← Ch.0711 | Ch.0713 → |
"Loan Loan ---"
Nghe tiếng nên dừng bước, Thẩm Loan quay đầu lại: "Có việc gì?"
Thẩm Khiêm đi tới, mặt đối mặt: "Danh sách điều chỉnh đó..."
"Không sai, là tôi bày mưu đặt kế gạch bỏ tên Thẩm Như. Là một nhân viên nghỉ việc vì sai lầm, tôi không nghĩ ra có lý do gì thích hợp để phục chức cho chị ta."
Không đợi Thẩm Khiêm mở miệng, cô lại nói tiếp: "Nếu anh không đồng ý với kết quả này, mời trực tiếp nói với hội đồng quản trị."
Ý rằng, tìm cô cũng vô dụng.
Thẩm Khiêm cười, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Anh chỉ muốn nói trước đó anh không biết chuyện danh sách điều chỉnh kia, vừa rồi mới thấy."
Thẩm Loan nhướng mày, đánh giá anh từ từ trên xuống dưới một lần, chống lại ánh mắt sâu thẳm trong trẻo của người đàn ông, hơi sửng sốt.
Sau một lúc lâu: "... Xin lỗi, là tôi hiểu lầm."
"Loan Loan, chẳng lẽ theo ý của em, anh sẽ làm loại chuyện này?"
Thẩm Loan nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó trả lời anh ta rất nghiêm túc:
"Thẩm Như là em gái ruột của anh."
Hai quả dưa trên cây, không nói đến có thân thiết hay không nhưng quan hệ máu mủ lại không thể nào thay đổi.
"Anh giúp chị ta, hợp tình hợp lý."
Thẩm Khiêm cười khẽ: "Dù anh có chịu giúp, em cho rằng hội đồng quản trị có thể đồng ý sao?"
Giọng nói Thẩm Loan thản nhiên: "Đó là chuyện của anh, tôi cũng không rõ."
Nhìn cô thật sâu: "Chúng ta không phải là kẻ địch."
"Tôi tin, nhưng dưới tiền đề về lợi ích, phán đoán suy luận như vậy mới có thể làm người ta có cảm thấy an toàn."
Thẩm Khiêm vậy mà không nói gì được.
Thẩm Loan: "Không có chuyện gì khác, tôi tan tầm trước."
Nói xong, bước nhanh rời đi.
Thẩm Khiêm rũ mắt, anh ta đã nhìn thấy bóng lưng rời đi của cô vô số lần, lần này anh ta không muốn nhìn nữa!
...
"Thẩm Loan!"
Lần thứ hai bị gọi lại, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác trước, giọng nói the thé chói tai cả người phụ nữ như tiếng lưỡi dao cà lên kính.
Thẩm Như nhanh chóng chạy tới từ phía sau, chặn ở trước mặt cô.
Vẻ mặt phẫn nộ, hai mắt bốc lửa: "Vì sao mày lại làm như vậy?"
Thẩm Loan lui về phía sau nửa bước, kéo ra một khoảng cách an toàn với cô ta:
"Ngại quá, chị cứ hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, bảo tôi trả lời chị như thế nào?"
Nếu nói đối mặt với Thẩm Khiêm là gọn gàng dứt khoát cũng đẳng cấp, vậy đối mặt với Thẩm Như là chọc chó chọ mèo chạy lòng vòng.
Chọc đến cô ta nhảy lên nhảy xuống, làm tinh thần và thể xác cô ta đều mệt mỏi
- --
Như vậy mới thú vị, không phải sao?
"Giả ngu với tao?" Thẩm Như lạnh lùng nhìn.
Thẩm Loan không mặn không nhạt: "Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì tránh ra."
"Mày!"
Thẩm Loan ra vẻ muốn đi.
Thẩm Như ngăn lại lần nữa: "Trên danh sách điều chỉnh của bộ phận nhân sự, tên của tao bị gạch bỏ vô cớ, có phải mày giở trò không?!"
"Trên danh sách có tên của chị sao? Hình như tôi không phát hiện ra." Thẩm
Loan nhún vai, xòe hai tay ra.
"Bây giờ mà mày còn không thừa nhận?! Thú vị sao?" Cảm xúc người phụ nữ kích động, giọng điệu đột nhiên cất cao mang theo chút cuồng loạn.
"Tôi thừa nhận? Thừa nhận cái gì? Quyết định của bộ phận nhân sự, chị lại cứ bắt tôi phải cõng nồi?"
"Chẳng lẽ không phải mày làm?!"
Thẩm Loan: "Đúng là tôi có nhận được một danh sách điều chỉnh, nhưng trên đó cũng không có tên của chị, còn việc có phải bị gạch bỏ hay không... Trước đó giám đốc Từ có giao lên một bản nữa, nhưng ông ấy nói là cầm nhầm, cho nên, tôi chỉ xem bản được giao lúc sau, mà bên trong đúng là không có hai chữ
"Thẩm Như"."
"Ngụy biện!"
So sánh với Thẩm Như tức giận bất bình, lòng đầy oán hận, Thẩm Loan vẫn bình tĩnh như nước, không chút gợn sóng: "Chị có thể tự mình đi hỏi giám đốc
Từ, tin rằng ông ấy sẽ cho chị một câu trả lời hài lòng."
"Thẩm Loan, mày cần gì phải đuổi tận giết tuyệt? Tao không đắc tội mày mà?"
"Có." Cô bỗng nhiên mở miệng.
Chân mày Thẩm Như nhíu chặt.
Thẩm Loan: "Chị không nhớ rõ, nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng, có muốn kể ra một số chuyện cho chị nghe không?"
Sau khi Lý Văn Cẩn ngồi tù, Thẩm Như không kiềm chế sự thù địch với cô nữa, toàn bộ khoe khoang, cao cao tại thượng trước đây đều hóa thành mây bay, tay cô ta cũng bắt đầu nhuốm máu tươi, lòng đầy bụi bặm, cố hết sức đối phó với
Thẩm Loan.
Nó giống như một kẻ giết người cầm dao, không thừa nhận mình giết người, lại nói dao giết người.
Nhưng mà, con dao này bị hủy, lúc trong tay kẻ giết người không còn vũ khí, người đó vẫn muốn tiếp tục chém giết.
Lý Văn Cẩn chính là con dao đó, mà Thẩm Như chính là kẻ giết người kia!
Bán tính khát máu vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được, mặc dù không có vũ khí bên ngoài, cũng biết tự mình ra tay.
"Lời nên nói tôi cũng đã nói, phiền nhường đường một chút, chị cản đường tôi rồi."
Thẩm Như lắc đầu: "Không thể nào... Giám đốc Từ rõ ràng đã đồng ý..."
Lời nói đột ngột ngừng lại.
Thẩm Loan nhướng mày: "Đồng ý cái gì?"
"..."
"Đồng ý nể mặt Thẩm Khiêm, kéo chị một cái? Thì ra đây là mục đích chị cùng xuất hiện với Thẩm Khiêm ở nhà ăn nhân viên hôm nay. Anh ấy biết mình bị em gái ruột lợi dụng không? Sau khi biết thì có cảm giác như thế nào nhỉ?"
"Mày câm miệng ---" Thẹn quá hóa giận.
Thẩm Loan thật sự không nói nữa, chỉ nói: "Bây giờ có thể nhường đường chưa?"
Dù ý tứ uy hiếp chưa bị đâm thủng, nhưng đã lộ ra ở trong lời nói.
Thẩm Như cắn răng, sau đó, từ từ nghiêng người, cuối cùng lui sang một bên.
Thẩm Loan cười mỉa, nhanh chóng bước ra khỏi cửa xoay.
Giây tiếp theo, không khỏi sững sờ ở tại chỗ.
Chỉ thấy một dáng người thon dài dựa nghiêng ở bên chiếc Bentley, người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xám bạc, cổ áo hơi gấp lại, khi ngẩng đầu lên thì lộ ra một gương mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Hình dáng rõ ràng, đường nét mượt mà.
Bây giờ đang nhìn về hướng Thẩm Loan, ánh mắt vốn đang lạnh thấu xương lại trở nên mềm mại trong nháy mắt...
← Ch. 0711 | Ch. 0713 → |