← Ch.0990 | Ch.0992 → |
Quyền Hãn Đình cứ giống như bị sét đánh.
Cô rút lui khỏi vòng tay nồng nhiệt và đầy hối hận của anh rồi sau đó quay lưng lại.
Người đàn ông sợ rằng cô sẽ bỏ đi lần nữa, vì vậy anh nhào lên từ phía sau, ôm trọn cô vào lòng.
Không dám dùng lực mạnh vì sợ làm tổn thương cô, cũng không dám buông lỏng sợ kẻo cô lại bỏ trốn.
Tiến không được lùi cũng không xong, đấu tranh xoắn xuýt.
"Thật sự là... Không thể trở lại như cũ sao?"
Thẩm Loan không trả lời, từng chút một rút cánh tay của anh ra.
Đi được hai bước, người đàn ông cũng bước theo phía sau.
Cô nhẹ nhàng quăng lại một câu: "Đừng để tôi hận anh."
Năm chữ này giống như đinh thép giữ chặt chân người đàn ông tại chỗ, không thể động đậy.
Hóa ra anh và cô đã đến giai đoạn "hận" rồi sao?
...
Lần này, Quyền Hãn Đình không đuổi theo.
Thẩm Loan bước thẳng về phía trước, chưa từng ngoảnh lại.
Đương nhiên không thể nhìn thấy sự cô đơn trên khuôn mặt người đàn ông và nỗi buồn trong mắt anh.
Có lẽ là không muốn xem hoặc là không thể xem.
Bởi vì - cô sợ.
Sợ hãi khi nhìn thấy điều này cô sẽ không thể mặc áo giáp cứng rắn và xây dựng một pháo đài vững chắc được nữa.
Cô đã mất ba năm để học cầm kiếm và rút kiếm chiến đấu một mình, nếu cô mất đi áo giáp và từ bỏ áo giáp của mình chỉ vì cái nhìn kia, liệu cô có còn can đảm để xây lại tường thành khi anh lại ra đi một lần nữa hay không?
Thẩm Loan không chắc nữa.
Đã không biết thì còn mạo hiểm làm gì?
Vì vậy, hãy cứ như vậy đi.
Không biết mình đã đi bao lâu, cũng không biết đi được bao xa, cho đến khi phía sau vang lên tiếng vó ngựa Thẩm Loan mới dừng lại.
Nhìn lại, thấy ngựa, nhưng không thấy ai.
Con ngựa dừng lại bên cạnh cô, như có trí tuệ.
Thẩm Loan nhìn quanh nhưng không thấy Quyền Hãn Đình.
Cô rũ mắt xuống, ba giây sau nắm lấy dây cương, xoay người lên ngựa: "Giá—"
Một bóng người từ gốc cây cách đó không xa xuất hiện, nhìn bóng dáng cô đi xa, ánh sáng trong mắt dần dần tắt, cuối cùng biến thành một màu tối vô tận.
"Loan Loan, em là của anh..."
Mãi mãi!
Nhà họ Tống.
"Chờ đã..." Chung Ngọc Hồng ngăn cản một người giúp việc.
"Thưa bà?"
"Cô ta đã về chưa?" Trong khi nói bà ta liếc về sân phía tây.
"Bà chủ đang hỏi cô Thẩm sao?"
"Nếu không thì còn ai nữa?" Chung Ngọc Hồng tức giận.
Người giúp việc sợ hãi rụt cổ: "Vừa mới trở về." Hơn nữa tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm, nhìn chẳng ra làm sao cả.
Nửa câu phía sau người giúp việc không dám nói ra.
Chung Ngọc Hồng xua tay, tỏ ý rằng cô ta có thể đi xuống.
"Bà -" Thẩm Thanh chạy tới với đôi chân ngắn của bé, ôm lấy bà ta.
"Bé ngoan, chạy chậm lại, coi chừng ngã!" Chung Ngọc Hồng vội vàng cúi đầu, ôm lấy cô bé nhỏ.
"Mẹ đâu ạ? Cháu muốn mẹ, cháu nhớ mẹ, cháu muốn mẹ dẫn cháu đi chơi..."
Chung Ngọc Hồng thở dài, ôm cô bé vào lòng khiến cô bé cười khúc khích:
"Được rồi, để bà dẫn cháu đi tìm mẹ nhé! "
"Vâng ạ! "
"Vậy cháu thưởng cho bà như thế nào? "
Đôi mắt đen xinh xắn của cô bé mở to, hôn lên má Chung Ngọc Hồng: "Thưởng cho bà một nụ hôn ~"
"Thật là một cô nhóc ngoan!"
Chung Ngọc Hồng ôm cô bé, hai bà cháu chơi đùa với nhau suốt chặng đường đi tới sân phía Tây.
Dì Dương lập tức chào hỏi: "Sao bà chủ lại rảnh rỗi qua đây?"
"Đứa nhỏ đang tìm mẹ."
"Cô Thẩm vừa về, chắc bây giờ cô ấy đang tắm. Bà chủ và cô chủ nhỏ có thể sẽ phải đợi một lúc..."
"Tắm sao?" Chung Ngọc Hồng Anh nhíu chặt chân mày. Ban ngày ban mặt, vừa đi về đã lập tức tắm rửa, tình hình gì đây?
Thấy sắc mặt bà ta không tốt, dì Dương lập tức nghĩ tới điều gì đó, sau khi cân nhắc một chút, bà ta quyết định thành thật báo cáo: "Thật ra... lúc cô Thẩm trở về có chút kỳ lạ."
Chung Ngọc Hồng nhướng mày: "Có chuyện gì? Dì nói rõ đi."
"Không có gì, chỉ là tóc cô Thẩm rối bù, quần áo thì bẩn, mắt vẫn còn đỏ, cả người trông rất mệt mỏi."
Chung Ngọc Hồng mí mắt nhanh nhạy vội vàng che tai cô bé.
Sự bất mãn trong nội tâm với Thẩm Loan đã lên đến cực điểm.
Bà ta cho rằng người phụ nữ mà con trai mình yêu mặc dù lưu lạc phong trần thì cũng phải có gì đó đáng khen, hoặc là cô có tấm lòng nhân hậu, không bị vấy bẩn, hoặc cô mềm dẻo kiên cường, mạnh mẽ yêu đời.
Nói tóm lại, sẽ không thực sự kém cỏi như những "cô gái mồi chài" bình thường kia.
Tuy nhiên, qua khoảng thời gian quan sát, ban đầu bà ta có ấn tượng không tốt với Thẩm Loan, nhưng chắc chắn không tệ, thế mà gần đây cô càng làm việc khác người, thường xuyên chạy ra ngoài mà không báo trước, còn thường xuyên về muộn, hơn nữa đi đâu cô cũng không nói.
Thật khó để không nghi ngờ!
Đây là người phụ nữ mà con trai bà ta thích, đồng thời là mẹ của cháu trai và cháu gái bà, nhưng bà không hề thấy Thẩm Loan buồn chút nào trước cái chết của A Duật, lại rất quan tâm đến hai đứa trẻ.
Không, cô vẫn quan tâm, nhưng cô đặc biệt cưng chiều Tán Tán, thờ ơ lãnh đạm với Thanh Thanh.
Cô cho rằng nhà họ Tống sau này sẽ do Tán Tán thừa kế nên mới đặt tâm tư vào cậu bé, hơn nữa Thanh Thanh là con gái sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, sẽ không đem nhiều lợi ích cho cô hơn là con trai?
Hừ...
Nông cạn thiếu hiểu biết!
Ngoài ra, sự thờ ơ mà Tán Tán dành cho bà ta và Tống Khải Phong đã từng bước trở thành tâm bệnh của Chung Ngọc Hồng.
Bà ta không khỏi tự hỏi, một đứa nhỏ dưới ba tuổi có thể biết xạ lạ là như thế nào?
Còn không phải người lớn dạy thế nào cậu bé sẽ nghe theo như vậy à?
Hẳn là Thẩm Loan đã dặn nó không được lại gần ông bà, không nói một lời giả vờ câm, từ nhỏ đã có thói quen này, tương lai cậu bé cũng chỉ có thể thân thiết với mỗi Thẩm Loan!
Bàn tính thật là tốt!
Đúng lúc này, Tán Tán đi tới từ hành lang và xuất hiện trong tầm mắt của
Chung Ngọc Hồng...
← Ch. 0990 | Ch. 0992 → |