Vay nóng Homecredit

Truyện:Danh Môn Thịnh Sủng – Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 0290

Danh Môn Thịnh Sủng – Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Trọn bộ 1170 chương
Chương 0290
(1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1170)

Siêu sale Lazada


Tiếp theo, đối chiếu đáp án.

Thẩm Loan sai một câu, Miêu Miêu sai năm câu.

"Quao! Tổng giám đốc Thẩm, sao cậu lại lợi hại như vậy?" Vẻ mặt Miêu Miêu sùng bái: "Xin nhận của tôi một lạy."

Thời gian học ít hơn cô ta, nhưng xác suất chính lại cao hơn.

"Lúc trước tôi đã xem qua đề bài một lần rồi, làm nhanh cũng không kỳ lạ, ngược lại là cậu." Thẩm Loan nhìn mắt Miêu Miêu, ý cười dạt dào: "Tốc độ nhanh, xác suất chính xác cũng rất ổn."

Miêu Miêu được khen ngợi: "hì hì..."

... Mở đầu rất tốt!

Trong quá trình sửa sai, hai người không chỉ phân tích đáp án, mà còn mở rộng và củng cố kiến thức liên quan đến đề bài.

Đến khi kết thúc buổi chiều, đã nắm được tất cả kiến thức luật kinh tế.

Thẩm Loan: "Ngày mai lại làm tiếp một bộ đề, sau đó bắt đầu phần tiếp theo — kinh tế và thương mại quốc tế, nhớ mang sách theo."

Miêu Miêu: "Được!" Đêm nay lại phải thức đêm chuẩn bị bài...

Nói thật, lúc cùng Thẩm Loan học tập, Miêu Miêu cảm thấy còn mệt hơn lúc học cấp ba, thế nhưng loại cảm giác phong phú lại trước nay vẫn chưa từng có.

Đầu tiên, tốc độ Thẩm Loan tiếp thu kiến thức nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng, hầu như xem một lần là có thể nhớ toàn bộ, lần thứ hai sẽ có thể hiểu hết, bạn cần phải cực kỳ chuyên tâm, chăm chú mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của cô.

Thứ hai, Thẩm Loan thích mở rộng kiến thức, suy từ một ra ba, nếu phạm vi đọc lướt qua không rộng, rất khó để hiểu được cô đang nói cái gì. Ngoài yêu cầu thời gian học tập rất nhiều ra, thì cần phải tự xem thêm kiến thức, từ tin tức thời sự, đến kinh tế học, càng nhiều càng tốt.

Miêu Miêu có thể đạt tới trình độ trước mắt này, là kết quả của cả ngày lẫn đêm nỗ lực, bây giờ vẫn còn chưa đủ, phải cố gắng hơn mới được!

Rời khỏi quán cà phê, Thẩm Loan lái xe đưa Miêu Miêu về nhà.

Vừa quẹo vào đường đến nhà cũ, chiếc Mercedes - Benz màu đen quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn.

Đinh!

Có thông báo WeChat rung lên, Thẩm Loan liếc mắt, hai chữ, lời ít mà ý nhiều

"Dừng xe."

Cô dừng xe, Mercedes - Benz cũng theo sát phía sau.

Quyền Hãn Đình xuống xe, tiến lên, tự nhiên duỗi tay ôm lấy bả vai cô, giống như đã làm ngàn vạn lần, như là nó phải thế.

"Anh nghiện đuổi theo rồi, đúng không?" Thẩm Loan bất đắc dĩ, đẩy anh ra, lại đẩy không được, chỉ có thể từ bỏ.

"Gia vui. Đi, ăn cơm đi." Nói xong, ôm vai đổi thành dắt tay, túm cô lên xe.

"Đi ăn cơm ở đâu? Xe anh làm sao bây giờ?"

Sự thật chứng minh, sự lo lắng của Thẩm Loan hoàn toàn không cần thiết, chân trước của Quyền Hãn Đình vừa ngồi trên Martha bé nhỏ của cô, sau lưng đã có người lái chiếc Mercedes - Benz dừng ở ven đường đi.

Lúc này, Thẩm Loan ngồi ở ghế phụ, đảo mắt nhìn Quyền Hãn Đình: "Ăn cái gì?"

"Ăn món ngon."

"Cố làm ra vẻ thần bí..."

Người đàn ông chỉ cười không nói.

...

Tụ Xuân Viên, phòng riêng số 1.

Tống Lẫm cúi đầu xem thời gian đến lần thứ N, giữa mày đã nhíu thành một đoàn, lộ ra vài phần nôn nóng khó nhịn.

Người đàn ông tây trang giày da bên cạnh chụp bàn dựng lên: "Không đợi nữa!

Đi —"

Lời vừa nói ra, mấy người khác cũng sôi nổi đứng dậy.

"Trương đổng, tạm thời đừng nóng nảy!" Tống Lẫm đứng dậy, mở miệng trấn an: "Tổng giám đốc Mã đã gọi điện thoại cho tôi rồi, anh ta tạm thời có việc bận, sẽ tới trễ mười lăm phút. Hơn một ngàn vạn cơ hội làm ăn, tôi nghĩ ngài hẳn sẽ không để ý mà có thêm một chút kiên nhẫn nhỉ?"

Người đàn ông cũng không ăn dáng vẻ này, cười lạnh: "Làm được thành, mới gọi là làm ăn. Bây giờ chữ bát (八) còn không chổng đít lên, dựa vào gì mà muốn bảy tám người chúng tôi phải chờ một mình tổng giám đốc Mã? Giám đốc Tiểu Tống này, đến cuối cùng là cậu tới đây để nói chuyện hợp tác, hay là làm cháu trai thế?"

Sắc mặt Tống Lẫm đột nhiên trầm xuống: "Trương đổng, tôi kính trọng ngài là trưởng bối, nhưng trưởng bối cũng phải có dáng vẻ của trưởng bối. Đây là nơi công cộng, mong ông chú ý lời nói và hành động của mình!"

"À... Hôm nay tôi ngồi ở đây cũng không phải dùng thân phận trưởng bối để tán gẫu việc nhà. Với tư cách là đại diện của hội đồng quản trị, tôi chỉ có trách nhiệm dự án đã bàn bạc, không phụ trách thu dọn cục diện rối rắm. Mã Hướng

Tiền không thể kịp thời có mặt, làm mọi người phải chờ, không kể đối phương là đúng hay sai, để tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ cậu không có chút lỗi làm nào sao?"

Tống Lẫm nhất thời cứng họng.

Trương Đổng hừ lạnh: "Nếu như theo lời nói của cậu, đây là hạng mục lớn mấy chục triệu cũng không sai, nhưng tiền lãi và nguy hiểm thường tồn tại song song nhau. Trước khi chính thức ký kết hợp đồng, đối phương lúc nào cũng có khả năng đổi ý. Một khi đã như vậy, vì sao không phái người làm việc đáng tin cậy chuyên phụ trách đón đưa? Bởi vì cậu không đủ chu toàn, làm cho đối phương có cớ để kéo dài, Tống Lẫm, cậu còn muốn trốn tránh trách nhiệm sao?"

"..."

Cả phòng im lặng, lặng ngắt như tờ.

Tống Lẫm cắn chặt răng, cật lực bình tĩnh, nhưng đối phương trần trụi không nể mặt nhục nhã như thế làm anh ta cực kỳ ngượng ngùng, giật giật môi: "Chú

Trương..."

"Tổng giám đốc Mã tới!" Đúng lúc này, có người hô lớn.

Theo tiếng động mở cửa, Mã Hướng Tiền dẫn theo trợ lý cất bước vào phòng, một chiếc áo POLO đơn giản vây lấy nửa người trên tròn trịa, dáng vẻ cười ha hả hiền lành, vui mừng giống như phật Di Lặc.

"Này! Đây là sao vậy? Sao đều đứng lên cả thế? Giám đốc Tiểu Tống?"

Tống Lẫm điều chỉnh lại cảm xúc, nghênh đón như tắm mình trong gió xuân, bắt tay cùng ông ta: "Tổng giám đốc Mã, ngài có thể được tính là đến rồi! Xin mời ngồi —"

Mã Hướng Tiền cũng không khách sáo, đi đến vị trí dành riêng cho mình, hô lên: "Đừng nhìn tôi thế chứ, mọi người đều ngồi xuống đi!"

Mọi người làm loạn sắp rời đi ném ánh mắt dò hỏi về phía Trương đổng, người sau khẽ gật đầu, mọi người mới ngồi trở về.

Tống Lẫm cân nhắc một chút, lấy hợp đồng đã chuẩn bị sẵn: "Tổng giám đốc

Mã, lúc trước chúng ta đã bàn bạc phương án..."

"Ôi!" Mã Hướng Tiền giơ tay cắt ngang, ngược lại cầm lấy đôi đũa: "Thật xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu, đều đói lả rồi phải không? Trong lúc ăn cơm, không nói chuyện công việc, mọi người không cần phải lo lắng như vậy, dùng bữa dùng bữa đi..."

Trong lòng Tống Lẫm lộp bộp, đón nhận ánh mắt đã hiểu của Trương đổng, đột nhiên hiểu ra ý nghĩa thật sự của câu "Tiền lãi và nguy hiểm luôn tồn tại song song... Đối phương lúc nào cũng có khả năng đổi ý".

Mã Hướng Tiền không chỉ treo anh ta, mà còn định treo mọi người ở đây!

Sắc mặt Tống Lẫm thay đổi nhiều lần.

Ngược lại Trương đổng lại hào phóng cười, kịp thời mở miệng làm không khí tích cực hơn: "Nghe nói tổng giám đốc Mã là người Phúc Kiến? À, đã quên tự giới thiệu, Trương Tường Khải, là một trong thành viên hội đồng quản trị tài chính MT."

Mã Hướng Tiền ra vẻ bừng tỉnh: "Hóa ra là Trương đổng, rất vui được gặp mặt.

Không sai, quê quán của tôi ở Phúc Châu, sau khi trưởng thành thì ra ngoài kiếm sống, ngẫm lại cũng có rất nhiều năm không trở về rồi."

"Phúc Châu? Thật đúng lúc, quán rượu Tụ Xuân Viên này cũng chuyên về món ăn miền nam Phúc Kiến, đặc biệt là món phật nhảy tường, cực kỳ mỹ vị."

Mã Hướng Tiền theo đó nhìn lại, thấy Trương đổng đã mở bình Thiệu Hưng, một mùi thịt nồng đậm ập vào trước mặt, hai mắt ông ta sáng ngời: "Thật đúng là phật nhảy tường!"

"Nếm thử đi?"

Mã Hướng Tiền gấp không chờ nổi động đũa, nếm một miếng, liên tục gật đầu:

"Mùi vị này là— chính tông!"

Trương đổng rót đầy hai chén rượu: "Tới nào, tôi kính tổng giám đốc Mã, vì hôm nay quen biết."

Mã Hướng Tiền ai đến cũng không từ chối, bản thân ông ta cũng thích uống hai chén, phải biết rằng, "Bàn tiệc văn hóa" của Trung Quốc cực kỳ uyên thâm.

Mà Trương đổng cũng am hiểu con đường này.

Hai người càng già càng lão luyện, một chén rồi một chén, bầu không khí đúng là sôi động hơn lúc một mình ăn cơm với Tống Lẫm.

Tống Lẫm không ngốc, rất nhanh đã hiểu ra vấn đề của mình ở đâu.

Lúc trước anh ta vẫn luôn dùng kế nghiệp giới tinh anh, thương nhân trục lợi để ứng phó với Mã Hướng Tiền, nhưng anh ta lại không biết rằng đối tác lại thực sự coi trọng "tình cảm gắn bó" hơn là lợi nhuận khi hợp tác.

Nói trắng ra là, vẫn là kiểu cũ "Bàn rượu nói chuyện làm ăn, mông lung ký hợp đồng".

Một bữa cơm ăn suốt một tiếng.

Lúc này, Mã Hướng Tiền im bặt không nhắc tới chuyện hợp đồng, chỉ lo ăn uống, lại nhân tiện nói mấy chuyện linh tinh với Trương đổng.

Tống Lẫm tự biết mình tính sai, nên không hề hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Cũng nhìn nhau hài hòa, hoà thuận vui vẻ.

Rượu đủ cơm no, Mã Hướng Tiền được trợ lý nâng đi, say khướt tạm biệt, Tống

Lẫm và Trương Khải Tường đưa ông ta đến cửa thang máy.

"Hai vị dừng bước! Nấc... Lần sau lão Mã tôi làm chủ, nhất định sẽ mời, hai người quay lại đi!"

"Coi chừng đấy, tổng giám đốc Mã!" Lúc trợ lý đã ông ta vào thang máy, lên tiếng nhắc nhở.

Cánh cửa kim loại khép lại, bữa tiệc lần này mới chính thức kết thúc.

"Giám đốc Tiểu Tống, biết làm ăn thì nên nói chuyện thế nào rồi chứ?" Trương

Khải Tường cười khẽ mở miệng.

Tống Lẫm cắn răng, gằn từng chữ một: "Học được không ít."

"Vậy là tốt rồi, không uổng công tôi chạy một chuyến đến đây. Tuy nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi con đều khác nhau, nhưng so sánh với A Càn, cậu kém không chỉ một chút đâu. Lão Tống thật hồ đồ, sao lại giao hạng mục quan trọng như vậy cho cháu phụ trách... A..."

Nói xong, cười tự giễu, mang theo những người còn lại cuồn cuộn rời đi.

Tống Lẫm đứng tại chỗ, đột nhiên nắm tay, gân xanh nổi lên: "Lão già sống dai này..."

"A!" Một tiếng cười nhạo từ phía sau truyền đến.

Tống Lẫm theo tiếng cười quay đầu lại, giây tiếp theo, đồng tử chợt co lại.

Trùng hợp như vậy sao, con trai vợ cả hợp pháp nhà họ Tống, Tống Càn, tổng giám đốc đương nhiệm tài chính MT vừa lúc cũng hẹn khách hàng ăn cơm ở Tụ

Xuân Viên.

Qua ba vòng rượu, hợp đồng cũng ký, đối phương cứ quấn lấy anh ta cụng rượu, Tống Càn từ chối không thành, miễn cưỡng uống hai ly, sau đó lấy cớ đi toilet, nhân cơ hội chuồn đi.

Lại không ngờ, mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, liền gặp phải nhóm người

Trương đổng, còn có thằng em trai tốt cao ngất, cuồng vọng kiêu ngạo, cũng đã hoàn toàn nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Trong đó, còn nhắc tới anh ta...

Còn về câu "Lão già sống dai" đó, mặc dù Tống Lẫm phát âm cũng không rõ lắm, nhưng vẫn không thể tránh được lỗ tai của Tống Càn.

"Ba không dạy cậu phải kính già yêu trẻ sao?"

Tống Lẫm hoàn hoàn lại trong sự kinh ngạc, trào phúng kéo khóe miệng: "Anh cả đang muốn dạy dỗ tôi sao?"

"Chẳng lẽ tôi không được dạy dỗ cậu sao?" Tống Càn hỏi lại.

"Một đứa con riêng thôi, không cần anh cả phải lo lắng." Trong mắt Tống Lẫm ngập tràn tối tăm, giống như một trận mây đen nghìn nghịt, gió to thổi không bay, ánh nắng chiếu cũng không tan.

"Chú Trương là người đi theo bắt đầu sự nghiệp với ba sớm nhất đấy, tôi cảnh cáo cậu giữ miệng lưỡi sạch sẽ một chút!" Dường như có thể thấy được khuôn mặt Tống Càn và Tống Lẫm có vài nét giống nhau, chỉ là Tống Càn thiếu vài phần tối tăm nặng nề, có thêm vài phần quang minh thẳng thắn, lại làm cho khí chất trên người anh ta hoàn toàn khác. Mặc dù lúc này mang theo vài phần tức giận, cũng sẽ không làm người ta cảm thấy sợ hãi, ngược lại có một loại uy nghiêm không thể giải thích.

Đây là đứa trẻ trưởng thành dưới ánh mặt trời, có được dòng máu và thân chính thống, mới có thể nuôi được tính cách như vậy.

Mà điều này, cũng vừa lúc là khát vọng mãnh liệt của Tống Lẫm, là thứ mà anh ta cầu mà không được.

Anh ta khó chịu, anh ta ghen ghét, bởi vậy hận ý càng lớn hơn.

"Chú Trương?" Tống Lẫm nghĩ đến lời nói làm anh ta mất mặt ở trong căn phòng kia của Trương Khải Tường, nụ cười lạnh đập vào mắt, lạnh lẽo đến tận xương: "Vậy cũng cần ông ta thừa nhận mới được."

Tống Càn nhíu mày.

"Nếu như chú không ra chú, tôi cần gì phải dành sự tôn trọng tương ứng với ông ta? À, suýt nữa đã quên, đó không phải chú của tôi, mà là chú của anh cả đấy, cũng khó trách anh sẽ ra mặt giúp ông ta."

"Tống Lẫm, cậu và tôi cùng họ Tống!" Ý là, nên hiểu ai cùng ai mới là người một nhà, không cần phải nói những lời chua chát này để làm tổn thương anh ta!

"À..." Tống?

"Nếu có thể, tôi rất muốn đổi họ đấy."

Có một số người cho mặt mũi nhưng lại không cần, Tống Càn cũng không hề nhân nhượng: "Có câu thành ngữ rất có ý nghĩa đấy, gọi là— mua dây buộc mình. Tôi và cậu hoàn toàn cách biệt, thậm chí anh và quan hệ với nhà họ Tống, mặc dù anh muốn, hiện thực cũng sẽ làm anh biết khó mà lui."

"Vậy sao?" Anh ta cười không cho là đúng.

Tống Càn nâng bước tới gần, hạ giọng: "Nếu không phải bên phía này của tôi nhả ra, cậu cho rằng hạng mục của tập đoàn Cự Phong sẽ dễ dàng rơi xuống trên đầu cậu như vậy sao? Trước đó, ba đặc biệt đã tìm tôi để thương lượng đấy, cậu có biết không?"

Cả người Tống Lẫm cứng đờ.

"À, nhìn vẻ mặt cậu thế này hẳn là không biết rồi." Tống Càn lắc đầu, ánh mắt có vẻ thương hại: "Tình huống lúc ấy thế đấy, cậu có tin hay không, chỉ cần tôi nói một chữ " không ", thì ngay cả góc của hạng mục cậu cũng sẽ không sờ tới!

Tôi nhớ đến chút tình cảm anh em trước kia, để ba tự mình quyết định, lúc này mới cho cậu tư cách kiêu ngạo làm càn trước mặt tôi như bây giờ đấy! Nhưng thực tế thì—"

"Cậu, Tống Lẫm, cơ hội trở mình này của cậu chẳng qua cũng chỉ là món quà cho cậu lúc tôi nhất thời nhân từ thôi. Tự cho là nhặt được bảo bối, nhưng lại không nghĩ, đó là rác rưởi mà tôi đã vứt bỏ không cần nữa."

So về độ độc miệng, Tống Càn cũng không thua bất kỳ kẻ nào.

Một đoạn lời nói không mang theo nửa chữ thô tục, nhưng lại bén nhọn như kim châm, những câu chọc vào trong tim.

Câu nói rất đúng, người hiểu bạn nhất chính là kẻ thù.

Tống Càn và anh ta đấu đá mấy năm nay, đã sớm thăm dò được cả bảy tấc của

Tống Lẫm rồi, biết thế nào mới có thể làm anh ta đau đến mức tận cùng.

"Câm mồm! Tình cảm anh em? À... ở đây không có ai đâu, nên không cần bày ra khuôn mặt giả nhân giả nghĩa kia nữa. Người không có tư cách nói bốn chữ này nhất trên đời này, chính là anh!"

Tống Càn không dao động, dùng một loại ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta, nếu

Tống Lẫm hơi chút để, là có thể nhìn ra trong ánh mắt ấy lộ ra thất vọng thế nào.

Đáng tiếc, mắt anh ta không chỉ mắt mù, mà tim cũng càng mù.

Tống Càn: "Xuất thân của cậu, không phải lỗi của tôi, cũng không phải lỗi của mẹ tôi. Thảm, không cần phải lấy cớ, cậu tự giải quyết cho tốt đi."

Khi nhỏ, lúc Tống Lẫm được ba dẫn về nhà, Tống Càn thừa nhận mình cũng từng không vừa lòng, nhưng rất nhanh đã chấp nhận sự thật này.

Theo độ tuổi phát triển của hai người, dần dần có phong thái và trách nhiệm của đàn ông, thật ra Tống Càn cũng có thể hiểu được tâm trạng cũng như tình cảnh của người em trai này.

Tuy rằng không đến mức cực kỳ thấu hiểu, nhưng có một số việc, dù sao vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt, lựa chọn khoan dung. Ví dụ như hạng mục tập đoàn Cự Phong lần này, anh ta vốn có thể kéo về phía mình làm, nhưng cuối cùng vẫn cho Tống Lẫm một cơ hội.

Anh ta không tin Tống Lẫm sẽ không nghĩ đến điều này, Tống Càn cũng không trông cậy vào người em trai tối tăm này sẽ biết ơn, nhưng cũng không đến mức xem anh ta như kẻ thù!

Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng cũng không ngăn được đáy lòng lạnh lẽo.

Cứ tiếp tục như vậy, con đường của Tống Lẫm sẽ chỉ càng ngày càng hẹp, cuối cùng đối diện với vách núi, không thể lui được nữa!

Tống Càn muốn cứu, lại chỉ có lòng mà không có sức.

Thôi, mỗi người có mệnh riêng, phải xem tạo hóa của cậu ta...

Tống Lẫm không hiểu ánh mắt phức tạp của đối phương, cũng khinh thường phải tìm tòi nghiên cứu thêm: "Tôi cũng khuyên anh cả một câu: Đường còn rất dài, chúng ta chờ xem."

Vừa lúc thang máy tới, Tống Lẫm cười lạnh một tiếng, nhấc chân bước vào trong.

Tống Càn tự giễu lắc đầu, xem ra, căn bản cậu ta không nghe vào... Cũng thế thôi...

Không hề nghĩ nhiều nữa, người đàn ông xoay người trở lại phòng, tất nhiên không tránh khỏi phải rót một vòng rượu mới, chẳng qua lần này anh ta chủ động uống không ít.

"Tổng giám đốc Tống, tửu lượng thật tốt!"

"Tới đây, đầy vào đầy vào, đêm nay không say không về!"

"Ha ha..."

Ngay lúc Tống Càn đi vào không lâu, một bóng dáng mảnh khảnh từ trong góc đi ra, theo bản năng lắc lắc bọt nước trên tay, mới phát hiện chính mình đứng đây đã lâu rồi, xem màn biểu diễn anh em bất hoà, nước đã sớm bốc hơi sạch rồi, không một dấu vết.

Thẩm Loan đi đến phòng chữ thiên (天) số một, đẩy cửa đi vào.

Quyền Hãn Đình cười vẫy tay nhìn cô: "Lại đây, ngồi chỗ này."

Thẩm Loan nghe lời.

"Nếu em vẫn chưa quay lại, đồ ăn cũng đã nguội lạnh." Nói xong, cẩn thận đưa chiếc đũa tới tầm tay cô.

"Cảm ơn."

"Nếm thử món phật nhảy tường ở đây đi, hương vị cũng được gọi là chính tông."

Lúc nắp bình được mở ra, mùi thịt nồng đậm mãnh liệt chui vào lỗ mũi, cả khuôn mặt Thẩm Loan đều sáng lên.

Phật nhảy tường, còn gọi là Mãn Đàn Hương, hay Phúc Thọ Toàn, là món ăn kinh điển của Phúc Kiến.

Nghe nói, quy trình để làm món ngon này rất rườm rà, nguyên liệu cũng phải có hơn mười loại.

Thẩm Loan lật ra một chút, cô biết có hải sâm, bào ngư, vây cá, sò khô, trứng bồ câu, vịt trân, bong bóng cá, hoa keo, dao trụ, bồ câu, xương sườn, chân giò hun khói, heo bụng, dương khuỷu tay, đề tiêm, gân chân thú, gà truân, vịt truân, nấm đông cô, măng mùa đông.

Lại càng không nói đến còn có rất nhiều nguyên liệu không biết.

Những thứ đó trộn lẫn vào bên nhau, và chất một đống trong một bình rượu, đối với người không thịt không vui như cô mà nói, quả thực là quá hấp dẫn!

Cho nên, toàn bộ quá trình sau đó cũng chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ vùi đầu ăn của cô, đổ mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt thỏa mãn.

Quyền Hãn Đình ngoài việc tự mình ăn ra, còn có trách nhiệm giúp cô gắp đồ ăn.

Chờ đến lúc no sáu bảy phần, hai người mới bắt đầu nói chuyện phiếm —

"Hương vị thế nào?"

"Rất nhiều thịt." Đây là câu trả lời của Thẩm Loan.

Người đàn ông dở khóc dở cười: "Nếu một ngày nào đó chỉ cho em ăn rau xanh, có phải sẽ khóc đến ngất xỉu không?"

Thẩm Loan nghĩ nghĩ, nghiêm trang trả lời anh: "Thứ nhất, tôi không kén ăn, rau xanh hay thịt cũng sẽ ăn, chẳng qua mùi thịt rất ngon, cho nên tôi khá thích mà thôi."

Cũng chỉ là "Khá" thích. Thẩm Loan rất rõ cơ thể của mình cần cái gì, những món ăn cô ăn vào, chỉ vì một mục đích đó chính là tăng cường thể chất, cố gắng để mình không thể bệnh tật giống như kiếp trước mà thôi, cho nên, chẳng sợ đồ ăn không thích hay cực kỳ khó ăn, chỉ cần có lợi với cơ thể, cô đều sẽ không chút do dự nhét vào trong miệng, ép buộc mình phải nuốt xuống.

Dường như, cũng không quá khó ăn như vậy.

"Thứ hai, rau xanh rất tốt, tôi không chê."

"Cuối cùng, tôi cũng sẽ không khóc, càng sẽ không vì loại này việc nhỏ này mà khóc."

Một hai ba, trật tự rõ ràng, mức độ rõ ràng.

Quyền Hãn Đình quả thực yêu chết cái dáng vẻ nghiêm túc này của cô, muốn ôm, muốn ôm, muốn hôn hôn cơ. :v

...

Hai người ăn xong sau đó rời khỏi nhà hàng.

Gió đêm thổi vào mặt, mang tới cảm giác thoải mái lạnh lẽo.

Bàn tay Quyền Hãn Đình khép mở vài lần, do dự bồi hồi không dám đi dắt tay

Thẩm Loan.

Cuối cùng cắn chặt răng, túm chặt lấy cô.

"Á—" Thẩm Loan hít một hơi khí lạnh, người này muốn nắm tay mà sao lại giống như con trâu điên thế, chỉ biết hừng hực thế? Niết làm mu bàn tay cô đau chết đi được!

Quyền Hãn Đình hiển nhiên cũng ý thức được mình dùng sức quá lớn, lập tức nới lại, nhưng vẫn không buông tay cô ra.

"Loan Loan, Loan Loan..."

"Anh gọi hồn hả?" Cô không khỏi bật cười.

Người đàn ông ghé sát bên cổ Thẩm Loan, hơi thở phun trên da thịt non mềm của mô, mang theo một loại khô nóng và ướt át: "Rốt cuộc lúc nào em mới đồng ý làm bạn gái tôi? Hửm?"

Âm cuối nhẹ nhàng, nâng âm điệu lên, mang theo một loại gợi cảm cùng mê hoặc không nói nên lời.

Cảnh đêm đẹp đẽ, trăng treo trên cao, ánh đèn đường mờ nhạt mà mông lung người đàn ông còn tinh xảo hơn yêu tinh ba phần...

Thẩm Loan hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cảnh tươi đẹp như vậy.

Nói không rung động, đó là giả.

Sau khi rung động, lý trí lại trở về.

Quyền Hãn Đình thấy rõ sự dao động thoáng qua đáy mắt hơi cô, nhưng trong giây lát, lại khôi phục thành một mảng lạnh lùng không thể dao động.

"Em thích tôi." Anh nói.

Đèn đường chiếu rọi xuống người đàn ông, ánh mắt chăm chú lại chân thành, vẻ mặt kiên định cố chấp.

Sau một lúc lâu, lâu đến mức Quyền Hãn Đình cho rằng cô sẽ không đáp lại, hoặc là dùng sự trầm mặc để phủ nhận, Thẩm Loan nhẹ nhàng mở miệng —

"Ừm."

Cô thích anh.

Một người đàn ông có giá trị nhan sắc cao, dáng người tốt, nắm quyền hành, một tay che trời, lại còn săn sóc mình chu đáo, vững vàng ổn thỏa, không tiếc đau khổ buông mình để theo đuổi cô, ai không thích chứ?

Thẩm Loan không phải bền vững như thép, cũng đều không phải một bức tường đá, cô có tim, có tình, cũng sẽ rung động, cũng rất khó kiềm chế bản thân.

Nhưng, sự bình tĩnh của cô đã thắng thế.

Cho nên, người đàn ông còn chưa kịp mừng rỡ như điên, đã bị câu nói tiếp theo của cô gái đánh trở lại nguyên hình —

"Nhưng thích với tôi mà nói, chỉ là một phầnrất nhỏ trong cuộc sống thôi, nhỏ đến có thể xem nhẹ bất kỳ lúc nào, thậm chí có thể hoàn toàn vứt lại. Quyền

Hãn Đình —" đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu trịnh trọng như vậy gọi tên của anh, rất êm tai, nhưng người đàn ông lại không hề có chút vui vẻ.

"Thứ tôi có thể cho anh không nhiều lắm, cũng kém xa với những thứ anh phải trả..."

"Tôi không thèm để ý!" Anh vội vàng mở miệng.

Thẩm Loan lắc đầu: "Anh nghe tôi nói hết trước đã. Như vậy thì không bình đẳng, vừa tàn nhẫn với anh, nhưng cũng là sự tra tấn với tôi."

"Tra tấn?"

"Ừ. Anh tốt như vậy, không nên chịu sự đối xử không công bằng như thế, tôi cũng không đành lòng nhìn anh như vậy."

Chương 289: Tiểu Đình Đình tuyên bố chủ quyền

Thẩm Khiêm chỉ cảm thấysát khí đập vào mặt, ép tới mức anh ta suýt không thở nổi nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tung tóe.

Quyền Hãn Đình nhẹ nhàng thêm một quả bom nặng ký ---

"Có bận đi nữa, cũng phải đưa bạn gái an toàn về nhà. Nhưng mà cậu..." Nhìn từ trên xuống, mắt lộ ra sự châm chọc: "Hơn nửa đêm, trốn ở trước cửa nhà mình lén lén lút lút, âm thầm nhìn trộm, hình như kỳ lạ hơn nhỉ?"

"Bạn, gái!" Thẩm Khiêm cũng không để ý đến mỉa mai và nhục nhã trong lời của đối phương, lại bắt hai chữ này gắt gao không bỏ.

Hai mắt đỏ đậm, run rẩy cả người.

"Đúng vậy, em gái của cậu, Thẩm Loan, chúng tôi đã ở bên nhau rồi. Tương lai, không thể không gọi cậu một tiếng anh vợ..."

"Không dám nhận!"

"Là không dám nhận, hay là không muốn nhận?" Mắt Quyền Hãn Đình sáng như đuốc, ý cười lạnh lẽo: "Chỉ tiếc, quyền lựa chọn ở tay cô ấy, không ở chỗ cậu."

Một câu cuối cùng, đâm thẳng vào chỗ đau mịt mờ nhất dưới đáy lòng Thẩm

Khiêm.

Đây là Thẩm Loan tự chọn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1170)