính mình.
"Đúng vậy, ta vì Phồn Hoa lệnh mà đến." Cố gắng ổn định tâm thần, Quản Tam Quốc đáp lời.
"Trong cung còn có Phồn Hoa lệnh lưu lạc bên ngoài sao?" Thược Di mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Diễm Quan Nhân nhăn mày, khẳng định nghi hoặc này.
"Làm sao có thể......" Thân là nguyên lão duy nhất của Ngự Hoa cung hiện nay, Thược Di có chút ngoài ý muốn
"Trước khi Mỗ Mỗ qua đời từng nói với ta việc này", nhẹ giọng trả lời, Diễm Quan Nhân cũng không muốn nói nhiều, chỉ quay sang Quản Tam Quốc hỏi "Hoắc đại phu muốn Ngự Hoa cung làm việc gì cho hắn?"
Quản Tam Quốc nghe vậy, xác định nàng có biết nội tình bên trong, bởi vì hắn cũng không có đề cập tới việc Hoắc gia hành nghề y, càng chưa nói tới Hoắc thúc thúc mặc dù ẩn cư trong chùa nhưng trong gia tộc của Hoắc gia cũng là một cao thủ về y thuật.
"Cung chủ hiểu lầm." Quản Tam Quốc không dám nhìn thẳng giai nhân, đỏ mặt giải thích nói:"Hoắc thúc muốn ta đi chuyến này không có yêu cầu đặc biệt gì, hắn chỉ muốn trả Phồn Hoa lệnh về cho chủ cũ, để tránh vật ấy xuất hiện lại gây họa nên muốn mời nhân tài của quý giáo đi thu hồi"
"Thực vậy?", Thược Di sửng sốt, lệnh bài kia có thể hiệu lệnh toàn giáo chúng của Ngự Hoa cung chấp hành nhiệm vụ, là một bảo vật nha.
"Đúng vậy", Quản Tam Quốc khẳng định.
Diễm Quan Nhân nghe vậy, cũng không nói gì, thân hình xinh đẹp duyên dáng trong bộ bạch y trắng như tuyết loáng lên một cái đã bay ra ngoài
"Cung chủ?" Thược Di phản ứng không kịp.
"Hắn vừa mới lấy lại được cái mạng, để cho hắn nghỉ ngơi đi", Diễm Quan Nhân cũng không quay lại, chỉ lạnh lùng nói.
Thược Di nhìn Quản Tam Quốc liếc mắt một cái, không biết làm sao chạy nhanh hướng hắn vén áo thi lễ, nói câu:"Không quấy rầy, thỉnh tiểu công tử nghỉ ngơi nhiều." Rồi sau đó vội vàng đuổi theo cung chủ.
Khi nàng các nàng vừa rời đi, Quản Tam Quốc vừa mới phục hồi tinh thần được một chút đã lại suy sụp.
Xa xa còn nghe thấy......
"Cung chủ, như thế nào liền như vậy đi rồi? còn Phồn Hoa lệnh......"
"Ta đã biết."
Nói đi là đi, đối mặt với vấn đề nghi vấn mà vẫn bình tĩnh, trầm ổn, còn phát hiện thể lực hắn không thể chống đỡ thêm nữa...Hết thảy đều làm cho Quản Tam Quốc mê đắm đến thất điên bát đảo.
Hắn quả thật là mệt mỏi, dù sao cũng vừa dạo một vòng Quỷ Môn quan trở về, hiện tại chỉ nói chuyện một lát cũng làm hao hết khí lực của hắn.
Tiên nữ...... Hắn trong cảm nhận tiên nữ......
Mang theo nụ cười ngọt ngào, mỹ mãn, Quản Tam Quốc rất nhanh lại rơi vào mê man.
Phồn Hoa lệnh lại xuất hiện trên giang hồ, Diễm Quan Nhân quả thật cũng không kinh ngạc lắm.
Cung chủ tiền nhiệm, cũng là Mỗ Mỗ có ân trọng như núi với nàng trước khi qua đời đã nói nhiều chuyện cần chú ý, trong đó bao hàm cả chuyện này.
Quên đi, dù sao cũng là chuyện của nhiều năm trước, Mỗ Mỗ cũng chỉ nói sơ sơ, đại để là khi nàng gặp nàng tình cờ gặp được danh y của Hoắc gia, không biết thân phận nàng đã cứu nàng một mạng. Ngự Hoa cung có ơn sẽ trả, có thù tất báo, cho nên đã tặng Phồn Hoa lệnh.
Sự tình nói nghe đơn giản nhưng Diễm Quan Nhân biết có gì đó không thích hợp.
Có thể nói là lão nhân gia dấu không được sự hoài niệm, cũng có thể nói do sự thương cảm khó nén đã để lộ chút manh mối, hơn nữa lão nhân gia còn nói khi lệnh bài kia thực sự xuất hiện, hi vọng nàng có thể đi nhìn xem Hoắc đại phu có khỏe không...Rất khả nghi.
Còn đang hoài nghi, vị Hoắc đại nhân có được Phồn Hoa lệnh thực sự xuất hiện cũn không có yêu cầu gì quá đáng mà chỉ hi vọng Ngự Hoa cung phái người đi thu hồi lệnh bài, bởi vậy càng khẳng định ở giữa nhất định còn có chuyện gì đó.
Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Diễm Quan Nhân không biết có nên điều tra ẩn tình này hay không, tuy nhiên việc thu hồi Phồn Hoa lệnh thì vẫn phải làm, mà như vậy thì phải chọn người thực hiện...
Quan Nhân đi đi vào vết xe đổ của Mỗ Mỗ.
Tổ tông có quy củ của tổ tông, nhưng quy củ là do người định ra, có thể lập nên thì cũng có thể phá bỏ.
Ngươi hiện tại là cung chủ, đừng đi quá giới hạn.
Thế giới bên ngoài rất lớn nha...Quan Nhân.
Diễm Quan Nhân vốn rất buồn ngủ đột nhiên tinh thần phấn chấn hẳn lên, cũng tỉnh táo quay đầu nhìn hướng hồ phía xa xa.
Ước chừng cách hồ khoảng mười lăm trượng có một khối đá lớn dùng để tạo cảnh, sau đá ẩn dấu ba người cũng là tính cách huýnh dị ba nữ tử, nhưng thật ra lúc này đang đối với mao bảo tề mi lộng nhãn kiêm khoa tay múa chân, liền chờ mong nó đừng quấy nhiễu sự trầm tư của cung chủ đại nhân.
Hồ nằm ở trung tâm của cốc, vị trí rất đẹp, giữa hồ còn có một tòa lương đình, bên ngoài cũng không có đường, cứ vậy mà tồn tại độc lập giữa hồ, mỗi khi gió thổi lại làm cho những cánh hoa muôn màu bay tán loạn.
Tiểu đình có phong cảnh thanh u này là nơi Diễm Quan Nhân hay đến nhất, giống như lúc này, nàng đang thoải mái dựa vào gối mềm, nhắm mắt tựa như dưỡng thần nhưng cũng chỉ là bộ dáng mà thôi.
Chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc không đổi sắc, nhàn nhạt hỏi "chuyện gì?"
Dù không lớn tiếng nhưng thanh âm trong trẻo, lạnh lùng theo nội lực truyền ra cũng làm người nghe kinh sợ, làm thân hình ba người vừa đến cứng đờ.
Ba người đều tâm hoảng ý loạn, ai cũng muốn trốn tránh, người này đùn đẩy người kia, không muốn đối mặt với cung chủ đại nhân, mãi cho đến ki Diễm Quan Nhân lại "ân?" một tiếng, người ở giữa liền bị hai người hai bên đẩy ra.
Kinh hãi vì bị đồng bạn bán đứng, càng ác liệt hơn là hai tên kia còn thấy chưa đủ an tâm mà còn lùi lại phía sau thêm một bước làm cho cô gái ở giữa chỉ có thể chấp nhận việc đối mặt với cung chủ đại nhân không giận mà uy, khí thế bức người kia.
"Cái kia......" Không nội lực, chỉ có thể lớn tiếng nói "Thược Di nói, Phồn Hoa lệnh xuất hiện, không biết cung chủ sẽ phân phó người nào xuất cốc đi thu hồi..."
Không có tiếng vang, một khắc khi Diễm Quan Nhân vung cổ tay lên, lụa mỏng theo gió bay lên như múa, chỉ thấy người trong đình cũng không mở mắt, vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, chính là tư thái này càng tạo nên khí thế vương giả trời sinh.
"Việc này ta đều có định đoạt."
Không nhiều lời, đáp án đã có.
Ba cô nương lại ta nhìn người, người xem ta, hai người ở hai bên vốn không nói nghĩa khí giơ chân múa tay loạn xạ, cô gái ở giữa thực sự sợ hãi, nhưng cố làm ra vẻ cứng rắn, không biết thế giới bên ngoài cốc thế nào, thật làm người ta lo lắng, bất an.
Chuyện tới nước này, nàng chỉ đành nuốt nước miếng, lớn mật hỏi lại "cung chủ, có thể.. có thể cho biết người sẽ đi thực hiện nhiệm vụ là ai? Giang hồ hiểm ác...không đúng, là vì chuyện xuất cốc liên quan đến sự tình trọng đại, bọn thuộc hạ muốn chuẩn bị trước để hoàn thành thật tốt..."
Đôi mắt đẹp khẽ mở, ánh mắt sắc bén đồng loạt quét qua ba người.
Rõ ràng cách một khoảng như vậy nhưng ánh mắt kia giống như lợi kiếm làm cho ba người không rét mà run.
Tiểu tuyết cầu bám lên vai chủ nhân, đối với ba người kêu xèo xèo hai tiếng nhưng là cười nhạo mấy người này rảnh rổi sinh nông nổi, ăn rồi lại chơi, bây giờ sự tình trước mắt mới biết lo lắng.
"Hiện tại mới biết lo lắng mình học nghệ không tinh?", giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Đông, đông, đông!
Ba người đồng thời quỳ xuống, vẻ mặt cầu xin nhận sai:"Thuộc hạ biết sai rồi."
Ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người một hồi, sau mới lạnh giọng nói "đợi bổn tọa trở về, nếu còn lười biếng không học viêc, tuyệt không bỏ qua"
"Dạ"
Trả lời xong, nhịn không được quay lại nhìn nhau.
Ý này nghĩa là gì?
Tiên, tiên, tiên nữ muốn đích thân xuất mã, cùng hắn đi đến Đồng thành.
Tin tức này làm cho Quản Tam Quốc vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không ngờ...
"Vất vả ngươi." Không cẩn thận lộ ra tình tư cô gái cũng là như vậy đối hắn nói.
Quản Tam Quốc nhận được đồ thêu của nàng, nàng còn may cho hắn quần áo mới...Trên thực tế đâu chỉ có việc thêu thùa, ngay cả ẩm thực, nấu ăn hắn cũng có hiểu biết nhất định.
Tĩnh dưỡng ba ngày, hắn cũng không phải không làm gì, chỉ nằm nghỉ ngơi mà thôi.
Phải biết rằng, hắn là Quản Tam Quốc!
Liền bởi vì hắn là Quản Tam Quốc, cho nên đối với Thêu Thêu, Thiện Nhi.. nói hắn thân thiết cũng tốt, mà khách sáo cho rằng tâm cơ thâm trầm cũng được, tóm lại mấy ngày qua toàn bộ Ngự Hoa cung hắn đều khám phá hết.
Nói đến thực làm cho người ta cảm thán, vật đổi sau dời, Ngự Hoa cung nổi danh một thời mà nay số người còn lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cũng vì quá ít người, nên từ mười năm trước đã không ra ngoài mua sắm vật dụng lương thực, mà hoàn toàn tự cung tự cấp.
Không có khách đến, cũng không có người ra ngoài, chính vì thế mà Quản Tam Quốc suýt chút nữa bị chết cóng ở bên ngoài.
Về phần Thêu Thêu cùng Thiện Nhi, Tiểu Thọ...
Từ lúc cung chủ tiền nhiệm hơn mười năm trước đã tuyên bố từ nay về sau không ra ngoài mua sắm nguyên vật liệu nữa cũng đồng thời ra một mệnh lệnh khác: sau này cho dù là hoàng hà vỡ đê hay trường gian lũ lụt hoặc là nơi nào có thiên tai...Ngự Hoa cung cũng không nhận trẻ mồ côi về nữa.
Cũng vì vậy, ba nha hoàn xấp xỉ tuổi này là những đệ tử cuối cùng gia nhập Ngự Hoa cung.
Bởi vì từ năm, sáu tuổi đã vào cung, sau đó cũng không tiếp xúc với người bên ngoài, cho nên đối với vị khách đầu tiên trong suốt mười năm qua là Quản Tam Quốc, ba người cảm thấy rất tò mò.
Thân phận là khách quý, nên các nàng cũng không phòng bị nhiều, hơn nữa Quản Tam Quốc trời sinh có gương mặt trẻ con, bộ dáng lại dễ thân cận mà hắn cũng luôn tỏ ra lễ độ làm cho các nàng rất nhanh đã nói đủ chuyện với hắn, cũng bất giác bị hắn tra ra đủ chuyện.
Dù sao cũng là thanh niên đầy hứa hẹn, lại hiệp nghĩa chính khí nên Quản Tam Quốc cảm thấy có chút áy náy.
Nhưng biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, vì tiên nữ của hắn, vì giúp nàng giải trừ hết thảy, hắn chỉ có thể tiếp tục làm chuyện trái lương tâm.
"Vì sao nói ta vất vả?", hắn vô tội hỏi.
"Do ngươi lúc trước còn chưa thanh tỉnh cho nên không cảm giác được uy lực này", Thêu Thêu nhỏ giọng nói "cung chủ chúng ta thực sự dọa người"
"Đúng vậy, mỗi lần gặp nàng, đều không thấy nói chuyện", Thiện Nhi gật đầu phụ họa, còn bổ sung thêm "có khi cung chủ không cần nói chuyện, chỉ cần đảo ánh mắt qua là ta đã thấy sợ hãi"
"Hai người các ngươi lần nào cũng hại ta", Tiểu Thọ nghĩ đến chuyện hai ngày trước, tức giận nghiến răng.
Thêu Thêu làm bộ không nghe thấy, nói tiếp "ngươi hiện tại muốn ở chung cùng cung chủ chúng ta, nàng là người lạnh lùng y như băng, đến lúc đó dọc theo đường đi có thể sẽ làm ngươi khó chịu"
"Đúng vậy!" Thiện Nhi cũng xem vào "dọc đường đi, ngươi nhất định là buồn chết"
"Các ngươi đừng có lảng tránh vấn đề", Tiểu Thọ không dễ dàng buông tha cho các nàng, tiếp tục truy vấn "vì sao lần nào cũng lôi ta ra làm kẻ chết thay?"
Quản Tam Quốc lại sợ đề tài hắn muốn nghe bị Tiểu Thọ dời đi nên vội xen vào "cung chủ các ngươi làm sao vậy? từng làm chuyện gì khiến cho các ngươi sợ nàng như vậy?"
Vấn đề vừa đưa ra liền làm cho Tiểu Thọ không còn quan tâm đến chuyện của mình nữa, quay đầu nhìn hai tỷ muội, vẻ mặt thảng thốt.
Từng làm cái gì?
Các nàng cố gắng nghĩ, cố gắng nhớ lại...
"thực ra là nàng chưa từng làm chuyện đáng sợ gì", nhìn thấy các nàng hồi lâu cũng không có trả lời, Quản Tam Quốc tự kết luận "tất cả là do các ngươi tự hù họa mình, nghĩ nàng rất đáng sợ"
Lời này làm cho ba người đồng loạt phản ứng
"Tam Quốc đệ đệ, ngươi không hiểu."
"Đúng, tiểu hài tử như ngươi tuyệt đối không hiểu được"
"Hoàn toàn đúng vậy! Cung chủ cũng không cần làm cái gì, nàng là cung chủ nha!"
Một câu Tam Quốc đệ đệ kia làm cho Quản Tam Quốc nhíu mày.
Tuy rằng hành tẩu giang hồ nhiều năm, làm cho hắn biết rõ tầm quan trọng của việc "điệu thấp" cùng "giữ lại thực lực" nhưng đối với ba người trước mắt, hắn chưa từng cố ý giả trang.
Vì gương mặt trời sinh giống như trẻ con nên lần đầu gặp nhau, ba người này không thèm nghe hắn giải thích, trực tiếp nhận định hắn là thiếu niên không quá mười lăm, mười sáu tuổi.
Hắn đã nói rõ hắn không phải tiểu hài tử nhưng chẳng có ai tin, thậm chí ba người còn cười hắn, chế giểu hắn giở tính trẻ con thích phô trương thanh thế, hắn có thể làm gì?
Vì có được tình cảm của tiên nữ, hết thảy đều là vì tiên nữ.. Cho nên Quản Tam Quốc một lần nữa lại nhẫn nhịn.
"Ý tứ là, các ngươi sợ nàng, bởi vì thân phận cung chủ của nàng mà thôi, không phải vì nàng thực sự đáng sợ", Quản Tam Quốc phân tích hợp lý, làm bộ không nghe cái câu "Tam Quốc đệ đệ kia"
"Không! Là vì 'Quả thật thực đáng sợ'!" Thiện Nhi vẫn ngoan cố.
"Nhưng các ngươi căn bản không biết nàng." Dừng một chút, Quản Tam Quốc cố ý nói xong:"Nói không chừng...... Các ngươi ngay cả cung chủ rốt cuộc mấy tuổi cũng không biết."
Ba đôi mắt đồng loạt liếc nhìn hắn một cái, ra vẻ "sao lại không biết", đồng thời cùng lên tiếng
"Bốn mươi lăm!"
"Sáu mươi bảy!"
"Năm mươi hai!"
Quản Tam Quốc nháy mắt há hốc mồm.
Ba người ba loại đáp án còn chưa nói, cái gì mà bốn mươi lăm sáu mươi bảy rồi lại năm mươi hai, là chuyện gì xảy ra?
Không chỉ Quản Tam Quốc choáng váng, ba người vừa lên tiếng cũng choáng váng, lại người nhìn ta, ta nhìn người, không hiểu vì sao đối phương lại đưa ra con số như vậy.
Trong lúc ba người còn đang hỗn loạn, Quản Tam Quốc rất tức thời dẫn đường hỏi "bốn mươi lăm tuổi là như thế nào?"
"Ta đoán." Thiện Nhi thành thật thừa nhận, lý do cũng rất đơn giản."Bởi vì tuổi của Thược Di cũng cỡ đó"
Sau đó ánh mắt lại chuyển tới chỗ Tiểu Thọ đưa ra con số sáu mươi bảy
Tiểu Thọ đáp "ta nghĩ, cung chủ tiền nhiệm qua đời năm chín mươi sáu tuổi mà cung chủ nghe nói là do lão nhân gia tự mình mang về, cho nên tính ra chắc cũng phải sáu mươi bảy tuổi"
Nghe vậy, Thêu Thêu nói:"Tiểu Thọ nói vậy làm ta cũng nhớ lại, hơn nữa dựa vào tuổi của Thược Di nên ta đoán nàng năm nay năm mươi hai tuổi"
Mỗi người đều có lý do để nhận định, nhưng vẫn có sơ hở rất lớn. Quản Tam Quốc không hiểu, Diễm Quan Nhân trẻ trung xinh đẹp, nhìn thế nào cũng không vượt quá hai mươi tuổi, làm sao ba người kia lại có suy luận thái quá như vậy?
"Các ngươi cảm thấy, bộ dáng của cung chủ các ngươi là người tới bốn mươi, năm mươi hay là sáu mươi tuổi sao?" Quản Tam Quốc thật muốn té xỉu.
Ba người lại người nhìn ta, ta nhìn người, vẻ mặt hoang mang, giống như là đột nhiên hiểu ra chuyện gì...
"Tam Quốc đệ đệ, ngươi là tiểu hài tử cho nên không biết." Thêu Thêu giải thích "Ngự Hoa cung chúng ta có Tố Tâm công độc môn, chỉ cần luyện đến trình độ nào đó thì sẽ cải lão hoàn đồng, vĩnh viễn trẻ trung"
"Tựa như tiền nhiệm cung chủ." Thiện Nhi nêu ví dụ nói:"lão nhân gia khi mất đi, ngoài trừ một đầu tóc bạc thì bộ dáng cũng không khác với chúng ta là mấy"
"Cho nên cung chủ tuyệt đối mới có thể là người bốn mươi, năm mươi hoặc sáu mươi hơn tuổi." Tiểu Thọ hạ kết luận.
Lúc này, Quản Tam Quốc ngay cả nói đều nói không được.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |