← Ch.0718 | Ch.0720 → |
Cao Duy Thu nghe vậy, không biết nghĩ đến chuyện gì, hốc mắt chợt đỏ lên.
Thẩm Xuân Giang lập tức lộ ra chút bất đắc dĩ: "Sao em lại... được rồi, uống hai ngụm."
Lúc này người phụ nữ mới nín khóc rồi mỉm cười, động tác dịu dàng đút canh gà đưa vào miệng ông ta.
Sau khi ăn xong, lại nấu nước nóng, giám sát Thẩm Xuân Giang uống thuốc.
Lúc thuốc phát huy tác dụng, người đàn ông nhắm mắt lại nặng nề ngủ, cô ta mới thu dọn chén đũa, đứng dậy rời đi.
Lúc vừa ra khỏi cổng bệnh viện, di động vang lên.
Cao Duy Thu thoáng nhìn màn hình di động, vẫn chưa trước ấn nghe, mà là sau khi ngồi vào xe taxi, mới không hề hoang mang nhấc máy.
"Chuyện gì thế, cô chủ Thẩm?" Cười như không cười.
"Cô đang ở đâu?"
Cao Duy Thu bĩu môi, vẻ dịu dàng như nước trước mặt Thẩm Xuân Giang biến mất không còn sót lại chút gì, trên mặt chỉ còn lại vẻ khắc nghiệt: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì quan hệ hợp tác của chúng ta đã kết thúc, cô có việc thì nói đi, đừng dùng giọng điệu cao cao tại để chất vấn tôi."
Nói đến đây, môi đỏ của người phụ nữ nhẹ cong: "Dù sao, hỏi, tôi cũng sẽ không nói."
"Cô! Khụ khụ khụ..."
"Cô Thẩm, tôi khuyên cô một câu, sức khỏe không tốt thì đừng cậy mạnh, thay vì làm tôi khó xử thì không bằng ở trong phòng bệnh hút thêm chút oxy, uống thêm vài lọ thuốc đi."
"Cao Duy Thu, cô đừng quên là ai cho cô cơ hội để có được như ngày hôm nay!
Nếu không có tôi, cô có thể tiếp cận Thẩm Xuân Giang sao? Làm người... Khụ khụ khụ... Đừng nên quá vong ân."
"Xùy— tất cả những gì tôi có được hôm nay đều dựa vào nỗ lực của mình, liên quan đếch gì đến cô? Cô có thể làm người thứ ba, hay là ra ngoài để mấy thằng đàn ông già ngủ với cô? Cô không hề trả giá gì cả, mà lại muốn tôi biết ơn cô?
Bây giờ còn muốn ôm hết công lên trên người mình, lấy công báo đáp sao?"
Cao Duy Thu cười nhạo một tiếng: "Chừa cho cô chút mặt mũi đi, được không?"
Thẩm Phi nắm chặt di động, đầu ngón tay trở nên trắng bệch: "Cho nên, bây giờ cô muốn qua cầu rút ván?"
"Sao lại nói khó nghe như vậy, cùng lắm thì chỉ xem là đường ai nấy đi, ai cũng không nợ ai, cho nên mong cô đừng bày vẻ mặt ban ơn như thế nữa, tôi nhìn mà muốn ỉa."
"Được! Được! Khụ khụ khụ..." Thẩm Phi nói một câu mà ho ba lần, tức giận đến cả người phát run: "Cô cho rằng ngày lành như bây giờ có thể tiếp tục bao lâu? Thẩm Xuân Giang cũng không phải chỉ có một tình nhân là cô, huống chi, trong nhà còn có Dương Lam là chính cung nương nương, cô cho rằng lúc này tạm thời ôm lấy đùi đàn ông, thì thật sự có thể kê cao gối mà ngủ à? Ngu xuẩn!"
Lông mày Cao Duy Thu nhíu chặt: "Cô có ý gì?"
"Chỉ sợ có người vui mừng quá sớm rồi."
"Cô dọa tôi à?" Hai tròng mắt híp lại.
Tài xế đang loay hoay lái xe không nhịn được hướng mà nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, đột nhiên không kịp dự phòng đối diện với ánh mắt sắc bén của người phụ nữ, trong lòng run lên, sau lưng lạnh lẽo, vội vàng dời tầm mắt.
Thẩm Phi: "Có phải hù dọa không, cô rất nhanh sẽ biết thôi."
Cao Duy Thu hoảng loạn một cái chớp mắt, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Có lẽ đầu óc cô ta không thông minh bằng Thẩm Phi, tâm tư cũng không thâm trầm bằng, nhưng sau khi trải qua vất vả gió sương lại có thể khiến cô ta giữ bình tĩnh vào thời khắc quan trọng.
Ai rối loạn trước, người đó sẽ thua trận này.
Lúc này sau khi dùng thời gian ngắn ngủi để điều chỉnh suy nghĩ, cô ta mới không nhanh không chậm mở miệng: "Vậy sao? Thế thì chúng ta chờ xem, xem có phải tôi vui mừng quá sớm không."
"Cô! Này? Họ Cao kia?"
Cuộc trò chuyện đã đơn phương kết thúc.
Thẩm Phi nắm chặt di động, giống như đó là người cô ta hận nhất, khó khăn thở hổn hển, khuôn mặt vốn tái nhợt bổ vì tức giận mà hơi hồng nhạt.
Cốc Cốc Cốc—
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, làm sắc mặt cô ta cứng lại.
"Ai thế?" Trên mặt hết sức dữ tợn, giọng nói lại dịu dàng như nước.
"Cô chủ, cô không sao chứ?"
Là người giúp việc nhà họ Thẩm.
Thẩm Phi: "Không có gì. Làm sao vậy?"
"Nên đến bệnh viện truyền nước."
Không biết vì sao, bên tai Thẩm Phi đột nhiên vang lên câu nói kia của Cao Duy
Thu —
"... Không bằng ở lại phòng bệnh hít thêm chút oxy, uống thêm vài lọ thuốc đi."
Lập tức cắn chặt quai hàm.
"Cô chủ?"
"Được, tôi biết rồi, cô chờ một chút, tôi chuẩn bị một chút."
"Cần tôi vào giúp không ạ?"
"Cảm ơn, tôi có thể làm được."
Người giúp việc không tiếp tục gõ cửa, cũng không có phát ra tiếng động, lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa.
Sau lưng Thẩm Phi mềm nhũn, bỏ điện thoại qua, cả người ngồi vào xe lăn, cô ta biết điểm trí mạng nhất của mình chính là cơ thể ốm yếu đủ bệnh này.
Cô ta không cam lòng chấp nhận cuộc sống như vậy, càng không muốn tuổi còn trẻ mà phải mang theo tiếc nuối rời đi.
Cô ta có đầu óc thông minh, tâm tư nhanh nhẹn, vốn nên đứng trên ngọn núi cao nhất, quan sát nhân loại nhỏ bé phía dưới, nhưng hiện thực lại là đang kéo dài hơi tàn, sống cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, thậm chí lưu lạc ở Ninh Thành, làm con gái của người khác?
Ha ha...
Thẩm Phi yên lặng cong môi, cười ẩn nhẫn lại bi thương, cho đến khi nơi đuôi mắt có một giọt pha lên lăn xuống, lướt qua thái dương, để lại một vệt ẩm ướt.
Cô gái giơ tay, nhẹ nhàng lau đi.
Cô ta biết mình sẽ không mãi mãi như vậy, chỉ cần có phổi khỏe mạnh...
Trong đầu chợt lóe lên khuôn mặt Thẩm Loan, Thẩm Phi nhấp môi.
Trước khi đến đây trong nhà cũng đã điều tra rõ ràng, ba đứa con gái của Thẩm
Xuân Giang đều có thể ghép thành công cho cô ta.
Nói cách khác, chỉ cần nội tạng của một trong ba người này, vậy thì cô ta có thể hoàn toàn khỏi hẳn!
Trước mắt, Thẩm Yên hôn mê bất tỉnh, Thẩm Như bị ghét bỏ, mà Thẩm Loan lúc này đang có lợi thế vượt trội, trong khoảng thời gian ngắn có thể lên làm vị trí tổng giám đốc Minh Đạt, hơn nữa còn có thể ngồi rất ổn định trên vị trí này!
Trên tiền đề như vậy, rõ ràng hai người trước mới là lựa chọn tốt nhất cho nguồn nội tạng, nhưng cũng không biết vì sao, cô ta lại muốn Thẩm Loan!
Giống như...
Nội tạng đó vốn dĩ nên thuộc về cô ta!
Suy nghĩ này không những không làm Thẩm Phi sởn tóc gáy, ngược lại còn khơi dậy sự hưng phấn tột độ trong lòng cô ta.
Cho đến khi, người giúp việc lại gõ cửa lần nữa, nhắc nhở cô ta thời gian, Thẩm
Phi mới thoát ra khỏi cảm giác kích thích này.
Thở sâu: "Tôi chuẩn bị xong rồi, cô vào đi."
Người giúp việc đẩy cửa đi vào...
Có Sở Ngộ Giang theo dõi, cộng thêm sự trợ giúp của hệ thống tình báo lớn mạnh, lúc này Thẩm Loan đã nắm rõ tất cả nhất cử nhất động của Thẩm Phi trong lòng bàn tay.
Địch bất động, cô bất động.
Để xem ai thiếu kiên nhẫn trước.
Sẽ là ngày, ánh nắng tươi sáng.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Loan cơ bản đều đang bôn ba vì Minh Đạt, ngược lại đối với sản nghiệp của mình lại không quá để ý.
Miêu Miêu nhẹ chậc hai tiếng: "Côlấy tiền của nhân viên, nhưng lại quá chăm lo cho Minh Đạt. Nếu dùng tất cả sức lực và tâm trí ấy vào sản nghiệp của chúng ta, chắc chắn lợi nhuận không dừng ở con số hiện tại."
Thẩm Loan lấy một cái váy dài từ trên kệ để đồ, đứng trước gương ướm thử một lúc, sau đó vẫy tay gọi nhân viên bán hàng: "Váy này lấy màu rượu đỏ, bỏ vào."
"Ngài... Không mặc thử sao?"
"Không cần."
"Vâng." Các cô là nhân viên bán hàng, thích nhất là vị khách dứt khoát sảng khoái thế này.
Thẩm Loan quay đầu, cười nhìn về phía Miêu Miêu: "Tôi mới đến, không nên tỏ chút lòng trung thành sao được? Không bỏ ra chút thành ý, sao có thể chặn được miệng mấy lão già trong hội đồng quản trị kia được? Huống chi, Khải
Hàng có Trương Dương quản lý, vợ chồng Cổ Thanh giám sát, kỹ thuật có Chu
Trì và đoàn đội không ngừng sáng tạo, đã tự thành một vòng tuần hoàn rồi, căn bản không cần tôi phải để ý nữa."
Cũng phải nói quảng cáo Hàng Á và giải trí Phi Dương, đầu tháng ba năm nay, dưới sự cố gắng tận sức của Tưởng Thạc Khải để đáp cầu giật giây, hai công ty cũng đã hợp tác chiến lược.
Năng lực sản xuất video của Hàng Á, thường cung cấp tư liệu sống cho bộ phận
PR của Phi Dương, ví dụ như cắt một đoạn phim ngắn, quay một đoạn video nhỏ.
Trong kế hoạch chiến lược của Tưởng Thạc Khải, anh ta ngầm đề cập đến ý tưởng để Hàng Á từ công ty quảng cáo dần dần chuyển hướng sang thị trường giải trí, mà đây cũng là thứ Thẩm Loan kỳ vọng!
Cho nên, cô trao quyền quyết định lớn nhất cho anh ta, mà Tưởng Thạc Khải cũng không phụ sự tin tưởng của cô, chưa đến nửa năm, đã kéo Hàng Á từ trong nguy cơ chết chóc kéo ra khỏi hố sâu nguy hiểm, biến lỗ thành lãi, danh tiếng cũng càng ngày càng vang.
Còn về phần Onion Video được phân bố ở Hong Kong, hiện giờ cũng đã phát triển vững vàng, gọn gàng ngăn nắp.
Chuyện này không thể không nhắc tới Trần Mặc.
Trước kia thành tích của anh ta ở Hàng Á bình thường, không có thành tựu gì,
Tưởng Thạc Khải ngồi trên vị trí vững chãi, anh ta cũng chỉ có thể làm tổng giám đốc.
Ở đó không ngừng mâu thuẫn với Tưởng Thạc Khải, rất nhiều lần làm loạn đến nơi này của Thẩm Loan.
Vì thế, cô cũng đau đầu không ít.
Liên tục hơn một tháng, Trần Mặc cũng cảm thấy không thú vị, nên chủ động đưa đơn từ chức cho Thẩm Loan.
Anh ta thật sự nghĩ thông suốt, tuy rằng anh ta học không ít lớp, nhưng quản lý công ty lại không giỏi, không bằng Tưởng Thạc Khải sắc bén độc đáo, sấm rền gió dữ.
Nếu anh ta lại tiếp tục ăn vạ không đi, chỉ sợ ngay cả quy tắc làm người cơ bản nhất là tự mình hiểu lấy cũng không còn.
Thẩm Loan nhận được email từ chức của anh ta, nhưng cũng không trả lời ngay.
Lúc trước sở dĩ cô xem trọng Trần Mặc, là bởi vì năng lực chuyên môn xuất sắc và sự linh hoạt trong việc xem xét tình hình, hơn nữa cô vội vàng thu mua Minh
Á, nhân viên nghe tin thì lập tức hành động, đưa đơn từ chức, sôi nổi muốn đi.
Lúc đó, đang lúc cần dùng người, mới bắt thanh niên trai tráng Trần Mặc.
Hiện giờ xem ra nhưng không phải không trâu bắt chó đi cày rồi, nhưng mà, nếu nhận ra sai rồi thì hẳn là nên kịp thời sửa chữa.
Cho nên, cô cho Trần Mặc cơ hội thứ hai —
Phái anh ta đảm nhiệm CEO Onion Video, trụ sở tại Hong Kong
← Ch. 0718 | Ch. 0720 → |