← Ch.0738 | Ch.0740 → |
"Đã chết?"
Thẩm Loan nhìn vị cảnh sát đồng phục phẳng phiu trước mặt, không khỏi nhướng mày.
Thấy cô không những không có sự tiếc nuối, dáng vẻ còn rất có hứng thú, cảnh sát theo bản năng nhíu mày.
Giọng nói thoát ra cũng có chút lạnh lùng và mạnh mẽ--
"Theo video giám sát của cửa hàng, cô từng xảy ra xung đột bằng lời nói với người chết, cảnh sát có lý do nghi ngờ cô có liên quan tới vụ án này, hiện tại mời cô đi tới cục cảnh sát với chúng tôi để phối hợp điều tra."
"Xung đột bằng lời nói?"
"Không chỉ có như thế, giữa cô và người chết có mối quan hệ đặc biệt."
Thẩm Loan cũng không biết cô còn có quan hệ với Cao Duy Thu - quả thực buồn cười!
Cô cũng thật sự bật cười: "Anh nói xung đột bằng lời nói, xin hỏi tôi mắng cô ta, hay là sỉ nhục cô ta? Về phần quan hệ đặc biệt giữa tôi và cô ta..." Giọng điệu Thẩm Loan nhấn mạnh hai chữ "Đặc biệt": "Tôi nghĩ hẳn là anh đi hỏi ba tôi một chút, người chết là tình nhân của ông ta, mà tôi chẳng qua bởi vì loại quan hệ này của bọn họ, mà lại bị bắt vì có liên quan với Cao Duy Thu."
"Cô nói nhiều như vậy làm gì?!" Cảnh sát trừng mắt, quát lạnh: "Hiện tại chỉ là để cô phối hợp điều tra, cũng không phải để cô thanh minh kể lể trên tòa."
Có nghĩa là, đừng nói nhảm, cứ việc đi theo anh ta!
Ánh mắt Thẩm Loan cũng lạnh xuống, ý cười lại một chút không giảm: "Sao, tôi vẫn chưa phải là kẻ tình nghi mà ngay cả tư cách nói một câu đều không có, vậy nếu bị các người liệt vào danh sách kẻ tình nghi, có phải tôi thành một người câm, đánh không đánh lại, mắng không cãi lại?"
"Cô đây là... Cưỡng từ đoạt lí! Ai muốn đánh cô mắng cô? Cảnh sát nhân dân chưa bao giờ việc trái công lý và pháp luật, mong cô chú ý lời nói của mình!"
Thẩm Loan không muốn nói nhiều, hơn nửa đêm tìm tới cửa, thật sự phiền phức.
Đang chuẩn bị để Sở Ngộ Giang tới tống cổ người này, không nghĩ tới ——
"Sao lại thế này?"
Quyền Hãn Đình tới, lập tức đi tới cửa, sóng vai đứng cùng Thẩm Loan, ánh mắt thâm thúy tối tăm rơi xuống trên mặt cảnh sát.
Người sau chỉ cảm thấy một luồng sát khí ập vào trước mặt, suýt nữa khiến anh ta ngừng thở, tim đập chậm nhịp.
"Anh... Không được quấy rầy cảnh sát chấp hành công vụ!" Căng da đầu, anh ta khó khăn nặn ra một câu như vậy.
Quyền Hãn Đình cũng không thèm liếc nhìn anh ta, giơ tay lên, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân đứng một bên đợi lệnh lập tức tiến lên.
Cùng lúc đó, Quyền Hãn Đình ôm lấy Thẩm Loan lui về phía sau vào nhà.
"Anh có ý gì?!"
Sở Ngộ Giang khẽ nhích cơ thể ngăn trở tầm mắt hướng vào bên trong của đối phương: "Đồng chí cảnh sát này, mời nói chuyện một chút được không?"
"Làm sao?" Anh ta liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới: "Anh còn muốn hối lộ tôi à?"
Nụ cười của Sở Ngộ Giang hơi lạnh, đang chuẩn bị mở miệng, không ngờ, Lăng
Vân trực tiếp động thủ khiêng người trên vai.
"Nếu không hiểu nói chuyện một chút là gì, vậy hẳn hiểu cút đi là gì không?"
"Cậu làm cái gì vậy?! Lập tức thả tôi xuống dưới! Nếu không tôi sẽ kiện cậu tội tấn công cảnh sát!"
Rầm!
Đóng cửa lại, ngăn cách tất cả âm thanh.
Mười lăm phút sau, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân lại đẩy cửa tiến vào, mà đồng chí cảnh sát kia đã lái xe con đi rồi.
"Gia, đã xử lý tốt."
"Ừ." Về phần giải quyết như thế nào, không hỏi một lời.
Dựa vào địa vị của Huy Đằng hôm nay và nhân mạch trong tay Quyền Hãn
Đình, chỉ bằng một cú điện thoại là có thể giải quyết việc, không cần tốn nhiều công sức.
Người đàn ông dời tầm mắt đi...
Chỉ thấy, Thẩm Loan ngồi ở trên sô pha, giữa mày nhíu lại, chìm vào trầm tư.
Cao Duy Thu đã chết?
Sao lại chết?
Từ buổi chiều đến bây giờ, chẳng qua mới chỉ nửa ngày.
"A Đình, giúp em điều tra một chút..."
Trong Ninh Thành xảy ra chuyện, vốn dĩ không cần vận dụng mạng lưới tình báo của nhà họ An, chỉ cần mượn dùng thế lực của Huy Đằng là có thể giải quyết.
Cho nên sáng sớm hôm sau Sở Ngộ Giang đã mang tin tức đến.
Thẩm Loan đi xuống từ lầu hai: "Tới phòng làm việc."
Hai người một trước một sau đi vào.
Thẩm Loan đi thẳng vào vấn đề: "Điều tra được cái gì?"
Sở Ngộ Giang lấy một cái USB cắm vào máy tính, sau một vài thao tác, video hiện ra, phóng to cửa sổ, cuối cùng hiện ra rõ ràng hình ảnh trước mắt Thẩm
Loan.
"... Hóa ra là cô ta?!"
Tuy rằng ban ngày Paris Night kinh doanh buôn bán bình thường, nhưng vẫn thiếu chút xa hoa truỵ lạc và ngợp trong vàng son vào ban đêm.
Người pha chế đang thử một công thức pha chế cocktail mới, vẻ mặt tập trung, bỗng nhiên, ánh mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng nhanh nhẹn đi giày cao gót vào trong.
Động tác anh ta ngừng lại.
Tư thế này không giống như tới để giải trí, ngược lại có chút ý tứ vội vàng bới lông tìm vết.
Có điều dáng vẻ này nhìn có chút quen mắt?
Hay là... Là khách quen?
Thẩm Loan trực tiếp gọi người phục vụ lại: "Lệ... A Đàm có ở đây không?"
Người phục vụ cảnh giác mà quan sát cô từ trên xuống dưới: "Cô là ai? Tìm chị
Đàm có chuyện gì?"
"Bảo cô ta ra gặp tôi." Vẻ mặt lạnh thấu xương, giọng điệu lạnh lùng.
Vừa thấy người tới không có ý tốt, tròng mắt người phục vụ chuyển động:
"Hiện tại là ban ngày, buổi tối chị Đàm mới đi làm, cô tới sớm."
"Phải không?" Thẩm Loan cong khóe môi, ý cười lại không chạm tới đáy mắt.
Người phục vụ nuốt nuốt nước miếng: "Đương, đương nhiên! Tính chất công việc của cô ấy đều phải buổi tối mới xuất hiện, ban ngày gần như không tới, có, có khả năng... Buổi tối cũng sẽ không tới, tiểu thư sô pha cũng cần nghỉ phép..."
"Bịa chuyện xong rồi?" Thẩm Loan nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh như đã sớm hiểu rõ tất cả.
"Tôi không bịa, là thật... A! Cô làm già vậy?!" Người phục vụ bỗng nhiên bị nắm lấy cô tay hét một tiếng, cả người giống như con nhím xù lông: "Cô có biết đây là đâu không? Người đứng sau của Paris Night bối cảnh lớn như thế nào?"
"Biết thì sao, không biết thì sao?" Hai tròng mắt híp lại, không ai bì nổi.
"Biết thì mau thả tôi ra, nếu không, một khi tôi mở miệng gọi người, cô lập tức sẽ chết khá khó coi! Không tin thì thử xem!"
Không thể không nói Tống Cảnh rất biết cách dạy dỗ, thậm chí một người phục vụ nhỏ ở tầng dưới chót cũng biết nói lời tàn nhẫn, mô phỏng vô cùng giống.
Thấy mắt Thẩm Loan sững sờ, còn tưởng rằng cô sợ, người phục vụ cắn răng, lạnh lùng hừ một cái, rất có vài phần khí thế --
"Còn không buông tay? Sao, thật muốn thử xem? Được, tôi đây sẽ cho cô vừa lòng..."
Giây tiếp theo, lực đạo trên cổ tay buông lỏng.
Người phục vụ nhấp môi, che dấu độ cong mừng thầm: "Mau chóng cút đi!"
Nhìn cô ta thật sâu một cái, cong môi cười khẽ, Thẩm Loan xoay người rời đi, giống như thật sự bị đối phương uy hiếp.
Cho đến khi không còn thấy bóng lưng của người phụ nữ nữa, người phục vụ mới giật mình vuốt vuốt ngực: "Nguy hiểm thật..."
Anh ta nhìn nhìn chung quanh, sau khi xác định không có người chú ý tới mình, mới xoay người trốn vào trong một góc, móc điện thoại ra, gọi vào một dãy số.
Sau tiếng bíp, cuộc gọi được kết nối.
"Alo, chị Đàm. Vừa rồi có người phụ nữ hùng hổ chạy tới trong quán, nói là...
Tìm chị."
"Tìm tôi?" Giọng nói người phụ nữ lúc tỉnh dậy hơi khàn khàn: "Làm cái gì?"
"Em không hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ hơn phân nửa là người tới không có ý tốt."
Đầu bên kia trầm mặc một chút: "...... Vậy cô trả lời cô ta như thế nào?"
"Nói là ban ngày chị không tới, buổi tối cũng có thể không tới."
"Đối phương tin?"
"Em cũng không biết cô ta tin hay không, nhưng là người bị em đuổi đi...... A!
Sao cô-"
Đầu kia truyền tới một hét kinh hãi, sau đó tất cả âm thanh đều biến mất, chỉ để lại một khoảng im lặng như tờ.
Lồng ngực Lệ Hiểu Đàm căng thẳng, vẻ mặt đột nhiên run sợ: "Alo?! Tiểu
Gia?! Có nghe thấy tôi nói không?! Alo?!"
Cô cầm điện thoại, mắt nhìn màn hình, cuộc gọi còn đang kết nối, không có bị cắt đứt.
"Alo?! Tiểu Gia? Cậu còn nghe hay không thế?!"
"... Đã lâu không gặp, còn nhớ tôi chứ?" Khi đầu dây bên kia lên tiếng đã không còn là người đang nói nữa.
Người phụ nữ giơ điện thoại, tròng mắt ngưng trọng, da đầu tê dại, sau một lúc lâu, mới phản ứng lại: "... Thẩm Loan?!"
"Không ngờ cô còn nhớ tôi, muốn gặp cô một lần cũng thật khó."
Sự đề phòng trong lòng Lệ Hiểu Đàm hoàn toàn bật chế độ cao nhất: "Tôi không cho rằng chúng ta cần phải gặp mặt."
Mỗi lần gặp được người phụ nữ này đều sẽ không có chuyện tốt!
Lần đầu tiên gặp mặt, Thẩm Loan dùng tiền để cô tiêu hủy hồ sơ nhân sự, sau đó lại lợi dụng cô dẫn đường, xông vào văn phòng của Nhị gia.
Đã nhiều lần dạo chơi trước cái chết, lần nào cũng chơi trò cảm giác mạnh.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói kia của đối phương, trong lòng Lệ Hiểu Đàm đột nhiên trầm xuống.
← Ch. 0738 | Ch. 0740 → |