← Ch.0688 | Ch.0690 → |
Từ nhỏ anh ta đã nghe ông nội nói Kinh Bình như thế nào, nhà họ Thẩm ở đó to lớn và phồn thịnh ra làm sao, khiến người ta hướng tới, lúc ban đầu Thẩm
Khiêm còn rất ngưỡng mộ sùng bái, càng lớn, càng biết nhiều chuyện hơn, nỗi khát khao khi bé cũng bắt đầu giảm dần.
Cái gọi là gia tộc thượng lưu, bên ngoài ngăn nắp, nhưng bên trong không biết là bẩn tưởi ô uế như nào!
Âm thầm cười lạnh một tiếng, anh ta thu chân lại, một lần nữa biến mất sau chỗ ngoặt.
Anh ta không tốt bụng đến mức phải ra tay cứu giúp một người phụ nữ không liên quan, có lẽ người ta cũng chỉ là thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, trong lòng có lẽ đang vui sướng có thể leo lên cây cổ thụ Thẩm Huy này rồi.
Thẩm Khiêm xoay người bước đi.
Nếu như anh ta tiến lên nhìn rõ người phụ kia là ai, hoặc là dừng lại mấy giây, hoặc là tốt bụng ra tay giúp đỡ cô gái đang bị làm khó này...
Có vô vàn sự lựa chọn, đều sẽ gây ra kết quả khác nhau.
Nhưng anh ta lại cố tình chọn một loại tệ nhất.
"Mẹ kiếp — dm cô dám cắn tôi à?!" Thẩm Huy rú lên, vô cùng giận dữ.
Thẩm Loan thoát khỏi anh ta, không lùi lại ngay lập tức, mà là nhấc chấn nhắm ngay vị trí hiểm hóc dưới đũng quần của mỗi người đàn ông...
"Á —"
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Người đàn ông che lại chỗ hiểm, cả người cong như con tôm, hai mắt đỏ au, nét mặt đau đớn.
Thẩm Loan thuận thế cách xa anh ta ba mét, duỗi tay kéo lên dây quai áo bị anh ta cởi xuống một nửa về vị trí cũ.
"Một cước này là để anh nhớ kỹ lấy, đừng tưởng rằng mọi phụ nữ đều dễ dàng bị anh bắt nạt." Ánh mắt sắc bén, giọng nói lạnh lẽo.
"Cái đồ đàn bà đáng chết nhà cô —"
Đợi cơn đau đớn kia dịu đi, người đàn ông chửi ầm lên: "Có tin tôi không để cô sống sót bước ra khỏi đất Kinh Bình này không!"
Ý chỉ: sống không rời khỏi, vậy thì chỉ có chết rồi mới bị người khiêng ra.
"Phải không?" Ánh mắt Thẩm Loan lấp lóe khẽ liếc về phía sau lưng anh ta, đáng tiếc, lúc này Thẩm Huy đang tức giận, không phát hiện ra, nếu như anh ta kịp thời ngoảnh đầu lại, thì sẽ phát hiện ra lúc nãy anh ta thật sự đã hét lên vô cùng thảm thiết, nên đã đưa tới không ít khách khứa vây xem.
Mọi người e ngại thân phận của anh ta không dám lên tiếng, không dám đứng ra ngăn cản, chỉ dám lén lút rình coi.
Hoàng đế gặp nạn còn có ăn mày vây xem, huống chi địa vị của Thẩm Huy còn lâu mới đạt đến cấp bậc hoàng đế, cho nên những người muốn nhìn xem kịch hay tất nhiên sẽ xem hết sức mình.
Cứ xem như sau đó Thẩm Huy nổi điên, nhiều người đứng đây như vậy, lại không phải là một hai người, cái này gọi là không địch lại số đông...
Cứ thế, đám người đứng xem tăng nhanh, bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra.
Thẩm Huy quay lưng lại, hơn nữa càng ngày càng quá đáng, không để ý đến ánh nhìn của người xung quanh, không hề nhạy cảm đối với việc bị theo dõi và chú ý.
Thẩm Loan cũng không để trong lòng cái giọng điệu "sống không ra khỏi thành phố" của anh ta, thậm chí giống như đang nhìn một thằng ngốc, cảm thấy anh ta đang khoác lác.
"Anh nói không bước ra khỏi thì là không ra khỏi à, tôi có chân, chẳng lẽ anh định chặt đi à?"
Người đàn ông lạnh lùng hếch mắt lên, lóe lên sát ý: "Chặt, thì làm sao?"
Đồng tử Thẩm Loan co rụt, Thẩm Huy nhìn trong mắt thì trở thành sự sợ hãi, anh ta cong môi, hung tợn mở miệng: "Đừng nói là cô có hai cái chân, thì cái mạng nhỏ của cô tôi cũng có thể lấy đi!"
"Anh, đừng hòng làm tôi sợ." Miệng cọp gan thỏ.
Người đàn ông càng ngày càng đắc ý, ánh mắt càng ngày càng dữ tợn, khát máu: "Giết chết cô, cũng dễ dàng như dẫm chết một con kiến thôi! Không tin thì cô cứ thử xem, xem cô có thể sống sót mà rời khỏi Kinh Bình hay không?"
Nói năng hung hăng, tất cả đều lộ rõ sự tàn bạo.
Đánh đánh giết giết, sự sống cái chết, từ trong miệng anh ta nói ra giống như cắt củ cải, nhẹ nhàng dễ dàng như vậy.
Lại xem cách anh ta dùng từ thuần thục, giọng nói chắc chắn, có vẻ như đây cũng không phải là lần đầu tiên uy hiếp người khác.
Quần chúng lặng lẽ vây xem càng thêm im lặng như hến.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trao đổi ánh mắt với nhau, ánh mắt nhìn về phía
Thẩm Huy liền thay đổi.
Mặc dù trong giới kinh doanh cũng không phải là hoàn toàn "trong sạch", trong đó không thiếu những khu vực màu xám, ngấm ngầm dưới đáy là xương máu cũng không phải không có, nhưng chưa bao giờ giống như Thẩm Huy óc heo treo não ngoài miệng, như trưng bày thứ gì đó vô cùng quý báu, coi đó là thứ mà mình có thể đem ra khoe khoang.
Lộ liễu không kiêng dè, coi trời bằng vung!
Có vẻ như làm người nhà họ Thẩm quá lâu rồi, cuộc sống cũng quá thoải mái, cho nên đầu óc cũng bị ngâm nước rồi.
Câu này mà cũng có thể nói ra khỏi miệng được sao?
Tên Thẩm Huy đần độn này!
Giống như một bãi rác, mọi người đều nhặt của hời trong đó, bới rác thải, mồm thì liên tục nói là đi dạo, tập thể dục, cho nên mọi người chung sống yên ổn, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
Nhưng lúc này, một thằng ngu bỗng nhiên nhảy ra, nói với cả thế giới rằng — chúng ta đều đang nhặt rác, tay đầy mùi tanh hôi, cả người dơ bẩn.
Mà thằng ngu này, chính là Thẩm Huy bây giờ!
Trong đôi mắt của Thẩm Loan lóe lên vệt âm u, thuận theo rũ mắt xuống, dáng vẻ nhu nhược sợ hãi, ngón tay cũng bắt đầu run bần bật, tiết lộ cô đang hoảng loạn.
Người đàn ông nhìn thấy thế, trong lòng lập tức vui sướng —
Nhìn đi! Cô ta đang sợ hãi, không lâu sau cô ta sẽ không kiên trì được nữa, dập đầu xin tha, đợi đến lúc đó, hê hê...
Đáy mắt Thẩm Huy hiện lên sự tà ác.
Anh ta muốn cô liếm chân cầu xin anh ta giống như một con chó!
"Anh, không dám!" Người phụ nữ càng cắn chặt cánh môi, dần dần biến thành đỏ chót, càng làm nổi bật lên sắc mặt trắng bệch, yếu đuối bất lực của cô.
Thẩm Huy nhìn mà mắt đỏ ngầu lên, đúng là cực phẩm!
Cô càng yếu đuối, anh ta càng không nhịn được mà muốn chà đạp, xem cô vô lực khóc thút thít, sẽ toạc cô ra từng chút một.
Giống như giải phẫu những con thú nhỏ, càng giữ chặt càng giãy mạnh hơn, càng có thể kích thích thú tính của người ta.
"Ha ha, trên đời này làm gì có chuyện nào mà Thẩm Huy đây không dám làm hả?"
Muốn giết chết nó, trước hết phải làm cho nó tự mãn kiêu ngạo!
← Ch. 0688 | Ch. 0690 → |