← Ch.0610 | Ch.0612 → |
Sau khi lão Trần rời tòa Hoa Tường Kim, chậm rãi đi xe dọc bờ sông.
Vòng hai vòng cũng chỉ mới qua nửa tiếng.
Còn hơn một tiếng nữa...
Chẳng qua, lão đã có thói quen chờ đợi, nhất là lúc Thẩm Xuân Giang tới nơi ở của Cao Duy Thu.
Mặc dù có lúc sẽ qua đêm nhưng cũng có lúc ở lại mấy giờ rồi lại đi. Mỗi lúc như vậy lão Trần sẽ quanh quẩn ở gần đó, qua một thời gian thì đã quen với khu vực quanh đây.
Chỗ nào có ngã tư đường hay ngã tư đường nào có đèn giao thông lão ta đều nhớ.
Xe tấp vào lề rồi dừng lại.
Lão rời khỏi vị trí lái xe, thuận tay khóa cửa xe lại.
Cầm trên tay điếu thuốc và bật lửa, lão nhìn về phía mặt sông mênh mông, rít một hơi.
Sương trắng bay lên làm mờ đi mi mắt của lão, trong đôi mắt có chứa một ánh nhìn sâu xa.
Hút thuốc xong, lão quay về lái xe.
Lão cầm điện thoại di động lên và bấm số.
Tiếng chuông vang lên hai lần thì đầu bên kia nghe máy, giọng người phụ nữ có vẻ khá lạnh nhạt:
"Chuyện gì?"
- "Thưa bà, có lẽ hôm nay ông chủh... lại về trễ."
Đầu bên kia hơi khựng lại:
"Ông ta lại đi với con hồ ly tinh kia?"
Lão Trần thản nhiên không quan tâm, mãi một lúc mới nói:
"... Xin lỗi."
Mặc dù lão đã đồng ý sẽ theo dõi và báo tung tích của Thẩm Xuân Giang với
Dương Lam, nhưng cho tới bây giờ lão vẫn không tiết lộ cụ thể vị trí và người phụ nữ ở chung với ông chủ là ai.
Nếu không lão biết với tính của Dương Lam sẽ không bỏ qua mà đã tìm tới cửa từ lâu.
Bà ta làm lớn việc này thì không sao, nhưng lão sẽ mất việc còn có khả năng sẽ bị Thẩm Xuân Giang trả thù, mất nhiều hơn được.
Vì thế, lúc đầu lão chỉ đồng ý nói cho Dương Lam ba phần tin tức không rõ ràng, còn lại miệng kín như bưng.
Và Dương Lam cũng đồng ý.
"Lão Trần, lâu nay tôi đối xử với ông không tệ chứ?"
Lão giật mình:
"... Bà chủ là người tốt."
"Tôi không chỉ thưởng tiền mặt cho ông mà còn đểcô con gái nhỏ bị bệnh tim bẩm sinh của ông tới buổi tư vấn của chuyên gia đứng đầu cả nước khám bệnh.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì tháng sau sẽ lên lịch phẫu thuật đúng không?"
Lão Trần gần như không thở nổi, cẩn thận đối đáp:
"Ơn của bà chủ, tôi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng!"
"Hừ--- nhớ trong lòng thì có ích gì? Nếu như ngươi muốn báo ơn thì hãy trực tiếp nói cho tôi biết con hồ ly tinh kia là ai và nơi ở của nó. Việc này thực tế hơn so với mấy câu khách sáo kia của ông."
Vẻ mặt lão Trần khó xử:
"Bà chủ, ngài đang ép tôi..."
"Ép ông?"
Giọng nói bà trở nên sắc bén:
"Còn không phải do ông ép tôi?! Thẩm Xuân Giang không có lương tâm, ông cũng muốn làm một con con sói mắt trắng sao?!"
Tiếng nói mang tiếng trách móc làm lão Trần run rẩy cả người suýt nữa thì không nhịn được nói thẳng ra.
Lão quả thật nợ Dương Lam.
Mà tình cảnh hiện giờ của Dương Lam cũng khiến người thương xót.
Một người đàn bà cho dù có cuộc sống của một phu nhân giàu có, nhưng không có chồng bên cạnh bầu bạn trong một đêm dài thì trái tim cũng dần nguội lạnh, bi thương cùng cực.
Lão Trần nợ bà ta, lão thật sự muốn trả ơn.
Chỉ là khi lão nói ra, công việc bị mất, thu thập bị cắt ngang, lão biết đi đâu kiếm tiền để lo cho gánh nặng gia đình và cô con gái nhỏ cần tiền thuốc thang?
"Bà chủ, tôi không thể nói, bà nương tay bỏ qua cho tôi đi."
Giọng lão khàn khàn, tựa như đang nghẹn ngào.
Đầu kia hơi dừng lại:
"Không nói? Được thôi. Vậy tôi chỉ có thể nóibác sĩ hủy ca phẫu thuật vào tháng sau, ông đưa con gái của mình lại về bệnh viện trước kia chữa bệnh đi."
"Bà chủ---" Lão Trần hoảng hốt:
"Bà vậy là muốn lấy mạng tôi mất!"
Dương Lam vẫn không mềm lòng:
"Tôi không thể kinh doanh thua lỗ. Vì tôi đã bỏ tiền ra, tôi phải nhận được giá trị tương đương. Khi giao dịch này không còn đồng giá, mà bị lệch đi, tôi cũng chỉ có thể cắt giảm đầu vào để đạt được trạng thái bình đẳng, ý của tôi, ông hiểu không?"
Lão Trần là một người có trách nhiệm, nhưng lão đã phục vụ nhà họ Thẩm nhiều năm, trà trộn trong giới này, , nhìn nhiều, nghe nhiều cũng dần biết câu chữ của người nhà giàu lúc nào cũng mang một tầng ý nghĩa khác.
Mà Dương Lam lại nói thẳng không hề khó hiểu, thậm chí vứt bỏ mặt mũi trực tiếp dùng cách uy hiếp để đạt được mục đích.
Lão Trần không chỉhiểu mà còn rất sợ hãi.
Bởi vì lão biết, Dương Lam nhất định sẽ làm chuyện này.
Bệnh của Tiểu Tình vừa mới tốt hơn, cả nhà vất vả lắm mới nhìn thấy một tia hi vọng, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Dương Lam.
Nhưng hôm nay, bà ta lại nói cho lão hiểu, bọn họ có thể ngã xuống vực thẳm vĩnh viễn không còn thấy ánh sáng.
Lão Trần không thể nào chịu được?
"Bà chủ, bà không thể làm như vậy, nbà tạm ngừng phẫu thuật thì khác gì muốn lấy mạng của Tiểu Tình! Bà tốt bụng lại lương thiện như vậy sao có thể nhẫn tâm? Con bé vẫn chưa được sáu tuổi..."
Lão Trần nói trong nước mắt.
Nếu không phải đang nói qua điện thoại, lão có thể quỳ xuống trước mặt Dương
Lam, hèn mọn cầu xin.
"Lão Trần, tôi đã cho ông cơi hội. Lúc nhận đồ của tôi thìông nên biết cái giá phải trả tương ứng. Ông vừa hưởng chỗ tốt mà tôi cho, mà lại không muốn mất đi sự tín nhiệm của Thẩm Xuân Giang, trên đời này làm gì có chuyện hoàn mỹ như vậy?"
"Bà đừng ép tôi..."
"Cho ông một ngày suy nghĩ rõ ràng, nếu như ngày mai ông vẫn không có câu trả lời mà tôi mong muốn thì chuyên gia sẽ ngay lập tức trở về, tôi nói được làm được!"
← Ch. 0610 | Ch. 0612 → |