Tạm ở lại Định Châu - bịa chuyện
← Ch.085 | Ch.087 → |
Dọc theo đường đi, Lưu Y vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn nửa mê nửa tỉnh. Bạch Nguyên Phong thường nói, có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Hắn là người rộng rãi hiếu khách hào phóng khẳng khái, kết giao bằng hữu bất luận là đến từ giang hồ hay là đến từ triều đình cũng hết sức nghiêm túc chân thực. Ngay cả bảo vật thuốc men quý hiếm trong cung đều có thể cầm lấy sử dụng, chính là nhờ những thứ kì trân dị bảo kia mới có thể tạm thời bảo vệ tâm mạch cho Lưu Y. Những cổ trùng trong máu kia có dinh dưỡng có thể hút lấy liền tạm thời buông lỏng đòi hỏi huyết dịch trong thân thể hắn.
Sắc mặt Tư Đồ Tinh Nhi vẫn u buồn, nói chuyện cũng là hữu khí vô lực, từ nhỏ nàng được ăn sung mặc sướng chưa từng có xa nhà lâu như vậy, lặn lội đường xa như vậy. Xe ngựa xốc nảy làm nàng muốn gảy cả lưng, ở chi nhánh Bất Dạ Thành ngồi trên ghế chống cằm, phờ phạc rũ rượi nhìn bình trà tách trà trên bàn.
"Lúc nào thì mang thức ăn lên a......" Nàng lại ủ rũ cúi đầu hỏi ra câu hỏi lần thứ hai mươi bảy.
Lâm Phượng Âm cũng có chút đói bụng, liếc xéo Bạch Nguyên Phong nói: "Cái chi nhánh này của ngươi, phục vụ thật chu đáo đâu rồi, đã tới lâu như vậy, ngay cả tiểu nhị gọi thức ăn cũng không có thấy."
Bạch Nguyên Phong cũng có chút ảo não, không biết chi nhánh mình quản lý lại hời hợt như vậy. Không chỉ là một bàn này của bọn họ, ngay cả khách nhân chung quanh cũng hết sức nóng nảy. Có tiếng chửi rủa không ngừng, có người dứt khoát kiên quyết rời đi, vẫn còn người ở lại nghị luận rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
"Xin lỗi xin lỗi các vị, hôm nay đầu bếp của chúng ta...... bị bệnh, chưởng quỹ trong nhà có...... có việc gấp, tiểu điếm phải đóng cửa ba ngày, kính xin các vị cũng đi chỗ khác ăn đi, xin lỗi......" Một tiểu nhị gấp gáp hoang mang từ trong nhà đi ra, sắc mặt hốt hoảng, ngay cả khăn mặt khoác lên trên vai hôm nay cũng cầm xuống siết trong tay, con ngươi loạn chuyển phóng đại, hiển nhiên không phải là lời nói thật.
Mọi người có mặt tan rã trong không vui, một số người miệng hùng hùng hổ hổ nhưng không thể làm gì, mắt thấy khách nhân đều đi hết nhưng còn có một bàn khách không biến sắc vẫn đang phẩm trà, tiểu nhị không khỏi luống cuống tay chân, lần nữa đi tới giải thích.
Nếu như chỉ là quan sát từ phía sau lưng, rõ rành rành, quần áo hai vị công tử bàn này cao quý đẹp đẽ, ngay cả y phục đều không phải là vải vóc bình thường, quan ngọc dùng buộc tóc trên đầu cũng là vật phi phàm. Tiểu nhị đã gặp qua không ít quan lại quyền quý, vẫn có thể đơn giản phân biệt thân phận cao thấp của những người này. Vì vậy hậm hực mà đi tới tính toán mời hai vị gia này đi, nhưng khi nhìn đến mặt hai vị gia, ngay cả mình là một nam tử cũng không nhịn mà kinh ngạc.
Công tử mặc trường sam màu trắng ngà mặt mũi tuấn tú, mặt mày thanh tú nụ cười ưu nhã, mặc dù chưa tính là tuyệt thế nhưng bốn chữ phong lưu phóng khoáng này cũng không tính là khoa trương. Trên áo khoác của hắn thêu đồ án từng đóa Tường Vân(mây lành), thợ thêu chế tác cũng không phải là người tầm thường, trong mỗi đường kim một sợi chỉ hình như có màu vàng kim lóng lánh. Nếu không phải hắn đã từng nhìn thấy qua chưởng quỹ để dành một năm mua qua một cái vải thêu tương tự, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết vàng thật ra có thể làm thành chỉ khảm vào trong quần áo. Mà vị công tử sử dụng kim tuyến(chỉ vàng) nếu so với mảnh khăn tay của chưởng quỹ thì nhiều hơn, trong tay trái của hắn đeo hai chiếc nhẫn, ngón tay cái mang nhẫn ngọc lục bảo màu sắc thông thấu nồng đậm, vừa nhìn liền biết là thượng phẩm. Trên ngón áp út là một chiếc nhẫn nhỏ chỉ là hình dáng chế tác tinh tế không còn cái khác, nhưng mà hoa văn đặc biệt, tựa hồ đã thấy qua nơi nào......
Lại nói công tử mặc áo bào màu tím bên kia, tiểu nhị đã thấy nhiều người lớn nhỏ trong Định Châu thành này, nhưng cho tới nay chưa từng thấy qua dáng dấp công tử nào lại xinh đẹp như thế. Lông mày nhỏ nhắn của hắn khẽ hếch lên, mắt phượng hẹp dài mang theo đường cong cũng rất giống trời sinh, xem ra mặc dù tà mị nhưng không cợt nhã, mặc dù quyến rũ nhưng không mất anh khí. Chỉ vì nhìn dáng dấp lỗ mũi thật sự đoan chính, sống mũi cao thẳng môi mỏng nhấp nhẹ miệng chén bạch ngọc. Ngón tay thon dài căn căn giống như xanh miết, trong đó ba ngón nắm ly trà, ánh mắt như có như không nhìn chằm chằm mặt nước rồi lại giống như liếc xéo hắn. Nụ cười thủy chung chứa ở trên môi, một lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện ra, mặc dù nhìn ra là phong trần mệt mỏi mà đến, thế nhưng thu lại một chút sắc bén, càng thêm mê đắm lòng người.
Cô gái áo đỏ vẫn gục xuống bàn ngủ cũng đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu lên ánh mắt mê mang nhìn tiểu nhị. Mắt quầng thâm, sắc mặt trắng nõn ngũ quan tinh xảo, nhưng là vừa nhìn liền biết là một nữ oa chưa dứt sữa, số tuổi cũng không vượt qua mười sáu tuổi. Nàng bĩu môi nói: "Cho ta hai chén cơm tẻ."
Tiểu nhị rồi mới vừa buồn bực tỉnh hồn từ trong tuyệt thế phương hoa của hai vị công tử, quanh co trả lời: "Xin lỗi khách quan, hôm nay tiểu điếm có chút chuyện phiền toái, hay là các ngài đến nhà khác đi ăn cơm thôi."
Tư Đồ Tinh nhi vừa nghe, mắt lập tức có thể phun ra lửa, chờ lâu như vậy chờ tới một câu không cho cơm ăn, chẳng lẽ ở cùng hai vị ca ca cũng sẽ bị đói?!
Tư Đồ Tinh Nhi vỗ mạnh cái bàn một cái đứng lên, đôi tay chống nạnh, chân phải phịch đạp ở trên ghế, cả giận nói: "Cái người này, đây không phải chỗ ăn cơm ư, ta chỉ muốn hai chén cơm tẻ cũng không cho, sợ chúng ta không trả nổi tiền hả, nói cho ngươi biết, ngươi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, những vàng bạc kia lấy ra có thể chôn tổ tông 800 đời của ngươi!"
Tiểu nhị bị khí thế của cô nương này làm cho sợ hết hồn, ai biết một giây trước nàng vẫn còn yếu ớt ỉu xìu vậy mà một giây sau liền hóa thân bạo lực nữ năng lượng tràn đầy, nói chuyện tuyệt không giống như là tiểu cô nương đại gia khuê tú. Hắn nhìn roi bên hông cô nương, thế này mới ý thức được ba vị này không phải cái gì quan lại quyền quý thân hào nông thôn phú hào, thì ra là người trong võ lâm!
"Tiểu thư ơi cô nương ơi, thật là xin lỗi mà, đừng nói là cơm tẻ, hiện tại chúng ta ở trong phòng bếp ngay cả một lá rau cũng không có......" Ngũ quan tiểu nhị đều nhăn lại một chỗ, cũng từ từ giải thích.
"Hả? Chẳng lẽ điếm nhà các ngươi đóng cửa hả?" Tư Đồ Tinh Nhi nghi ngờ nhíu mày hỏi, sau đó xem một chút Bạch Nguyên Phong vẫn bình thản ung dung. Bạch Nguyên Phong không sao cả nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ý bảo: Bất Dạ Thành không thể nào có cách nói đóng cửa này.
Quả thật, trải qua ngưng kết trí khôn một đời lại một đời, Bất Dạ Thành hôm nay đã phát triển trở thành dây xích đại tập đoàn đệ nhất của Thánh quốc. Mà bọn họ bền vững không suy nguyên nhân trọng yếu chính là đoàn kết, cường giả giúp đỡ yếu kém cùng phát triển. Cửa hiệu chỉ huy của Bất Dạ Thành là ở Hoa Châu, sau đó là Diệu Châu và Kỳ Châu là hai tiệm cũ có thâm niên lâu đời, còn lại chi nhánh các địa phương cũng được tiệm lớn nâng đỡ. Mặc kệ kinh doanh tốt xấu cũng không thể xuất hiện tình trạng đóng cửa, hơn nữa, hàng năm bình chọn một lần chưởng quỹ ưu tú còn nhận được gấp đôi tiền lương hàng năm làm phần thưởng. Cho nên tất cả chưởng quỹ cũng quyết chí tự cường sôi nổi so đấu, tranh thủ để cho túi tiền của mình được phồng cộm.
Tư Đồ Tinh Nhi nhận được tín hiệu, càng thêm có sức lực khiển trách tiểu nhị, dứt khoát rút ra roi da khoanh hai tay ngang ngược trước mặt hắn, uy hiếp nói: "Không cho cơm ăn liền ăn ngươi."
Tiểu nhị lui về phía sau một bước, bị sợ đến sắp rơi nước mắt, hắn ấp úng toàn thân run rẩy núp ở phía sau cây cột nói: "Ngươi... các ngươi...... các ngươi cũng là Thần Thú."
"Thần Thú?!"
Ba người trăm miệng một lời, sau đó đưa mắt nhìn nhau.
Lâm Phượng Âm nổi lên hứng thú, để ly trà xuống liếc mắt chê cười hỏi: "Ngươi biết cái gì là Thần Thú, chẳng lẽ cũng biến thành hình người?"
Tiểu nhị cắn răng, cái mũ cũng bởi vì chạy trốn quá nhanh mà nghiêng lệch, run rẩy nói: "Công tử cô nương, các ngươi đều là người tốt, ánh mắt của các ngươi đều là sáng như tuyết, nhìn ta, trên có già dưới có trẻ chính mình còn ăn không đủ no, không thịt không huyết toàn thân cao thấp lại là một dạng xương cốt thối, các ngươi gặm cũng không tận hứng mà! Tha cho ta đi, tha cho ta đi!"
Tư Đồ Tinh Nhi "Cắt" một tiếng, giọng nói cực kỳ giống Tiểu Tịch, ngay cả Lâm Phượng Âm trong nháy mắt cũng hoảng hốt. Có lẽ đứa nhỏ này ở cùng Tiểu Tịch mấy ngày đó liền học được múa mép khua môi, hiện tại nổi lên đùa bỡn còn có khuôn có dạng của người gây sự.
"Ngươi là Thần Thú, cả nhà các ngươi đều là Thần Thú! Mẹ nó! Cũng dám đem đường đường Bạch công tử đường đường Lâm thiếu gia đường đường Tư Đồ đại tiểu thư trở thành yêu quái! Ta xem ngươi là chán sống rồi! Nói cho ngươi biết, lúc cô nãi nãi muốn ăn, đừng nói ngươi toàn thân cao thấp đều là xương cốt thối, toàn thân cao thấp của ngươi cũng hư thúi ta vẫn xem là mỹ vị!"
Nghe nói tới đây hai mắt tiểu nhị không hề chớp một cái, mắt thấy cô nương hung dữ dõi theo hắn, còn lè lưỡi liếm môi một cái, thiếu chút nữa ngất đi.
Bạch Nguyên Phong đã sớm không nhìn nổi rồi, đi tới bắt được tay Tư Đồ Tinh Nhi cười nói: "Ngươi lại không đói bụng rồi hả?"
Bụng Tư Đồ Tinh Nhi lại kêu lên ùng ục, nói chuyện lãng phí sức, lần này một chút sức nói chuyện cũng không có rồi.
Bạch Nguyên Phong cười cười trấn an tiểu nhị nói: "Thấy rõ chưa, chúng ta là người, thật sự là người. Chẳng qua ta rất buồn bực, tại sao ngươi phải hoài nghi chúng ta là yêu ma quỷ quái, chẳng lẽ, ngươi gặp rồi?"
Tiểu nhị hoảng thần, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy công tử kia tươi cười ung dung sang trọng, nên buông lỏng ổn định tâm thần nói: "Nhìn ba vị đều không phải là người địa phương, vẫn là khuyên các vị nhanh lên rời đi tiệm chúng ta thôi."
"Hả? Làm sao vậy?"
Mặt tiểu nhị lộ vẻ khó khăn mà nói: "Trong phòng bếp tiệm chúng ta, có một con Thần Thú đi vào, nói là Thần Thú cũng chỉ là cách nói kính trọng, ta xem chừng chính là một con yêu tinh! Hiện tại đầu bếp của chúng ta cũng bị nhốt ở bên trong, chưởng quỹ cũng bị hù dọa mà bệnh, mời mấy đạo sĩ đang ở hậu viện làm phép. Mấy vị rời đi nhanh lên, ta đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc đóng cửa sau đó nhanh lên về nhà đấy."
Ngón tay Lâm Phượng Âm chậm rãi gõ một cái ở trên mặt bàn, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạng, hình như thấy được một trò chơi rất vui hỏi: "Ngươi nói là, tại hậu viện?"
"Đúng vậy." Tiểu nhị bò dậy nói.
"Này, dẫn chúng ta đi xem một chút đi." Lâm Phượng Âm đứng dậy bước thong thả.
Sắc mặt tiểu nhị tái xanh, lập tức khoát tay: "Không được không được, ta muốn đóng cửa rồi rời đi!"
Một chân tiểu nhị mới vừa bước ra cửa còn đang lơ lửng trong không trung, bất thình lình đã bị một cây roi buộc lại rồi. Tư Đồ Tinh Nhi híp mắt cười hết sức dí dỏm nói: "Ta sẽ ném ngươi tới Hoa Châu đi hả?!"
Dứt lời đưa roi da ra, chân tiểu nhị bị roi trói làm hắn đứng không vững thẳng tắp ngã xuống đất, hoảng sợ kêu: "Cô nương tha mạng, cô nương tha mạng, tiểu nhân liền mang các người đi, mang các người đi......"
Hậu viện rất rộng rãi, nhìn ra được cuộc sống của chưởng quỹ hết sức xa xỉ, đình đài lầu các biệt viện hành lang, bất luận là trang hoàng hay là diện tích cũng gần đuổi kịp biệt viện của Bạch Nguyên Phong ở Định Châu.
Đi một lát liền nghe được từng trận âm thanh huyên náo, tiếng đồng la còn kèm theo tiếng người, giống như đang đọc chú ngữ gì đó.
Tiểu nhị đi ở phía sau ba người, không dám đi đầu phía trước.
Rốt cuộc đi tới hậu viện, chỉ thấy nơi này bốn phía đều bày lên cái bàn, trên bàn phủ lên vải vàng, trên vải vàng để một chút trái cây và hương đàn, một người mặc áo bào đạo sĩ cầm phất trần ở chính giữa huơ tay múa chân. Tiểu Đạo Sĩ ngồi trên chiếu chu vi vòng quanh cũng nhắm chặt mắt ra vẻ tự đắc đọc đi đọc lại gì đó.
Bạch Nguyên Phong chịu sự hun đúc của tổ tông, luôn luôn là người theo thuyết vô thần, không khỏi xì mũi coi thường đối với cảnh tượng này: "Nếu như thực có một yêu ma quỷ quái quấy rối, chỉ một bằng những người này mà cũng có thể hàng phục ư, không phải ở chỗ này ngồi chờ chết sao?"
Nghe nói như thế, một người trưởng giả trung niên đứng ở một bên quay đầu lại trừng hắn, nhưng khi ánh mắt chạm tới quanh thân của hắn, liền bị sự ung dung hoa quý thu phục, liền ngậm miệng không nói. Ngược lại tiểu nhị ngoài ý muốn phát hiện nhỏ giọng kêu: "Chưởng quỹ!"
Nam tử trung niên kia dò xét, lúc này mới thấy rõ tiểu nhị đang núp ở sau lưng ba vị khách lạ mặt, sau đó đi tới chỗ bọn hắn.
"Xảy ra chuyện gì? Mấy vị này...... ?"
Tiểu nhị giải thích: "Mấy vị này đến từ Hoa Châu, theo đường nhỏ Định Châu đến tiệm chúng ta ăn cơm."
"Không phải nói đóng cửa sao, như thế nào lại mang khách nhân đến đây!" Chưởng quỹ có chút tức giận đưa tay muốn đánh hắn, tiểu nhị giật mình một cái vội vàng núp ở sau lưng Tư Đồ Tinh Nhi, hi vọng vị hiệp nữ này có thể chiếu cố hắn. Quả nhiên, quả đấm của chưởng quỹ mới vừa vươn ra liền bị Tư Đồ Tinh Nhi đánh trở về.
"Ôi chao." Chưởng quỹ đứng lại: "Hiệp nữ tha mạng."
Âm thanh đau đớn gào thét quá lớn, thế cho nên đám đạo sĩ đang niệm kinh đều sửng sốt sau đó ngừng lại.
"Cút hết đi, giả thần giả quỷ." Bạch Nguyên Phong chê cười: "Lĩnh bạc rồi nhanh về nhà đi."
Đám đạo sĩ bị vạch trần, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, chưởng quỹ hình như rất kinh ngạc, nhìn trái nhìn phải, không biết tình huống thế nào.
Chỉ nghe một tiếng tru lên, tất cả mọi người cả kinh, ngay cả đám đạo sĩ đang ngồi dưới đất cũng lăn bò dậy, luống cuống tay chân nhặt bạc lên bỏ chạy.
"Này này này! Các ngươi đừng lấy bạc của ta! Còn chưa có làm xong việc đâu!" Chưởng quỹ vừa gào thét vừa dậm chân, tức giận lại ho khan không thôi.
Ngược lại, Lâm Phượng Âm nghe được tiếng kêu trong phòng liền cau mày lại.
Tại sao, âm thanh này...... giống Ma Diễn như vậy?
"Tình huống thế nào?" Một khi Lâm Phượng Âm nghiêm chỉnh nghiêm túc lên, có thể đem người hù chết, chưởng quỹ lập tức đứng lại, nhanh chóng báo cáo.
"Sáng sớm mở cửa buôn bán, những món ăn khách nhân gọi đã lâu cũng không thấy mang lên, ta liền tự mình đến phòng bếp thúc giục. Nhưng cửa phòng bếp mở toang hoác, bên trong nồi niêu chén bát đều bị vứt ra ngoài. Ta đi vào nhìn thử, các đầu bếp cũng đang chen chúc ở trong góc tường run run, một con chó lớn như vậy há miệng to như chậu máu đang muốn ăn bọn họ!"
Chưởng quỹ nói khoa trương, khoa tay múa chân miêu tả miệng của con chó kia, thậm chí lớn như một cái bánh xe vậy. Khó trách, bọn họ nói thấy Thần Thú muốn ăn thịt người?
"Ta đi xem một chút!" Tư Đồ Tinh Nhi quất roi trên mặt đất một cái nói: "Nhà ta cũng nuôi chó, ta cũng không tin có con chó lớn như vậy!"
Lâm Phượng Âm lại kéo nàng lại, cười nói: "Chưởng quỹ hình dung hơi khoa trương, nhưng mà ta lại nghĩ, con chó bên trong này nhất định còn lớn hơn ngươi."
"À?" Tư Đồ Tinh Nhi không thể tin kêu la: "Làm sao có thể làm sao có thể, mở cửa nhanh ta muốn nhìn!" Nàng theo sát ở sau lưng Lâm Phượng Âm, rất là vui vẻ chạy tới.
Lâm Phượng Âm một cước đá văng cửa phòng, trước mắt nhoáng lên một cái, một bóng đen thổi qua, hắn khom người chợt lóe. Sau đó xoay người vòng chắc sau lưng Tư Đồ Tinh, mang theo nàng ở tại chỗ xoay một vòng, tránh đà bóng đen vọt tới.
Chưởng quỹ và tiểu nhị đột nhiên nhìn thấy một con chó lớn phá cửa kêu ngao một tiếng chạy ra ngoài, chân mềm nhũn ngồi dưới đất. Bạch Nguyên Phong nhíu nhíu mày, lúc này mới thấy rõ con kia là một con chó lớn dũng mãnh.
"Ma Diễn?"
"Quả thật hình dáng rất giống với Ma Diễn!"
Bạch Nguyên Phong gặp qua Ma Diễn nhiều lần, thấy trong viện này lại sống sờ sờ một Ma Diễn khác không khỏi kinh ngạc: "Không ngờ thế gian này còn có một con chó thứ hai dũng mãnh như thần như thế!"
Tư Đồ Tinh Nhi còn nằm ở trong ngực Lâm Phượng Âm, nhô đầu ra nhìn, không khỏi ai nha kêu một tiếng nói: "Ôi trời ơi, thật là có chó lớn như vậy, ta lần đầu tiên nhìn thấy đó!"
Đại Cẩu rất giống Ma diễn đã ăn uống no đủ, đứng trong đình viện chợt ngao một tiếng, rung trời động đất chấn động màn nhĩ, nó lay động bộ lông màu đen toàn thân, sau đó nhìn chằm chằm bọn họ.
"Chỉ là, Ma Diễn là đực, nó là cái." Chẳng biết từ lúc nào Bạch Nguyên Phong đã ngồi xổm người xuống, nghiêng đầu quan sát cấu tạo của nó, cười nói.
Lâm Phượng Âm lườm hắn một cái, sau đó buông ra Tư Đồ Tinh Nhi đi vào nhà.
Những thứ kia nồi chén... xác thực đều đã nát vụn, quả nhiên một mảnh lá rau cũng không còn nhất định là tất cả đều bị nó ăn sạch. Nhưng mấy người đầu bếp kia lại không thiếu một ai, trừ đi một người đang khóc ra còn lại cũng bị té xỉu bất tỉnh.
"Chó này, ta muốn rồi." Bạch Nguyên Phong cười như tẩm gió xuân, đứng lên vuốt áo khoác một cái như đã tính trước mà nói.
Lâm Phượng Âm cười nhạo một tiếng: "Loại chó ngao này luôn luôn đều là thuộc về Lâm gia ta, một con như thế hai con cũng như thế, cho dù có 100 con, tất cả đều là của Lâm gia."
"Chậc chậc, Phượng Âm, ngươi quá ích kỷ, ta nuôi chó giống như là sủng vật, Lâm gia ngươi nuôi ra chính là đấu sĩ chịu chết, đương nhiên là nên cho ta."
"Tốt, vậy hãy để cho chính nó chọn thôi." Lâm Phượng Âm chấp tay sau lưng, cùng Bạch Nguyên Phong từ hai phương hướng từng bước một đi về hướng nó.
Con chó ngao kia có chút khó hiểu, nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác, vì vậy rống to cảnh báo, chân trước cong chân sau đứng thẳng, cái đuôi chống đỡ chuẩn bị công kích.
"Đi theo ta, có ăn có uống có mỹ nữ, núi vàng núi bạc hưởng không hết, bất luận món đồ chơi trên trời dưới đất ngươi muốn có ta đều mua được, để ngươi trở thành Thần Khuyển duy nhất ở Bất Dạ Thành chỉ dưới một người trên vạn người!"
Bạch Nguyên phấn chấn bày tỏ đuổi theo cảm nghĩ con chó.
Lâm Phượng Âm lắc đầu một cái ôm bụng cười lăn lộn: "Ngươi cho rằng ngươi đang cầu hôn sao?" Sau đó hắn từ sau lưng đưa ra một cái tay đưa đến trước mặt đại cẩu. Chó ngao ngửi ngửi, vậy mà ngưng tiếng kêu đem miếng gì đó màu trắng sữa nuốt vào, lại dịu dàng nức nở yêu cầu cho thêm một khối.
Nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả Bạch Nguyên Phong cũng tức giận toàn thân run rẩy, hô to: "Ngươi dụ ăn!"
Lâm Phượng Âm cười chói lọi, mắt híp thành một đường thẳng, dưới ánh mặt trời đặc biệt mê người, hắn khoan thai nói, giọng nói mang theo nghịch ngợm khiêu khích: "Có bản lãnh ngươi cũng tới đi, không ngờ nó và Ma Diễn thưởng thức giống nhau, Tiểu Tịch làm thịt bò khô quả thật nó chống lại không được."
"Wow! Tiểu Tịch tỷ tỷ thật là lợi hại! Nguyên Phong ca ca mở quán cơm đây này cũng chống lại không được!" Tư Đồ Tinh Nhi vỗ tay thử đi tới, Lâm Phượng Âm sờ sờ đầu chó ngao nói: "Đi theo ta, về sau mỗi ngày đều có cái này ăn."
Chó ngao đột nhiên ngoan ngoãn, đứng nghiêm ngay ngắn mặc cho Lâm Phượng Âm vuốt ve lông của nó.
"Hừ!" Bạch Nguyên Phong tức giận khẽ hừ, quay đầu hướng chưởng quỹ kêu: "Còn không cứu tỉnh mấy đầu bếp, đói chết!"
Chưởng quỹ mới vừa rồi nhìn đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn, hoa văn phía trên chính là đại diện của Bất Dạ Thành. Mà vật kiện này chứng minh một thân phận, đương kim trên đời chỉ có duy nhất một người tổng chưởng quỹ Bất Dạ Thành Bạch Nguyên Phong, vật chứng cũng đúng tên cũng đúng lên, 100% không thể sai rồi.
Rốt cuộc ăn được bữa trưa, nhưng ở trên bàn có thể nghe được chỉ có chưởng quỹ cùng Tư Đồ Tinh nhi đối thoại. Có thể nhìn ra Bạch Nguyên Phong còn đang tức giận, còn có Lâm Phượng Âm và chó cưng mới Mộc Mộc thân thiết dựa vào nhau. Mộc Mộc, cái tên này mặc dù nghe thật tầm thường, nhưng là vì tức Bạch Nguyên Phong liền lấy chữ Lâm mở ra, để thời khắc rêu rao nó đã là một thành viên Lâm gia. (Lâm gia: chữ Lâm_林 gồm 2 chữ 木 _Mộc ghép lại)
Sau buổi cơm trưa, Bạch Nguyên Phong ôm một bụng tức giận rơi trên người chưởng quỹ, cho tới bây giờ hắn đều là ung dung hòa nhã thế nhưng cũng bộc phát ra một mặt nghiêm nghị như vậy. Ở trong phòng mạnh mẽ lên án sự thất trách chưởng quỹ một trận, sau đó lúc mở cửa đi ra vẫn hào hoa phong nhã nho nhã ung dung như cũ, cười nói: "Chúng ta tiếp tục gấp rút mà lên đường thôi."
Đường nhỏ đám người đông đúc, Mộc Mộc liền bất đắc dĩ núp ở trong xe ngựa, lúc không có người thì xuống xe chạy như điên sau mông ngựa. Con ngựa thấy có chó dữ truy kích chạy càng thêm nhanh hết sức, chó ngao kích phát tiềm năng con ngựa tùy ý chạy như điên. Nhưng trong xe ngựa làm dạ dày của ba người quằn quại, Tư Đồ Tinh Nhi bảo vệ thân thể Lưu Y, nghĩ thầm có lẽ đã hiểu cảm thụ đi xe tàu lượn cao tốc Tiểu Tịch tỷ tỷ thường nói là cái tư vị gì.
← Ch. 085 | Ch. 087 → |