Vay nóng Homecredit

Truyện:Danh Môn Thịnh Sủng – Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 0787

Danh Môn Thịnh Sủng – Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Trọn bộ 1170 chương
Chương 0787
0.00
(0 votes)


Chương (1-1170)

Siêu sale Lazada


"Nhưng..." Tròng mắt chuyển động: "Nghe ý ngài, muốn đào góc tường chủ tịch

Thẩm?"

"Ha ha..." Người đàn ông cao giọng cười, mặt mày ngang ngược: "Có gì không thể?"

Miêu Miêu lắc đầu: "Đừng, tôi phải làm trung thần."

Anh ta nhíu mày: "Cô không hỏi điều kiện đã định từ chối?"

"Mặc kệ điều kiện là gì, tôi đều không thể đồng ý." Chuyện có liên quan đến

Thẩm Loan, cô ấy rất kiên định, cũng hoàn toàn giữ gìn, cam tâm tình nguyện đi theo.

Thẩm Xuân Hàng nhất thời cứng họng.

Anh ta không thể hiểu được sự "ngoan cố" của Miêu Miêu, tựa như Miêu Miêu cũng không thể hiểu được "cách làm" ngay lúc này của anh ta.

"Ngài... đang nói đùa với tôi?"

Khóe môi người đàn ông vẽ ra một độ cong, hai tay nắm chặt: "Làm sao bây giờ, bị cô vạch trần rồi?"

Miêu Miêu không dấu vết thở phào: "Tôi bảo mà..."

Bước chân loạng choang, Thẩm Xuân Hàng làm bộ tiến lên, cô ấy dựa vào vách tường đứng vững, vừa cười vừa xua tay: "Không... sao, nhưng rượu ngấm chậm, chóng mặt..."

"Lại đây ngồi."

"Bây giờ, mấy giờ rồi? Tôi phải về..." Nói xong xoay người, đi về phía cửa.

Thẩm Xuân Hàng nhanh chân ngăn người lại: "Cô xác định như bây giờ còn có thể về?"

"Có thể chứ!" Miêu Miêu gật đầu, giây tiếp theo, đụng phải bức tường thịt.

Ối...

"Không phải tôi đã đi về hướng đó sao? Sao bây giờ lại quay về như cũ rồi?" Vẻ mặt ngốc nghếch ngạc nhiên.

Khóe miệng Người đàn ông nhếch lên: "Cô đã say."

"Tôi say sao?" Miêu Miêu chớp mắt, tiếp theo nhếch miệng cười: "Không có đâu!"

"..."

Cô ấy duỗi tay chọc chọc "chướng ngại vật" trước mắt đang chắn đường: "Vách tường này sao lại mềm vậy nhỉ?"

Thẩm Xuân Hàng: "... Bởi vì đây là ngực tôi."

"Ngực?!" Miêu Miêu hít ngược một hơi khí lạnh.

Lúc Thẩm Xuân Hàng cho rằng cô ấy nên thẹn thùng, cô nàng này lại đột nhiên nói một câu —

"Thế thì cũng quá là cứng?!"

Nháy mắt khiến người ta dở khóc dở cười.

Nhưng mà còn chưa xong, cô ấy chỉ chỉ Thẩm Xuân Hàng, lại khoa tay múa chân chỉ chỉ ngực mình, cuối cùng kết luận: "Còn không mềm mại bằng tôi."

"... Đó, say rồi."

Còn say mèm!

Miêu Miêu nói bản thân không có, có lẽ vừa bắt đầu thực sự có thể giữ tỉnh táo, nhưng thời gian dần trôi, men say bốc lên bắt đầu từ từ không chịu khống chế.

Thẩm Xuân Hàng bất đắc dĩ thở dài, nửa ôm nửa ôm kéo cô ấy đến ngồi xuống sô pha: "Cô ngoan một chút, đừng lộn xộn."

Nói xong, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Chỉ nghe mấy tiếng lách cách lang cang vang lên, năm phút sau, bưng một ly nước ấm từ bên trong ra, miệng ly còn bị hơi nóng làm mờ.

Giây tiếp theo, bước chân dừng lại.

Bởi vì trên sô pha đã không còn thấy bóng dáng người phụ nữ đâu.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Xuân Hàng là xem cửa sổ, rất tốt, đóng rất chặt, không có khả năng đã nhảy xuống.

Ngay sau đó, quay đầu nhìn về phía cánh cửa ra vào, giày cao gót còn ở đó đặt ngay ngắn chỉnh tề.

Cuối cùng vào phòng ngủ tìm được người trên giường.

Mặc dù say rượu, tư thế ngủ của người phụ nữ cũng ngoan ngoãn đến không thể tưởng tượng nổi, hai chân khép lại nằm thẳng, một tay đặt ở bên sườn, một tay khác đặt ở bụng, gương mặt lúc ngủ rất yên bình.

Thẩm Xuân Hàng không nghĩ đến việc đánh thức người dậy, há miệng lại không phát ra âm thanh nào.

Than nhẹ một tiếng, đi đến trước giường, đắp chăn lại cẩn thận cho cô ấy.

Lại đi vào phòng tắm, vò qua khăn bằng nước nóng rồi lại đến đầu giường, khom nửa người lau mặt, lau tay cho người phụ nữ.

Toàn bộ quá trình, động tác đều rất nhẹ nhàng, ánh mắt tập trung như đang lau chùi một bảo bối.

Thẩm Xuân Hàng lau xong, không vội vã đặt khăn xuống, mà ngồi vào mép giường, nhìn chăm chú người phụ nữ an tĩnh ngủ say dưới ánh đèn.

Hai má bị men say hun đỏ ửng, cánh môi hơi khép, ướt át âm thầm toát ra vẻ quyến rũ.

Thẩm Xuân Hàng càng nhìn càng ngây người.

Ma xui quỷ khiến ghé sát lại, hầu kết bởi vì bất an mà động nhẹ, lại dường như khô khốc vô ý thức nuốt xuống.

Hơi thở ngừng lại, tim đập như sấm.

Cuối cùng, nụ hôn rực lửa của người đàn ông rơi xuống đôi môi xinh đẹp của người phụ nữ, ngọt ngào vấn vương hương rượu như muốn câu nốt linh hồn bé nhỏ của anh ta.

Sự tiếp xúc thân mật khiến cả người Thẩm Xuân Hàng chấn động.

Ánh mắt mê ly chợt tỉnh táo lại, nhưng anh ta lại không muốn tách ra, vẫn giữ nguyên đôi môi, thậm chí còn muốn tiếp tục đi sâu vào trong.

Nhưng người phụ nữ nhíu mày một cái, anh ta mới tìm lại được lý trí.

Thẩm Xuân Hàng tự cười giễu, từ khi nào mà anh ta lại thích vụng trộm vậy?

...

Sáng sớm, ánh mặt trời chói chang.

Miêu Miêu bị đồng hồ sinh học đánh thức, nhìn trần nhà xa lạ, não ngừng hoạt động trong chốc lát.

Sau một lúc lâu mới có phản ứng đây không phải nhà mình.

Ngồi dậy, xốc lên chăn, xuống giường, nhìn dép lê dưới chân, ký ức nháy mắt ùa về.

Cô ấy đang... ở nhà hiệu trưởng Thẩm?!

Còn, thành thật kiên định ngủ một đêm?!

Cả người Miêu Miêu hỗn loạn, chui vào phòng tắm hất nước lạnh vào mặt mới hoàn toàn tỉnh táo.

Lúc đi ra phòng khách, đúng lúc đụng phải Thẩm Xuân Hàng đang ngồi sô pha xem TV.

Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông dù bận vẫn ung dung, vẻ mặt người phụ nữ quẫn bách.

"Xin lỗi..."

"Tỉnh ngủ rồi?"

Hai người mở miệng cùng lúc.

Thẩm Xuân Hàng: "Xin lỗi cái gì?"

Miêu Miêu: "Tối hôm qua tôi... gây phiền phức cho ngài."

"Không phiền."

Đối diện với ánh mắt cười như không cười của người đàn ông, Miêu Miêu cảm thấy anh ta đang nói mát.

Tức khắc, da đầu căng thẳng: "Tôi không gây ra chuyện gì xấu hổ hay là nói năng lung tung cái gì chứ?"

"Cái gì gọi là chuyện xấu hổ?"

"Uống say phát điên..."

"Không có." Người đàn ông vuốt cằm: "Vậy còn "nói năng lung tung" là sao?"

Miêu Miêu cắn răng: "Chính là nói luyên thuyên."

Lần này, Thẩm Xuân Hàng im lặng như đang nhớ về cái gì.

Trong lòng Miêu Miêu lộp bộp một tiếng.

Sau một lúc lâu, cô ấy nghe thấy người đàn ông từ từ mở miệng: "... Có nói mấy câu."

Đầu quả tim run lên, chột dạ: "Nói, cái gì?"

"Lại đây, tôi nói cho cô biết."

Miêu Miêu đi qua.

Thẩm Xuân Hàng dịch sang bên cạnh, để ra một khoảng trống: "Ngồi đi."

"Tôi... nói gì?" Thật cẩn thận.

"Cô nói —" Người đàn ông kéo dài âm điệu, có ý ám chỉ, đột nhiên cúi người ghé sát: "Cô đã thích tôi từ lâu, muốn làm bạn gái của tôi."

"Không thể nào!" Miêu Miêu như bị bỏng mông, tạch một cái đứng phắt lên, trong lúc hoảng loạn suýt chút đụng vào cằm người đàn ông.

Thẩm Xuân Hàng cũng đứng lên theo, không cho cô ấy trốn: "Cô còn nói, muốn bên tôi đến răng long đầu bạc, không xa rời. Còn muốn chụp lại không thì lãng phí, nên..."

Người đàn ông dừng lại.

Miêu Miêu cảm thấy ngay cả hơi thở của bản thân cũng cứng lại.

"Nên để tôi làm bạn trai cô, cả đời chỉ ăn cơm cô nấu."

"... Anh gạt tôi!" Đôi mắt người phụ nữ không bị xấu hổ và quẫn bách, chỉ có nghi ngờ và thấy hoang đường.

Thẩm Xuân Hàng tới gần, ánh mắt trầm xuống: "Cô nói xem, vì sao tôi phải lừa cô chứ?"

Miêu Miêu cứng họng, nhưng vẫn kiên trì như cũ: "Tôi sẽ không nói mấy câu đó, cho dù say cũng không."

"Tự tin như vậy? Nguyên nhân?"

"Chuyện không hề nghĩ đến sao có thể nói ra được? Lời say thông thường đều là những lời muốn nói ra mà lúc tỉnh táo không dám hay cảm xúc chịu đựng không thể nói, tôi ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ thì sao có thể nói những lời say đó?"

"Cái gì gọi là "nghĩ cũng không dám nghĩ"?"

Miêu Miêu: "Ngài là thầy giáo, bậc cha chú, nam thần, đối tượng tôi sùng bái, tôi điên rồi mới có những suy nghĩ lung tung không đứng đắn đó!"

Ở trong mắt cô, Thẩm Xuân Hàng cao cao tại thượng, mà cô chỉ là một người bình thường phủ phục dưới chân Phật, lòng thương xót của Phật sẽ lan tỏa đến thế giới một cách vô điều kiện, nhưng sẽ không đặc biệt chú ý đến ai đó.

Một khi "người" nảy sinh mơ ước với "phật", như vậy là khinh nhờn, là tội ác, là sai lầm không thể tha thứ!

"Lung tung không đứng đắn?" Người đàn ông cất cao âm cuối, bỗng chốc cười ra tiếng: "Cô quá xem trọng tôi rồi, cũng quá xem nhẹ bản thân cô."

"?"Có ý gì?

"Tôi là thầy giáo của cô, nhưng không phải là bậc cha chú; tôi cũng không phải nam thần, chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi."

Miêu Miêu không hiểu vì sao anh ta nói như vậy: "Anh..."

"Cho nên, không cần coi tôi là cành hoa cao quý không thể hái xuống, cô có thể có " suy nghĩ này", cũng có thể có "những suy nghĩ lung tung không đứng đắn""

Mỗi một câu nói, anh ta lại tới gần một bước: "Hiểu không?"

Miêu Miêu cuối cùng không thể lui nữa, bị anh ta bức vào góc tường, cả người bị khí tràng mạnh mẽ của Thẩm Xuân Hàng bao phủ.

Hai mắt phát ngốc, bên tai vù vù.

Đối với tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt, không chấp nhận nổi, cũng không muốn chấp nhận.

Giống như...

Có thứ gì đó đang sụp dần trong lòng cô ấy, một chút rồi một chút bong ra từng lớp, cuối cùng hoàn toàn thay đổi.

"Không... Không phải như thế..."

Cô ấy lúng ta lúng túng thầm thì, vẫn duy trì lặp lại động tác lắc đầu.

Thẩm Xuân Hàng lại không cho cô ấy cơ hội giảm xóc và trốn tránh: "Đừng nói với tôi, cô quan tâm và chăm sóc chỉ là làm việc thiện, cô dịu dàng và tươi cười chỉ là thương hại bố thí. Cô bé, trên đời này không có ai đối với ai tốt theo lý thường cả, không mong báo đáp, luôn có mục đích và tâm tư, chẳng qua tôi thấy được, mà cô lại lựa chọn lừa mình dối người."

"... Tôi có mục đích gì?" Cô ấy há miệng thở dốc, giọng nói nhẹ như sợi bông.

Không biết là đang hỏi anh ta hay hỏi chính mình.

Người đàn ông nhìn thấy hết sự mê mang và mờ mịt trên gương mặt cô ấy, không khỏi nổi lên tia đau lòng.

Nếu có thể, anh ta không ép bức cô ấy, nhưng trải qua một đêm suy xét, anh ta không muốn đợi nữa.

Bởi vì chuyện tiếp theo phải làm rất có thể sẽ khiến họ bỏ lỡ rất lâu, thậm chí không có khả năng, cần phải cho cô ấy hiểu rằng sự sùng bái và cống hiến của cô ấy không bị phụ lòng...

Thẩm Xuân Hàng vừa phỉ nhổ suy nghĩ của bản thân vừa lại không kiềm chế được làm vậy.

"Cho nên..." Anh ta nhìn cô ấy, gần như thành kính tập trung: "Cô muốn để những "ý tưởng" và "suy nghĩ lung tung không đứng đắn" đó trở thành hiện thực không? Có lẽ, tôi có thể giúp cô."

Thẩm Xuân Hàng rốt cuộc vẫn không có được đáp án anh ta muốn, bởi vì Miêu

Miêu... chạy.

Anh ta bị đẩy một cái lảo đảo, chờ đến khi có phản ứng, cửa đã bị đóng thật mạnh, người phụ nữ đã chạy trối chết từ sớm.

Cười khổ, anh ta thấp giọng than thở: "Thẩm Xuân Hàng, mày cũng có ngày hôm nay..."

Miêu Miêu đã trải qua cuối tuần quá hãi hùng khiếp vía, có lẽ là di chứng say rượu, sau khi cô rời khỏi chung cư, về nhà dính giường liền ngủ, lúc ngủ dậy trăng đã lên cao.

Mọi chuyện xảy ra trước đó đều là một giấc mơ quái lạ.

Trong mơ, cô ấy thấy bản thân thay đổi hình dạng, Thẩm Xuân Hàng cũng vậy, cốt truyện hoàn toàn không chịu khống chế mà chuyển sang một quỹ đạo khác.

Cho tới bây giờ cô ấy còn không dám nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó, cùng với mỗi câu nói ẩn chứa thâm ý của người đàn ông.

Nghĩ đến cũng không dám, cứ nghĩ là sẽ đau đầu.

Ngày hôm sau, thứ hai.

Miêu Miêu vẫn làm việc như thường lệ.

Vội vàng thu dọn bàn làm việc trước khi Thẩm Loan đến, tính toán thời gian pha một tách trà lài nóng, sau đó bắt đầu hành trình, đứng ở lối vào thang máy, yên lặng chờ đợi.

8 giờ đúng, thang máy chuyên dụng của chủ tịch mở ra.

Đinh —"Thẩm —" Lời nói còn chưa dứt đột nhiên im bặt.

Miêu Miêu nhìn người đàn ông quần áo thẳng thớm, ngôi ngô đuần tú trong thang máy, đồng tử co chặt, da đầu căng thẳng.

"Sao lại là anh?!"

Thẩm Xuân Hàng bước ra, quần tây ôm chọn đôi chân dài đến nghịch thiên, một tay đút túi, cười như không cười.

Thế mà có cảm giác công tử ăn chơi trác táng.

"Thư ký Miêu nhìn thấy tôi hình như rất ngạc nhiên?"

Miêu Miêu rũ mắt, nghiêng người lùi lại, nhường đường cho anh ta: "Không dám."

"Ồ?" Người đàn ông tới gần, âm cuối cất cao: "Là thật sự không dám hay giả vờ không dám?"

Đầu quả tim Miêu Miêu run lên, nhưng gương mặt lại không mảy may: "Không hiểu ngài đang nói cái gì."

"Ngẩng đầu lên."

Miêu Miêu bất động, ngoảnh mặt làm ngơ.

"Tôi bảo cô ngẩng đầu lên, nhìn tôi." Giọng điệu nặng nề, phiếm lạnh.

Cô ấy lại vẫn cứ giữ nguyên động tác rũ mắt.

Giây tiếp theo, bàn tay như kìm sắt giữ chặt cằm cô ấy, người đàn ông ghé sát vào lần thứ hai vào, hơi thở mạnh mẽ ập vào mặt.

Miêu Miêu bị bắt ngẩng đầu, gương mặt dịu dàng mỉm cười ánh vào mi mắt, chỉ là nụ cười kia lại không sâu.

Lông mày cô ấy nhíu chặt, muốn xoắn vào nhau.

Thẩm Xuân Hàng phát hiện ra ý đồ của cô, nháy mắt tăng sức tay: "Đừng nhúc nhích..."

Miêu Miêu cười lạnh: "Anh động tay động chân, tôi còn không được phản kháng, là lý gì chứ?"

"Tôi chỉ sợ cô khiến bản thân bị thương."

Người phụ nữ nhếch khóe miệng: "Tôi có phải nói lời cảm ơn với anh không?"

Người đàn ông nhún vai: "Nếu cô muốn, tôi cũng có thể nhận lấy."

"..."

"Sao, bây giờ không sợ tôi nữa? Không coi tôi là thầy giáo, là cha chú trong nhà?"

Ánh mắt Miêu Miêu hơi lóe, lông mi rung động.

Rồi sau đó, nhẹ giọng mở miệng: "Lời anh nói, hành động của anh có chỗ nào giống thầy giáo và cha chú chứ?"

Tầm mắt xẹt qua bàn tay anh ta đang giữ cằm mình, khóe miệng tự giễu.

Thẩm Xuân Hàng như bị ánh mắt này làm bỏng, bàn ta tay run lên, vẻ mặt hiện lên một tia thống khổ: "Cái gọi là thầy giáo, cha chú đều là định nghĩa của bản thân em, mà tôi chỉ có thể bị động chấp nhận, không có bất cứ quyền lợi phản bác gì, không phải sao?"

"Cho nên?"

Ngón tay áp lên chiếc cằm trắng nõn mịn màng của cô ấy, người đàn ông căng cằm: "Tôi muốn chủ động, nhưng hình như... tôi làm em sợ."

Miêu Miêu không nhìn anh ta, cũng không nói chuyện.

Thẩm Xuân Hàng rút tay lại, khắc chế lùi lại nửa bước, ngón tay còn phảng phất độ ấm thuộc về riêng cô, quanh quẩn không tan.

"Vì sao không chấp nhận? Không phải em sùng bái tôi, ngưỡng mộ tôi sao?"

Cũng không phải chỉ là khoe khoang hay chỉ đơn giản là nghi ngờ mà thôi.

Tình cảnh hiện tại của hai người như fans và idol, fans đuổi theo idol chạy, idol đẹp trai lạnh lùng mới theo lẽ thường.

Nhưng ngày nọ, idol đột nhiên động kinh, thổ lộ với fans, các loại bá đạo thâm tình này hơi... không thể chấp nhận nổi.

"Ấn tượng ăn sâu có thể bị phá vỡ." Anh ta nói.

"Nhưng sau khi phá vỡ, không thể khâu lại, muốn biến thành cái gì thì có thể biến thành cái đó."

Thẩm Xuân Hàng thoáng chốc im lặng, nhìn cô ấy bằng ánh mắt thâm trầm: "...

Em không tin bản thân hay không ôm bất cứ kỳ vọng nào với tôi?"

Một dao thấy máu!

Ánh mắt Miêu Miêu chấn động.

Sự tự ti và yếu đuối bị cô ấy giấu đi thật cẩn thận cứ như vậy bị chất vấn, không che giấu nổi nữa.

Dù gầy hay béo, dù có trở nên thời thượng đến đâu, trong xương trong cốt cô ấy vẫn là cái người bị cười nhạo "Miêu Miêu béo".

"Vì sao?" Lần đầu tiên cô ấy nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, mang theo lưỡi dao bén nhọn: "Tôi có chỗ nào đáng giá để anh ưu ái?"

Thẩm Xuân Hàng nhếch môi cười, đồng tử đen nhánh dịu dàng như xoáy nước:

"Em quá coi thường bản thân."

"Chỉ bởi vì tôi sẽ nấu cơm, làm được thứ hợp khẩu vị của anh?"

Nụ cười của người đàn ông cứng lại: "Tôi không tìm đầu bếp nữ."

"Vậy còn ý gì khác chứ?" Miêu Miêu lắc đầu: "Tôi thật sự nghĩ không ra. Cho nên, hiệu trưởng Thẩm, ngài có thể đứng làm loạn lên không?"

"Làm loạn?!" Âm điệu đột nhiên cất cao, khiêm khiêm quân tử cuối cùng tức muốn hộc máu: "Em cảm thấy tôi đang làm loạn?"

"..."

"Nhìn vào mắt tôi, trả lời cho tử tế" Anh ta duỗi tay quay đầu cô ấy lại: "Tôi có giống đang làm loạn không?"

"... Giống."

"Em!"

Đinh —

Đúng lúc này, cửa thang máy đang khép lại mở ra lần nữa, Thẩm Loan đi ra từ bên trong, đột nhiên, bước chân cứng lại.

Ánh mắt băn khoăn nhìn hai người, hơi hơi nhướng mày: "Hai người đây là?"

"Chủ tịch Thẩm!" Miêu Miêu như tìm được người tâm phúc, sống lưng nháy mắt thẳng tắp, lướt qua Thẩm Xuân Hàng đi về phía Thẩm Loan.

Hiệu trưởng Thẩm: "..."

"Chú nhỏ đến sớm quá." Thẩm Loan dạo bước tiến lên, bên môi nở nụ cười nhẹ khiến người ta không phân biệt được cảm xúc chân thật.

"Vừa đến." Gương mặt lại như tắm mình trong gió xuân, nghiến răng nghiến lợi lúc trước đều là ảo giác.

"Nghe nói chú còn gọi những cổ đông khác đến."

"Các chú các bác nể tình thôi."

Đôi mắt Thẩm Loan híp lại: "Cho nên, rốt cuộc là chú muốn làm gì?"

"Không vội" Người đàn ông xua xua tay, dáng vẻ rất dễ nói chuyện, thật ra nửa phần không cho: "Lúc nên biết, tất nhiên sẽ biết."

"Xem ra, chú muốn cho cháu một sự ngạc nhiên?" Nụ cười của Thẩm Loan không đổi.

Giọng nói của Thẩm Xuân Hàng từ tốn, nửa giỡn nửa thật: "Chỉ mong sẽ không trở thành kinh sợ."

"Vậy chú cứ tự nhiên, cháu còn có việc, không tiếp được." Thu lại ý cười, Thẩm

Loan rời đi.

Miêu Miêu theo sát.

Mặc dù đã đi xa một khoảng, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông như muốn lột một lớp da sau lưng cô ấy.

...

Văn phòng chủ tịch.

Miêu Miêu đứng yên trước bàn làm việc, bình thường lúc này cô ấy đã bắt đầu báo cáo lịch trình, hôm nay lại chậm chạp không mở miệng.

Thẩm Loan ngồi yên, bưng lên ly trà hoa lên uống: "Sao không nói gì?"

"... Tôi đang suy nghĩ xem nên nói thế nào."

Thẩm Loan nhướng mày: "Cô biết đấy, tôi sẽ không đập vỡ nồi niêu để hỏi tới cùng nên cứ lấy bừa các cớ mà nói."

Miêu Miêu bỗng dưng thở hắt ra một hơi, mặt ngưng trọng nở nụ cười: "Vậy cũng phải muốn giấu mới được."

Không có ai hiểu cặp mắt của Thẩm Loan rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, trái tim kia đến tột cùng trong sáng bao nhiêu hơn cô ấy.

Cái gọi là "giấu", chỉ là một bên tình nguyện lừa mình dối người, mà Thẩm

Loan nhìn hiểu, ngoài miệng không nói, thật ra trong lòng đã sớm sáng tỏ.

"Cho nên, cô và chú nhỏ tôi?"

"Không biết ngài còn nhớ không, tôi đã từng nói, từ rất lâu trước kia tôi sùng bái một người, coi anh ấy như nam thần..."

9 giờ đúng, Lý Phục gõ cửa văn phòng.

Bước vào tới bước đầu tiên, anh ta đã cảm giác đưỡ bầu không khí không đúng.

Thẩm Loan ngồi trên ghế da xoay, đốt ngón tay cong cong có tiết tấu gõ xuống mặt bàn, vẻ mặt mịt mờ.

Mà Miêu Miêu rũ mắt thu mi đứng yên một bên, nặng nề không giống cô ấy chút nào.

Lý Phục: "?"

Lúc anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì sao?

"Có việc?" Thẩm Loan mở miệng.

Người đàn ông lập tức hoàn hồn, cung kính nói: "Thành viên hội đồng quản trị đã đến đông đủ, hiện tại đang ở phòng họp chờ ngài."

"Nhanh như vậy đã đến đủ?" Thẩm Loan khẽ cười một tiếng: "Xem ra, chú nhỏ này của tôi có bản lĩnh. Đi thôi, cùng nhau qua đó."

Mí mắt Miêu Miêu đột nhiên giật mạnh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1170)