← Ch.0205 | Ch.0207 → |
Tóc vàng múa may cây gậy bóng chày, đánh thẳng lên mặt Lục Thâm. Người sau nghiêng người tránh, lúc tránh cũng không quên cây gậy gỗ Thẩm Loan ném cho anh ta, chỉ nghe một tiếng vang, tóc vàng che cổ, hai mắt trợn trắng, ngất đi.
Lục Thâm còn chưa hết giận, tàn nhẫn dùng đế dày nghiền nghiền ngực đối phương vài cái mới thôi: "Cho mày kiêu ngạo! Cho mày ngông cuồng! Tao nhổ
- --"
Sau đó tung ta tung tăng chạy đến trước mặt Quyền Hãn Đình: "Hì hì... Lục ca, em giải quyết hết rồi!" Đôi mắt mong đợi, chỉ thiếu viết bốn chữ lớn "nhanh khen em đi" trên mặt.
"Ừ."
"?" Cứ như vậy, hết rồi? Lục Thâm há hốc mồm.
Nguy cơ được loại bỏ, Thẩm Loan rời khỏi vòng tay ôm ấp của người đàn ông,
Quyền Hãn Đình tạm thời không bắt được, hai cánh tay để ở vai người cô gái bồng trống rỗng, lòng cũng chìm đến đáy cốc.
"Cảm ơn..." Từ chú còn chưa nói ra khỏi miệng, người đàn ông đã bước tới gần, giây tiếp theo, bế cô lên.
"Chú làm cái gì?!"
"Đừng nhúc nhích, còn ngại máu chảy chưa đủ nhiều à?"
Thẩm Loan dừng lại, giờ mới phát hiện khuỷu tay phải tuyền đến đau đớn sâu sắc, hẳn là vừa rồi chạy ra từ hẻm nhỏ, tối lửa tắt đèn, đụng vào vật cứng nào đó.
Máu tươi theo cánh tay uốn lượn chảy xuống, trượt vào lòng bàn tay, lại nhảy xuống từ đầu ngón tay, trực tiếp chảy vào trong áo khoác của người đàn ông.
Bởi vì là màu đen, nên không rõ ràng.
"Tiểu thất, đi lái xe tới đây."
Lục Thâm bị điểm danh: "?" Sao lại là em? Còn có thiên lý không...
Trong lòng điên cuồng nhổ nước bọt, vẻ mặt lại hết sức nghe lời: "Vâng, Lục ca."
Anh ta tủi thân muốn chết, hu hu hu.
Trước khi đi, giấu Quyền Hãn Đình như kẻ gian hung ác trừng Thẩm Loan một cái, con hồ ly tinh!
"Để tôi xuống dưới."
"Em bị thương."
Khóe miệng Thẩm Loan giật giật: "Tôi bị thương ở tay, không phải chân."
"Vẫn là bị thương."
"... Quyền Hãn Đình, chú có ý gì?" Thẩm Loan ngửa đầu, từ góc độ của cô rất dễ dàng nhìn thấy được cái cằm mỏng và khuôn mặt gợi cảm kia.
Thầm mắng một câu "Yêu nghiệt"!
Một người đàn ông, lại có khuôn mặt đẹp hơn cả phụ nữ, không phải yêu nghiệt thì là gì?
Đúng lúc anh cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Loan vậy mà nhìn thấy được đáy mắt anh có vài phần... ý cười?
Có gì buồn cười?
"Ý rất đơn giản." Anh trả lời câu hỏi cô vừa nói ra: "Gia muốn bế em, dù tay bị thương, hay chân bị thương cũng không liên quan. Đáp án này vừa lòng không?"
Thẩm Loan: "..."
"Sao lại không nói gì?"
Cô dời mắt, buồn bã nói: "Chú muốn tôi nói cái gì?"
Quyền Hãn Đình thật sự suy nghĩ: "Mắng tôi lưu manh? Hoặc là khốn nạn?
Không thì giãy giụa muốn xuống?"
"Xem ra lục gia rất thích tìm mắng."
"Nếu có thể, tôi chỉ hy vọng người mắng tôi là em. Tất nhiên, tôi cũng chỉ cho một mình em quyền như vậy."
"Không tự trọng!"
"Ngoan, gia thích bị em mắng." Ý cười của người đàn ông sâu hơn, như tắm mình trong gió xuân.
Thẩm Loan thật sự cạn lời không trả lời được.
Người này sợ là có bệnh nhỉ?
Thôi, vết thương còn đang chảy máu, ghế dựa thịt người miễn phí, ôm thì ôm vậy.
Cho nên, lúc Lục Thâm lái xe đến, nhìn thấy hai người vẫn giữ tư thế ôm nhau như trước.
Bàn tay lớn của người đàn ông để ở trên lưng người phụ nữ, một tay còn lại để ở trên đầu gối người phụ nữ, cánh tay cường tráng, lồng ngực cứng rắn, như bến cảnh dù bão táp cũng có thể sống sót.
Cánh tay không bị thương của người phụ nữ vòng lại vào cổ người đàn ông, đôi chân thon dài nâng ở giữa không trung, vừa nhỏ vừa gầy.
Lục Thâm bĩu môi, thầm nghĩ: Thì ra phụ nữ gầy như gậy trúc cũng có ưu điểm, ôm không phí sức, chân vừa dài vừa đẹp.
← Ch. 0205 | Ch. 0207 → |