Bận rộn lúc cuối năm
← Ch.048 | Ch.050 → |
Nếu như em yêu anh
Tuyệt không giống lăng tiêu bám víu
Cho anh mượn cành cây cao khoe khoang mình
Nếu như em yêu anh
Tuyệt không học con chim si tình
Vì Lục Ấm lặp lại ca khúc đơn điệu
Cũng không chỉ giống như ngọn núi cao và hiểm trở
Gia tăng độ cao cho anh
Tôn lên uy nghi cho anh
Em phải phải là một bụi Kapok bên cạnh anh
Làm cây hình tượng và đứng chung một chỗ với anh
Cây
Nắm chặt dưới mặt đất
Lá
Chạm nhau ở trong mây
Chúng ta chia sẻ nguồn không khí lạnh
Phong lôi
Sét đánh
Chúng ta cùng hưởng sương mù
Nước chảy
Cầu vòng ngũ sắc
Giống như vĩnh viễn chia lìa
Rồi lại cả đời gắn bó
(Mình nghĩ có lẽ đây là một ca khúc nhạc Hoa nhưng mình không biết tựa cũng như lời bài hát nên chỉ có thể edit tàm tạm gần sát nghĩa thôi. Với lại mình cũng không biết tiếng Hoa nên mn thông cảm! Có bạn nào biết thì chỉ mình với nhé. Tks!)
"Tiểu Tịch cô nương, ngài đây là đang chờ đợi một tình yêu sao?" Nguyệt Duy nằm trên thảm cỏ, lấy tay che ánh mặt trời lóng lánh trên cao, nhìn mây trắng xa xa xuyên qua kẽ tay.
Lâm Triêu Hi nằm ở bên cạnh hắn, chợt thở dài một tiếng nói: "Ừ, ta đang chờ tình yêu đích thực duy nhất của mình."
"Chuyện này hình như rất đơn giản mà, ta cùng ca ca đã như vậy, ngươi và các công tử cũng sẽ như vậy thôi." Nguyệt Duy mỉm cười nói.
Lâm Triêu Hi nghiêng đầu nhìn hắn, một đầu tóc bạch kim phiêu phiêu thấp thoáng cùng màu vàng của sân cỏ, hắn mỉm cười thuần khiết như thế, giống như đóa hoa sen trắng duy nhất trên thế gian này không bị vấy bẩn bởi nước bùn.
Lâm Triêu Hi cũng mỉm cười nhìn hắn nói: "Ngươi cùng ca ca nhất định phải hạnh phúc, để cho ta nhìn thấy một tình yêu thủy chung không thay đổi."
Nguyệt Duy nghiêng đầu, khóe môi nâng lên nụ cười tươi như hoa, sáng rỡ long lanh đầy sức sống.
Lâm Triêu Hi không khỏi thương cảm, nhẹ nhàng thở ra một hơi, gần đây tâm sự đè nén có chút mệt mỏi, mặc kệ là trong giấc mộng hay là lúc tỉnh cơn mơ, giống như bị một tầng khói dày đặc bao phủ, vô cùng áp lực.
May mắn có Nguyệt Duy làm bạn, đơn giản khiến cho người ta thư thái. Đầu tiên hắn là một mỹ nam, phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng của Lâm Triêu Hi. Tiếp theo là ba nhi tử kia của nàng không hề lo lắng nàng sẽ bị lừa gạt mê hoặc, bởi vì Nguyệt Duy người ta là hoa đã có chủ. Thêm nữa, gần đây ba nhi tử đang đắm chìm trong việc trù tính khẩn cấp, giống như chuẩn bị cho một cuộc đại chiến ác liệt.
Bởi vì Lâm Thành Trác cùng Lâm Phượng Âm bởi vì chia ra nắm giữ tuyệt học Nhật Nguyệt ngưng tinh là tuyệt học nội công bị thất truyền của Lâm gia, đại phát thiện tâm dẫn đầu nhân sĩ các gia tộc đi về phía Hoa Châu thành đi cứu tộc nhân quan trọng bị độc hại của tộc Thánh nữ. Các gia tộc càng thêm phục tùng đối với Lâm gia, còn các gia tộc nhỏ thì càng thêm theo lệnh mà làm, tán thưởng hai người giống như chúa cứu thế đều là mỹ nam tử như nhau. Trong thời gian này, mọi chuyện lớn nhỏ của Lâm gia đều do Lâm Đường Hoa xử lý, đây cũng là điều Lâm Triêu Hi thật không ngờ tới, hắn từ một người nhàn rỗi bỗng dưng trở thành ông chủ.
Lúc nàng mới đến thì do quản gia Lâm Tông xử lý tạp vụ ở Lâm gia ngay ngắn rõ ràng, sau đó Lâm Tông chết rồi, công việc sổ sách giao cho kế toán viên mới quản lý là Oanh Oanh được Lâm Triêu Hi khai thác. Cũng may chi tiêu ở Lâm gia vẫn như lệ cũ thi hành không có gì trở ngại. Nhưng mà khi tới cửa ải cuối năm, Lâm gia sẽ phải kết toán một khoản lớn từ đầu năm tới cuối năm. Khoản này có thể làm cho Oanh Oanh trở nên luống cuống tay chân do chưa từng thấy cảnh đời. Sự ngu dại ngây ngốc của Lâm Triêu Hi càng thể hiện rõ ràng, cầm đống sổ sách cùng bọn hạ nhân đến báo cáo mà mắt to trừng mắt nhỏ.
Hoa Châu thành không ai không biết, không người nào không hiểu Lâm nhị công tử Lâm Đường Hoa siêu phàm thoát tục, tuyệt đối là quý công tử phong hoa tuyết nguyệt, nhưng mà chưa từng có người nhìn thấy được bộ dáng của hắn hiện giờ.
Một tủ sách bày đầy sổ sách ghi chép, tay trái của hắn thật nhanh gõ bàn tính, tay phải cầm bút hoay động như rồng bay phượng múa trên từng tờ sổ sách. Từng quyển từng quyển từ trái chuyển sang phải, quả thật có thể coi là đọc nhanh gió, viết nhanh như bay. Lâm Triêu Hi ở một bên im lặng mài mực, kinh ngạc nhìn Lâm Đường Hoa tính toán sổ sách, rất muốn kiểm tra một chút xem có phải tâm trí của hắn còn lợi hại hơn cả bàn tính gấp trăm lần.
Dần dần, Lâm Triêu Hi cảm thấy xương sống thắt lưng đều mỏi, xoay xoay cái cổ, đá đá cái chân, nhìn sang ngoài cửa sổ, vậy mà đã sắp hoàng hôn rồi.
"Ai..." Nàng than thở, đã hao phí thời gian hết một ngày rồi, không ngờ thậm chí cuối năm lại có nhiều chuyện như vậy cấn xử lý. Ví dụ như mua sắm lễ vật làm tặng phẩm cho các gia tộc lớn nhỏ các nơi, kết toán cửa hàng lớn nhỏ của Lâm gia, tỉ mỉ thưởng phạt cho các cá nhân trên dưới ở Lâm gia, các khoản thuế cho triều đình, vân... vân. Nếu không có Lâm Đường Hoa, nàng chắc chắn có thể hộc máu bỏ mình.
Lâm Đường Hoa dừng tay, ngẩng đầu lên ghé mắt nhìn nàng hỏi: "Mệt rồi sao?"
"Ừ." Nàng gật đầu, sau đó duỗi lưng một cái.
Lâm Đường Hoa cũng dừng bút lại, ngã đầu về phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi, duỗi ngón tay xoa xoa mi tâm của mình, sau đó nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài.
Lâm Triêu Hi thừa cơ hội hoạt động gân cốt, nàng đi tới cản lại tay của Lâm Đường Hoa cười nói: "Cho ngươi thử một chút tay nghề của bổn cô nương." Vì vậy nàng nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương, còn có dọc theo hai hàng lông mày đẹp đẽ của hắn.
Lâm Đường Hoa nở nụ cười thản nhiên, lần này thật sự là nụ cười hiểu ý. Trước kia, hắn cười đối với mọi người là nụ cười thấu hiểu, nhưng lại cười đến không có độ ấm, nhìn như rất để ý đối với mỗi người, trên thực tế đối với người nào cũng đều thờ ơ. Nhưng sự xuất hiện của nàng cho hắn biết, trên cái thế giới này còn có người có thể chống cự lại sự lạnh nhạt của hắn. Bao nhiêu lần nhìn bộ dạng buồn cười của nàng không nhịn được mà phải bật cười, nhìn thấy nàng nghịch ngợm nháy mắt cũng sẽ ngầm hiểu mà mỉm cười, chỉ cần là nàng vui vẻ thì hắn liền thấy vui vẻ.
Hắn biết, nàng tình cờ xông vào sinh mệnh của hắn, lại cũng là đều tất nhiên, nếu không thì hắn làm sao có thể trôi qua quang cảnh cuộc sống cô đơn trăm năm đây!
"Ta gần đây thường xuyên suy nghĩ, cuộc sống nam cày ruộng nữ dệt lụa mới có phải là cuộc sống tốt đẹp nhất hay không?" Lâm Đường Hoa sâu kín hỏi.
Lâm Triêu Hi không chút nghĩ ngợi nói: "Ngươi cày ruộng còn ta canh cửi, ngươi lựa chọn nước ta tới tưới vườn, lưng cõng bé con đáng yêu, một nhà ba người... ha ha ha." Nàng ngu ngơ cười ha ha, quả thật rất muốn niếm thử cuộc sống đơn giản không chút ưu phiền như vậy.
"Nếu như có thể, ngươi có nguyện ý..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Phượng Âm vốn đang nghiêng người tựa cửa lại không nhịn được nữa, hắn đẩy cửa ra chậm rãi đi vào, vẫn là bộ dáng cười tà như cũ, đùa giỡn nói: "Tiểu Tịch cô nương, làm sao ngươi lại mang mặt nạ của mẹ ta rồi, như vậy luôn làm cho ta có cảm giác sợ hãi."
Lâm Triêu Hi không tự chủ dừng tay, đi tới nhéo lỗ tai hắn nói: "Ta hiện tại là mẹ của ngươi! Con trai ngoan!"
Lâm Phượng Âm cũng không giận, tiếp xúc khoảng cách gần như vậy ngược lại làm cho hắn cảm thấy càng thêm thân thiết, hắn vòng tay một cái, ôm chắc vòng eo của nàng, bộ dáng tươi cười mị hoặc, mắt phượng chăm chú nhìn nàng, chỉ chút nữa là gần sát.
"Nương, nhi tử muốn hôn người một cái, được không?"
Lâm Triêu Hi kinh ngạc, sau đó nhìn Lâm Đường Hoa xin giúp đỡ, Lâm Phượng Âm cũng thu liễm nụ cười nhìn thẳng huynh trưởng của mình, buông lỏng tay nói: "Ta không thích lợi dụng lúc người gặp khó khăn, cũng biết dưa xanh hái không ngọt, cũng biết, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy."
Lâm Đường Hoa nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, Lâm Triêu Hi nhất thời cảm thấy không khí giữa hai huynh đệ có chút tế nhị lan tràn, không thể nói rõ là cái gì, nhưng ngẫu nhiên có cảm giác thoảng qua một mùi thuốc súng.
"Éc...... Thành Trác đâu?" Lâm Triêu Hi hỏi.
Lâm Phượng Âm lúc này mới thu hồi ánh mắt, tùy ý đi tới một bên cầm lấy ly trà uống một hớp rồi nói: "Đại ca đang thu dọn đồ đạc, muốn đi Diệu Châu."
"Hả?" Lâm Triêu Hi kinh ngac, "Tại sao muốn đi Diệu Châu?"
Lâm Phượng Âm nở nụ cười nói: "Phùng gia ở Diệu Châu vốn cùng Lâm gia giao hảo, Phùng lão gia tử một lòng muốn thu đại ca làm con rể lâu rồi, lần này Phùng đại tiểu thư cặp kê, chỉ đích danh đại ca đến đó."
Lâm Triêu Hi chép miệng, lại nói mình đi tới thế giới này còn chưa từng ra khỏi thành, ở Lâm gia cũng là một người vô dụng, còn phải lo lắng đề phòng để không bị người khác nhận ra, không bằng theo Lâm Thành Trác đi ra ngoài làm quen với thế giới này.
Nàng cắn tay cười âm hiểm, nhưng mà trốn không thoát pháp nhãn của Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng Âm. Lâm Đường Hoa xử lý việc Lâm gia tạm thời không thể rời đi, mà Lâm Phượng Âm quản lý Thanh Phong Các đang muốn điều tra rõ một chút tin tức nên cũng không thể đi được. Đại ca nói tạm thời chưa có ý đón dâu, đối với Tiểu Tịch cũng là tình huynh muội. Nếu để cho nàng ngày ngày gây sự quấy nhiễu không bằng để cho nàng ra ngoài khuây khỏa đi.
Lúc này Lâm Đường Hoa viết xuống một chứng từ đưa cho nàng nói: "Lúc trước phát ba ngàn lượng coi như chi phí tiêu dùng, nếu có thêm ngươi thì thêm hai ngàn nữa đi."
Lâm Phượng Âm chậc chậc nói: "Thật sự là nữ nhân phá sản mà."
Cứ như vậy, vào sáng sớm ngày hôm sau, lúc chim sẽ líu ríu kiếm ăn, lần đầu tiên Lâm Triêu Hi còn dậy sớm hơn gà, thật ra bởi vì quá kích động thôi. Lâm Triêu Hi lấy thân phận Tiểu Tịch theo Lâm Thành Trác "xuất chinh". Đối với bên ngoài thì thì tuyên bố là Lâm gia chủ mẫu phải đi bái tế phu quân đã quy tiên. Bởi vì Oanh Oanh lưu luyến không rời cùng với tình cảm chân thành, Lâm Triêu Hi dứt khoát kiên quyết mang nàng cùng lên đường, tranh thủ cho nàng cùng Lâm Thành Trác tạo ra nhiều cơ hội hơn.
← Ch. 048 | Ch. 050 → |