Truyện:Danh Môn Thịnh Sủng – Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 0852

Danh Môn Thịnh Sủng – Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Trọn bộ 1170 chương
Chương 0852
0.00
(0 votes)


Chương (1-1170)

Không cần phải suy nghĩ đến cảm giác của Thẩm Loan, càng không cần phải thỏa mãn yêu cầu của cô.

Loại cảm giác này thật sự không tốt, rõ ràng bọn họ mới là bọn bắt cóc, sao lại có thể để "con tin" quát mắng được?

Không cần mặt mũi sao?

Lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Không hiểu thì câm miệng đi."

Người đàn ông không phục, nhưng cũng không dám làm càn, chỉ có thể nhỏ giọng nói thầm: "Đánh thì thôi đi còn không được chạm vào... mình còn chưa làm gì..."

"Chúng ta chỉ chịu trách nhiệm trói người, đừng gây chuyện."

"... Ồ."

Trước khi cảm giá choáng váng ập đến, Thẩm Loan chỉ có thể mơ màng nghe thấy hai người nói chuyện, kỳ lạ là chiếc xe vẫn không nhúc nhích, cứ dừng lại lại như thế.

Bọn họ đang đợi người để bàn bạc sao?

Hay là quyết định xử lý cô ở đây luôn?

Còn chưa kịp nghĩ tiếp, bóng tối đã hoàn toàn nuốt chửng lấy cô.

"Thời gian cũng không sớm nữa đâu, đi xem đi."

Sau một loạt tiếng động rất lớn, cửa xe phía sau mở ra rồi lại khép lại, Tam Tử ngồi trên ghế phụ một lần nữa: "Thuốc phát huy tác dụng rồ, lúc này mới hoàn toàn ngủ đấy."

"Ừm."

Lúc Thẩm Loan lại lần nữa tỉnh lại thì trời đã tối.

Mà rốt cuộc cô cũng biết đối phương vì sao lại dừng xe.

Bởi vì —

Kia chiếc xe tải hôi thối kia đã được đổi thành một chiếc xe thương vụ sạch sẽ thoải mái, mà cô lúc này đang nằm trên ghế dựa da bằng phẳng, tay không bị trói, nhưng cảm giác vô lực lại bao trùm lấy cô như hình với bóng

Ngay cả việc đổi tư thế khác cũng phải cực kỳ cố gắng.

Hai người ngồi phía trước cũng đã biết cô tỉnh lại nhưng không có phản ứng, ngay cả ngoái đầu nhìn về phía sau cũng lười, căn bản không sợ Thẩm Loan làm động tác nhỏ gì.

Lần này, thân xe vững vàng hơn xe trước đó rất nhiều, tốc độ cũng tương đối đồng đều.

Nếu Thẩm Loan không đoán sai, hẳn là bây giờ bọn họ đang ở trên đường cao tốc — rời khỏi Ninh Thành!

Nghĩ đến điều này làm hơi thở của Thẩm Loan trở nên trầm trọng, cơ bắp cứng đờ.

Nhưng rất nhanh cô đã thả lỏng lại.

Không thể hoảng được...

Khoảng chừng nửa tiếng sau, tốc độ xe bắt đầu chậm lại.

"Sắp qua trạm thu phí rồi."

Thẩm Loan rũ mắt, khuôn mặt khẽ nhúc nhích.

Nhưng lúc người đàn ông mở miệng, trong lòng đột nhiên trầm xuống —

"Ra phía sau xem cô ta đi, đừng để cô ta nói năng bậy bạ."

Tam Tử hừ cười một tiếng, trực tiếp từ ghế phụ nhảy đến phía sau xe, thô lỗ túm

Thẩm Loan vào trong lòng ngực, ấn cô lên trên đùi mình.

"Ưm—" Cô kêu lên một tiếng.

Mùi mồ hôi cộng với mùi ghê tởm của người đàn ông ập vào trước mặt, Thẩm

Loan cắn răng, sát ý bị nâng lên đến đỉnh điểm.

Cũng may, động tác làm người ta không hít thở được cũng không kéo dài lâu lắm, qua trạm thu phí, đối phương ném mạnh cô ra, giống như ném thứ gì ghê tởm bẩn thỉu.

Thẩm Loan ghé vào trên ghế dựa, rõ ràng dáng vẻ rất chật vật nhưng khuôn mặt bình tĩnh lại làm người ta không cảm giác được vẻ chật vật đó.

Một tù nhân nhưng lại được đối xử như khách quý, vậy "Đội trưởng nhà lao" để ăn chay sao?

Trong lòng người đàn ông độc ác nghĩ, không biết vì sao anh ta lại rất muốn thấy vẻ bình tĩnh trên mặt cô gái tan vỡ từng chút từng chút một, cho đến bị sự hoảng sợ và hoảng loạn thay thế, cuối cùng biến thành một "Con tin" như bình thường—

Vẻ cao quý bị bóc ra, lớp kiêu ngạo bên ngoài cũng bị ta rã, chỉ có thể kéo dài hơi tàn!

"Thẩm Loan đúng không? Nghe nói cô rất lợi hại." Anh ta dùng một bàn tay nắm cằm cô gái lên.

Cảm giác trơn mịn ấm áp trên da thịt cô gái, người đàn ông vốn chỉ nổi lên suy nghĩ muốn đe dọa thôi, không muốn làm gì khác, nhưng hiện giờ lại thật sự có những ý định len lỏi trong lòng đang ngo ngoe rục rịch.

Cô nghiêng đầu, tránh động tác ngả ngớn của người đàn ông: "Không dám nhận."

Sườn mặt lạnh nhạt, giọng nói lạnh lẽo, lúc chui vào lỗ tai giống như băng tuyết vừa rơi xuống, đâm vào người làm ta giật mình một cái.

Tay Tam Tử ngứa, tai ngứa, tim càng ngứa hơn.

Còn muốn duỗi tay, Thẩm Loan lại đột nhiên quay lại, đôi mắt lạnh lùng trực tiếp nhìn chằm chằm anh ta, tia sắc bén hiện lên.

"Há... Cho thể diện mà còn không biết xấu hổ, còn dám trừng tao sao?!"

"Đủ rồi!" Người đàn ông ngồi phía trước lạnh giọng mắng một câu: "Mày mẹ nó phải biết điểm dừng chứ! Ngồi lại đây cho ông—"

"Nhị ca, em..."

"Không nghe thấy tao nói chuyện à?"

Ném cho Thẩm Loan một ánh mắt "Chờ lát nữa" sẽ dạy dỗ cô, anh ta hậm hực bò lại ghế phụ.

Không thể tiếp tục bị động nữa— đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Thẩm

Loan lúc này!

Cây muốn lặng mà gios chẳng ngừng.

Cô đoán người sau lưng sai khiến sẽ không động đến cô, nhưng hai người này... lúc cô đảo qua hàng phía trước rồi xẹt qua ghế phụ, nhìn nhiều thêm một vài giây.

Hai người này cũng chưa chắc sẽ không làm gì cô.

Cô không dám đánh cuộc, cũng không có gan để đánh cuộc, cái mạng này là lợi thế cuối cùng của cô, nếu không bất đắc dĩ thì sẽ không hành động!

30 phút sau, chiếc xe dừng lại.

Cửa xe phía bị kéo ra, Thẩm Loan nhìn thấy người đàn ông duỗi tay lại, chợt cảm thấy cực kỳ ghê tởm, sau đó —

Cô nôn ra.

Không nghiêng không lệch một chút nào, đúng lúc nôn ra cả bàn tay của người đàn ông, chảy xuống bên trong xe, thoáng chốc mùi chua lan tràn khắp bên trong xe nhỏ hẹp.

"Mẹ nó— Con khốn này!" Lúc giơ tay định cho cô một cái tát, nhưng đã bị người đàn ông phía sau ngồi nơi ghế lái bắt được cổ tay.

"Mày làm gì gì?"

"Nhị ca anh buông ra đi! Hôm nay dù thế nào em cũng phải cho cô ta thấy chút lợi hại! Nếu không cô ta sẽ còn rất kiêu ngạo..."

"Đi rửa tay."

"Nhị ca!"

"Nói mày đi thì đi đi, mấy lời này tao không muốn nói lại thứ hai."

"Vậy anh thay em dạy dỗ con tiện nhân này một chút đi, mẹ nó còn hếch mũi lên mặt — đáng chết!"

Vừa đi vừa chửi rủa.

Thẩm Loan cười lạnh, giương mắt nhìn những thứ còn sót lại, tầm mắt không hề né tránh, bên trong đôi mắt đen nhánh dường như đang thiêu đốt một ngọn lửa sáng bừng.

"Xuống xe." Người đàn ông nhíu mày, mùi thuốc lá và rượu lộ ra cảm giác chán đời.

Cô gái không nhúc nhích.

"Tôi mẹ nó nói cô xuống xe mà!" Giọng điệu cất cao lên, lửa giận đã bắt đầu tích tụ.

Thẩm Loan cười: "Anh nhìn tôi như vậy thì có thể tự đi xuống sao?"

Người đàn ông ngẩn ra.

Chương (1-1170)