← Ch.0715 | Ch.0717 → |
Thế nào gọi là được voi đòi tiên, chính là như vậy!
Nhưng mà vợ yêu phân phó, nào dám chối từ?
Lục gia cúi đầu, động tác nhanh gọn tiếp tục làm việc.
Sau đó đến một cảnh tượng rất hòa hợp ấm áp: một người bóc, một người ăn.
Tuy rằng Thẩm Loan chỉ há miệng ăn, nhưng cũng không tới mức ăn hết, thỉnh thoảng cũng sẽ đút Quyền Hãn Đình mấy con, đối diện với ánh mắt thỏa mãn của người đàn ông, cô không khỏi bật cười -
"Ngốc!"
Cô dùng tôm anh bóc đút cho anh, còn đổi lấy cảm động và thỏa mãn của anh.
Đây không phải ngốc thì là gì?
Quyền Hãn Đình cũng không thèm để ý, chấp nhận tất cả.
"Há miệng."
Thẩm Loan: "A —"
Người đàn ông trực tiếp đưa đến miệng cô.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua, cũng không biết cố ý hay là vô tình, liếm đến ngón tay anh, cả người Quyền Hãn Đình run rẩy.
Lập tức đối diện với ánh mắt trêu chọc của Thẩm Loan, máu xông thẳng lên đầu.
"Chơi lửa?" giọng nói trầm thấp, hình như có vài phần khó nhịn.
Vẻ mặt cô gái vô tội: "Anh đang nói chuyện với em à?" Chép miệng, nhai thịt tôm rồi nuốt xuống, cực kỳ ngon lành.
Người đàn ông híp mắt: "Giả ngu với anh?"
Thẩm Loan cố ý liếm cánh môi, ý khiêu khích rất chi là đậm.
"Em cho rằng ở nơi công cộng, thì gia không có cách bắt em sao?" Quyền Hãn
Đình cười nhẹ một tiếng, hình như ấp ủ chút xấu xa.
Thẩm Loan nhíu mày, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Nháy mắt cằm đã bị người đàn ông nâng lên, nghiêng người về phía trước, bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở gần trong gang tấc.
"Anh—"
"Tôm hùm đất gia bóc có hương vị thế nào?" Người đàn ông cười nhạt.
Thẩm Loan lúng túng nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng đại gấp mấy lần trước mắt, hơi ngốc ra: "Khá, khá ngon."
"Ngon thế nào?"
"... Vừa cay vừa ngon?"
"Vậy sao? Anh chưa ăn được mấy, vẫn chưa nếm được mùi vị thế nào." Quyền
Hãn Đình nghiêm túc.
Mí mắt Thẩm Loan nhảy lên: "Vậy nên?"
"Bây giờ nếm luôn."
"?"
Giây tiếp theo, miệng cô gái đã lấp kín.
Nụ hôn của người đàn ông bá đạo điên cuồng, xấu xa bấp chấp, trằn trọc nghiền nát cánh môi cô, sau đó cạy hàm răng cô ra, thế như chẻ tre.
Thẩm Loan ngửa đầu thừa nhận sự nhiệt tình của anh, chậm rãi nhắm hai mắt.
Không biết qua bao lâu, hai người mới tách ra.
Môi mỗi người vừa hồng vừa sưng lên.
Quyền Hãn Đình chưa đã thèm nói: "Tay nghề của ông chủ không tệ, ăn rất ngon."
Thẩm Loan: "..."
"Phục vụ này, làm phiềncho thêm một chai bia, thêm đá."
"Không được uống rượu." Sắc mặt người đàn ông hơi trầm xuống, mắt lộ ra cảnh cáo.
"Không phải em uống, là cho anh." Thẩm Loan nhẹ nhàng cười.
"Anh sao?"
"Đúng vậy, bia lạnh giúp hạ nhiệt độ, miễn cho anh lại..." Cô dừng một chút, ý cười càng sâu hơn: "Tình khó kiềm chế."
Lục gia: "..."
Được rồi, là có chút "khó kiềm chế."
Rất nhanh bia đã được đưa lên, có thêm hai cái ly dùng một lần.
Ngay khi Thẩm Loan rót một ly, bưng lên chuẩn bị đưa cho Quyền Hãn Đình, một vài người phụ nữ tuổi ở bàn bên cạnh đột nhiên vây quanh.
"Chị gái nhỏ, chúng ta uống một chén được không?" Một đám chờ mong nhìn cô, khuôn mặt nhiệt tình không thèm che dấu.
"Tôi?" Thẩm Loan chớp mắt, có chút bất ngờ
"Đúng vậy, là cô đó! Vừa rồi cô khịa cô gái bán bia kia thật sự quá ngầu! Chúng tôi ở bên cạnh nghe mà điên cuồng gào thét?"
"Quá ngầu!"
"Lúc trước mấy người chúng tôi đều phải ngậm bồ hòn, vẫn là cô trâu nhất, chỉ nói mấy câu đã mắng được người ta đi luôn, mặt còn nhăn nhó nữa, thật sự rất hả giận!"
"Loại người này nên nhìn lại nhan sắc một chút, miễn cho cái đuôi cáo lẳng lơ lại vươn lên trời! Chị gái, xin nhận của tôi một lạy~"
Sự nhiệt tình này không thể chối từ, Thẩm Loan nhìn mắt Quyền Hãn Đình, dưới cái nhìn cưng chiều của người sau, chậm rãi mở miệng: "Vậy... Uống một chén?"
Người đàn ông không tỏ thái độ.
Nhưng lúc này trầm mặc lại chẳng khác nào cam chịu.
Thẩm Loan nâng chén, mấy em gái ríu rít —
"Dzô!"
Một ly xuống bụng, vừa lạnh vừa sảng khoái.
Kiếp trước, cô vì xã giao mà không thể không uống.
Kiếp này, cô chỉ cần tùy thích cho nên muốn bao nhiêu cũng được.
Có lẽ đây là ý nghĩa mà trọng sinh mang đến —
Cuối cùng cô cũng có quyền lựa chọn!
Ngay lúc Thẩm Loan chuẩn bị rót tiếp, người đàn ông lạnh mắt đảo qua: "Đã chén thứ ba rồi."
Mấy người người phụ nữ bỡn trêu ghẹo: "Chị gái, chúng tôi đi về đây, còn nữa... Người đàn ông của cô đẹp trai quá, cũng săn sóc cô nữa."
Thẩm Loan cong môi, cũng không biết uống say hay là thế nào, vậy mà buột miệng thốt ra —
"Người đàn ông của tôi tất nhiên là tốt nhất."
Mấy người phụ nữ cười hì hì, hâm mộ rời đi.
Quyền Hãn Đình: "..."
Vậy mà lại hơi vui vẻ, làm sao đây?
Ăn xong, tính tiền, hai người đi bộ dọc theo đường Tân Giang.
Thẩm Loan đột nhiên có một ý tưởng, nhảy qua hàng rào bảo vệ, dừng nơi bãi ghềnh, sau đó vẫy tay nhìn Quyền Hãn Đình: "Ngẩn ra gì vậy? Lại đây đi!"
Lục gia: "..."
"Chạy nhanh."
"Ok."
Còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể đi theo chịu tội thôi!
Thẩm Loan cởi giày, nhặt lên, nhét vào trong ngực người đàn ông: "Cầm lấy."
Toàn bộ động tác liền mạch nhanh gọn.
Quyền Hãn Đình hơi sững sờ, đến lúc phản ứng lại, một tay ôm giày Thẩm
Loan vào trong ngực, một tay khác dắt cô.
"Không cho." Cô hiếm khi bướng bỉnh, chắp tay sau lưng.
Người đàn ông làm lơ, sau đó túm quá.
Thẩm Loan bĩu môi, nhìn anh, cười như không cười: "Anh rất bá đạo đó, đại thúc."
"Anh cho rằng em đã sớm biết anh bá đạo rồi..." Anh dừng một chút: Còn nữa, đổi tên khác đi, đừng gọi đại thúc."
"Đại thúc?"
"Đại thúc ~"
"Đại thúc —"
Mỗi lần gọi là một kiểu âm điệu khác nhau.
Quyền Hãn Đình: "..."
"Tức giận hả?" Thẩm Loan đi phía trước một bước, vượt qua anh, sau đó thuận thế xoay người, mặt đối mặt với người đàn ông, gió từ phía sau thổi tới, làm mái tóc dài rối loạn.
Quyền Hãn Đình đi lên phía trước, lưng cô lại lui về sau.
Sau một lúc lâu: "... Không."
"Đàn ông nói dối là không ngoan, không ngoan là không có thịt ăn."
Nháy mắt nắm được mạng của anh.
Quyền Hãn Đình bất đắc dĩ than nhẹ: "Đúng, anh tức giận."
"Bởi vì gọi anh là " đại thúc " sao?"
"..."
Dưới ánh trăng, ngũ quan tinh xảo của người đàn ông dường như thêm mờ ảo, mũi cao thẳng, môi mỏng như lưỡi dao.
Dưới chân là hạt cát tinh mịn, nơi xa là con sông mênh mông, người và cảnh hòa hợp một thể, đẹp không sao tả xiết.
"Gọi chồng."
Lần này người nghẹn họng lại thành Thẩm Loan: "... Anh còn chưa được."
"Chỉ cần em gật đầu, lúc nào cũng có thể đi lãnh giấy chứng nhận."
"Khụ... Anh nhìn bên kia có chiếc thuyền kìa."
Đề tài xoay chuyển cũng đừng quá nhanh.
Quyền Hãn Đình cũng không chọc thủng, từ từ mở miệng: "Có thuyền, cho nên?"
"..." Còn nói chuyện nữa không đây?
Cánh tay người đàn ông duỗi ra, ôm cô vào trong lòng: "Còn gọi bậy nữa không?"
Thẩm Loan ngửa đầu, nhìn chằm chằm anh, chớp chớp mắt.
Lực của Quyền Hãn Đình mạnh hơn, dường như ôm nửa người cô vào trong ngực: "Hửm?"
Thẩm Loan nức nở nhìn anh.
Người đàn ông không có tiền đồ mà mềm nhũn: "Nói đi! Lần sau còn dám không?"
Thẩm Loan nhéo phần eo thon nhưng rắn chắc của anh, lực không nặng không nhẹ, giống như cào ngứa, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hung dữ quá..."
Quyền Hãn Đình còn có thể làm sao bây giờ? Tim đã sớm mềm rồi.
Thẩm Loan: "Không dám, được rồi chứ?"
Người đàn ông giấu độ cong không tự giác giương lên nơi khóe miệng, gật đầu:
"Thái độ không tệ, nhưng không thể như vậy là xong được."
Thẩm Loan: "?"
"Khụ... Nếu sai rồi thì nên bị phạt, đồng ý không?"
"Chậc, anh còn hếch mũi lên trời à? Được, vậy chuyện anh trêu hoa ghẹo quyệt, quyến rũ em gái bán bia thì tính sao đây? Có phải sai rồi không? Có phải nên phạt không?"
Quyền Hãn Đình: "?" Hai mắt trừng lớn.
Cái nồi này cũng úp cho anh được?
Rõ ràng đối phương chủ động mà.
Nhưng mà...
Anh cong môi cười: "Đúng là nên phạt, nhưng mà em muốn phạt thế nào đây?"
Thẩm Loan trầm ngâm.
"Hay là anh cho em một kiến nghị nhé?"
Trong lòng cô đang từ chối.
Không, anh đừng cho!
"Đêm nay..." Quyền Hãn Đình lo mở miệng, tiến đến bên tai cô, thấp giọng nhẹ lẩm bẩm.
Đáy mắt Thẩm Loan xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó hai má ửng đỏ.
Hít sâu, kiềm chế trái tim đang mạnh, cuối cùng lại bình thản, giống như con thuyền qua sông không để lại dấy vết.
"... Sao nào? Có dám không?" Mắt lé nhìn cô, người đàn ông khiêu khích.
"Chậc, em sợ anh không nhịn được." Thẩm Loan không cam lòng yếu thế.
Quyền Hãn Đình: "Thử qua mới biết được, đừng có kết luận quá sớm. Một câu thôi, có đồng ý không?"
"Được."
Thẩm Loan cong môi — làm anh điên cuồng, sau đó trở về sẽ xử lý bộ xương già này của anh sau!
Cô chỉ vào chân Quyền Hãn Đình: "Cởi giày, chúng ta đi về phía trước."
Người đàn ông không nhúc nhích.
Chân cô gái dính cát đá vào chân anh, không nhẹ không nặng, giống như chú chó nhỏ bị đụng một chút.
"Chạy nhanh!"
"Đừng..."
"Lý do?"
"... Nước không sạch."
Được rồi, Thẩm Loan nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn từ bỏ.
"Ngoan, sau này dẫn em đi lặn ở đảo Chiếm Ngao." Đưa giày qua cho cô, Thẩm
Loan giơ tay nhận lấy, chuẩn bị đi vào.
"Từ từ..." Người đàn ông ngăn lại.
Thẩm Loan không hiểu sao.
"Đi lên." Quyền Hãn Đình cong lưng về phía trước, hai tay chống ở đầu gối.
Thẩm Loan cong môi, nghe lời leo lên.
Một tay xách giày, một tay khác niết vành tai anh: "A Đình, sao anh lại tri kỷ như vậy chứ?"
Quyền Hãn Đình vững vàng đè cô lại, hai tay bắt chéo đùi cô lại, đi đến chỗ đỗ xe.
"Anh nói sẽ dẫn em đi lặn mà."
"Ừm."
"Ánh trăng đêm nay rất đẹp."
"Ừm."
"Có mệt không?"
"Không mệt."
"Em nặng à?"
"Nhẹ."
"Anh từng cõng cô gái khác thế này rồi à?"
"..."
← Ch. 0715 | Ch. 0717 → |