Vay nóng Tima

Truyện:Diễm Phu Nhân - Chương 026

Diễm Phu Nhân
Trọn bộ 113 chương
Chương 026
Chủ mẫu im ắng trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-113)

Siêu sale Shopee


Lâm Thành Trác nhìn nàng một cái thật sâu, quả thật trong cái nhìn kia chứa rất nhiều hàm ý. Thương xót có, đoạn tuyệt có, mâu thuẫn có, giống như một chiếc thuyền nhỏ vượt qua thiên sơn vạn thủy, khoảnh khắc tìm được bến cảng lại quay người trở về. Lâm Thành Trác nhìn ra được tình ý mà nhị đệ và tam đệ đối với nàng, nàng là một nữ tử lanh lợi, kỳ lạ, sự xuất hiện của nàng cũng làm cho phong cảnh nơi Lâm gia càng trở nên xinh đẹp, quả thật làm rung động lòng người.

Nàng mất tích, làm cho cả Lâm gia hỗn loạn. Trong lòng hắn tràn đầy lo âu, sợ rằng nàng sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ngại vì thân phận nên chỉ có thể ở trong nhà mà chờ đợi tin tức, tam đệ phái nội gián điều tra, nhị đệ lại ra ngoài thẩm tra, cuối cùng cũng có thể dẫn nàng quay về. Mà hắn, chỉ có thể dùng nội công của mình giúp nàng  điều tức, ngoài ra những việc khác lại không thể làm được.

"Cô nương việc nên thì phải làm, chỉ xin cô nương nhất định phải toàn tâm toàn ý. Nhị đệ cô độc đã lâu, một cô nương có thể mở lòng của hắn thật hiếm thấy, tam đệ luôn phong lưu không kiềm chế được, nhưng lại che dấu lòng dạ của mình, cũng có khả năng sẽ phải nhờ đến ngươi. Hoan nghênh ngươi gia nhập Lâm gia." Lâm Thành Trác mỗi chữ đều nói vô cùng rõ ràng, nhưng mỗi lời hắn nói ra đều như tia chớp đáng sợ mà kinh động lòng người, khiến cho Lâm Triêu Hi sợ lên sợ xuống.

Nàng vội vàng xua tay mà nói: "Lâm đại công tử, ngươi... ngươi có thể là hiểu lầm... ta cùng nhị công tử, tam công tử đều không có gì a ~, chính là tình cờ gặp nhau, ta không phải là có ý gả vào Lâm gia, ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi..."

Lâm Thành Trác chăm chú nhìn nàng, nhìn vào ánh mắt của nàng mà thấy được sự thẳng thắn thành khẩn cùng chân thật, buộc lòng phải từ bỏ, hắn thu hồi lại Hoàng kiếm rồi nói: "Nếu quả thật như vậy thì cũng không làm khó dễ cô nương, Hoàng kiếm mỗi lần hấp thụ máu đều duy trì linh lực trong một tháng, nhưng khi không hấp thụ nữa theo thời gian nó sẽ trở thành phế liệu, xin cô nương tương trợ, mỗi tháng lấy một giọt máu."

"Được được, mỗi tháng một giọt thôi mà." Lâm Triêu Hi khoát tay nghĩ rằng chỉ cần là nguyệt sự, mỗi tháng còn có một đống máu đó chứ, hahaha! Nàng liếc mắt nhìn Hoàng kiếm một cái, thanh kiếm tựa hồ bất mãn nếu có người khác muốn dùng máu tươi uy cho mình, ở trên bàn nhẹ rung một cái.

Lâm Triêu Hi cùng Lâm Thành Trác đứng cứng đờ không biết nói gì, trong lúc nhất thời không khí có chút ngượng ngùng. Lâm Triêu Hi vén tóc nói "Vậy đại công tử, không có việc gì... ta xin đi trước..."

Lâm Thành Trác ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó nói: "Cô nương, ta an bài cho ngươi một phòng ngươi ở lại trước đi, Nhị đệ có lẽ không thể hồi phục nguyên khí."

Lâm Triêu Hi liên tục xua tay, muốn thừa dịp này mà chạy trốn a!~

"Không không không, nhà của ta còn có chút việc gấp, nhất định phải trở về xem, hôm nay sẽ không làm phiền mọi người, ngày khác lại đến thăm, nhất định sẽ mang theo chút quà đếm cho mọi người, haha, giang hồ thì quen biết rồi thì chính là huynh đệ tỷ muội!" Nàng lần này thật sự nói lời từ biệt, Lâm Thành Trác cũng không giữ lại, đưa mắt nhìn nàng vội vã rời đi.

"Nhị đệ, thân thể của ngươi sao rồi."

Lâm Thành Trác bước vào phòng, Lâm Đường Hoa vừa mới mở mắt, trên trán mồ hôi còn đọng lại, môi hắn trắng bệch nói: "Không sao, nàng đâu rồi? "

"Đi rồi, có lẽ là sợ thân phận bị vạch trần." Hắn đi qua bắt mạch cho Lâm Đường Hoa nói: "Ngươi tại sao lại không đợi ta đến, lại dùng dương công mà bức độc, nếu lúc ấy tẩu hỏa nhập ma độc thấm vào tâm mạch, võ công nhất định sẽ phế!"

Lâm Đường Hoa hờ hững cười, lấy một chiếc khăn trong ngăn tủ ra lau mồ hôi nói: "Đã khiến đại ca lo lắng, không nghĩ ba trăm năm, thiên bách mỵ lại xuất hiện ở Trung Nguyên, ta dùng bảy phần dương công chỉ có thể miễn cưỡng bức cho nàng nửa độc tố, còn không cẩn thận, bị cắn trả."

Lâm Thành Trác nhíu mày. Nhị đệ luôn thanh tâm quả dục,   nhưng lại để ý tới nữ tử này như thế, đoạn đường này phải khổ cực đến mức nào mới ngăn được độc tố mà không làm ra chuyện trái khuôn phép!

Cánh cửa bỗng nhiên mở, Lâm Phượng Âm ăn mặc chỉnh tề tiến vào trong, thoạt nhìn thấy tinh thần thật sảng khoái  chiếc áo choàng màu xanh biếc xinh đẹp, mặt trên thêu vài bông hoa sen hồng nhạt, thoạt nhìn cảm thấy rất thanh nhã, nhưng cũng không làm mất đi sức hấp dẫn xa hoa của hắn.

"Đại ca, nhị ca" Hắn cười một tiếng, khép cửa lại, sau đó giang hay tay ra, đưa ra một tập giấy.

Lâm Thành Trác liền nhận lấy mở ra, đôi mắt rét lạnh.

"Hừ! Không nghĩ tới Lâm gia cuối cùng lại biến chất thế này!" Lâm Thành Trác tức giận.

Lâm Phượng Âm tùy ý dựa vào giường Lâm Đường Hoa nói: "Hắn chẳng qua chỉ là con chó săn, kẻ phía sau làm chủ màn kịch không thể điều tra được."

"Chẳng lẽ ngay thế lực ngầm của ngươi củng không thể tra ra được? "

Lâm Phượng Âm gật đầu, thoáng phiền muộn nói: "Chỉ sợ là một người rất lợi hại đây, tất cả thế lực của Thanh Phong các đều đã điều động, vẫn như cũ không có chút tin tức."

Lâm Đường Hoa suy nghĩ một lát rồi nói, "Tam đệ đã nghe qua, Ngân Túc Nguyệt Duy."

Lâm Phượng Âm nhíu mày: "Nhị ca làm sao có thể biết vô danh tiểu tốt của bọn họ? Bất quá thân phận bọn họ hơi đặc biệt một chút, là hậu nhân Vụ Thương tộc đã biến mất từ ba trăm năm trước... Nói như vậy thiên bách mỵ rất có thể là bọn hắn mang tới!"

Lâm Đường Hoa gật gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng nghe nói vụ người Vụ Thương tộc tóc màu lam, nhưng hai người này đều là màu trắng, có chút kỳ quái."

Lâm Phượng Âm cười tà mị,   nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra ngọn ngành. Mặc kệ nàng là thật hay giả, dù sao cũng là chủ mẫu đại diện Lâm gia, có người dám đụng đến nàng cũng chính là làm khó dễ Lâm gia chúng ta, sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ."

Lâm Thành Trác hơi trầm ngâm nói: "Nàng còn có thể trở về sao?"

Lâm Đường Hoa cùng Lâm Phượng Âm nhìn nhau cười, Lâm Phượng Âm cười ha ha nói: "Nàng không trở lại thì có thể đi đâu, ta đã lường trước, không quá đêm nay, Lâm chủ mẫu nhất định trở về."

Bầu trời không sao trăng tròn vành vạnh, trong bóng tối một bà lão trèo tường, ở trên cao có một mảnh dây thường xuân tùy thời cơ mà di chuyển.

Lần trước đi qua nơi này có một con chó ngao gọi là Ma Diễn, hôm nay không thấy? Mỗi lần qua nơi này đều có một vài thị vệ tuần tra, người không có? Không có không phải là rất tốt sao! Lâm Triêu Hi vội vàng nhảy xuống, đứng dậy, sau đó lén lút tiến vào phía trong rồi đi vào phòng ngủ.

"Khụ khụ." Một tiếng ho khan phía bên cạnh truyền tới, tiếp theo có người hỏi: "Đại ca, nguoi thế nào? Có phải buổi chiều bị thương chân khí đã hao tổn quá nhiều hay không?"

Thanh âm kia nhẹ nhàng chậm rãi giống như gió nhẹ thổi qua ngọc mài, không sóng to không gió lớn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, là của Lâm Đường Hoa.

Lâm Thành Trác trả lời: "Không sao, Tiểu Tịch cô nương vẫn là quan trọng hơn, nếu không truyền nội lực cho nàng, chỉ sợ nàng sẽ..."

"Ai, nay thành Hoa Châu nhiều tặc nhân làm loạn rất không an toàn, không biết mẫu thân thế nào rồi."

Lâm Thành Trác cũng thở dài một tiếng: "Mẫu thân võ công cái thế, chắc chắn sẽ không có vấn đề, có lẽ sắp trở lại."

"Tốt, chúng ta nghỉ ngơi trước đi, hi vọng ngày mai sẽ xuất hiện kỳ tích."

Quả thực, hôm sau liền xuất hiện kỳ tích, tới bữa sáng ba nhi tử liền vào phòng chính, đã thấy mẫu thân của mình vô cùng quen thuộc ngồi ở chỗ kia mà ăn no nê, vẫn tham ăn cùng vẻ mặt thỏa mãn như cũ.

Lâm Phượng Âm hết sức hiểu chuyện gắp một khối thịt lớn vào chén của nàng nói: "Nương, gánh hát trong kinh thành vừa tới nhà ta, nghe nói là rất hay, không bằng ta dẫn người đi xem diễn một chút, người thấy thế nào?"

Lâm Triêu Hi trong lòng thầm "Oa" một tiếng, rốt cuộc cũng có thể đi chơi, nàng vội vàng gật đầu nói: "Đợi ta trở về phòng sửa sang phục."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-113)