← Ch.0605 | Ch.0607 → |
"Đánh thức anh?" Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng từ tốn.
Vì Quyền Hãn Đình bị thương mà cô cũng mềm mại hơn hẳn.
Thậm chí có thể nói, đến mức nuông chiều sủng nịch, cần thì cứ lấy, tất nhiên chỉ đối với một mình Quyền Hãn Đình.
Những người khác nên thế nào vẫn là nên thế ấy ví dụ như Lục Thâm.
Tiểu thất gia không có mặt mà nằm không cũng trúng đạn: "..."
"Em đến công ty, anh ngủ tiếp một lát nhé?"
Người đàn ông không rên một tiếng, giữ chặt tay cô, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm đột nhiên toát ra tia mong đợi.
Người càng mạnh mẽ thỉnh thoảng yếu ớt mới càng làm cho trái tim người đối diện mềm oặt.
"Sao, không muốn em đi hả?"
"... Ừm."
Thẩm Loan bật cười, giơ tay xoa xoa sống mũi cao thẳng của người đàn ông:
"Sao anh lại giống một đứa bé thế?"
Lục gia quay đầu đi không nói lời nào, nhưng lực trên tay lại không giảm.
Như chú cá nóc phồng mang tức giận.
Thẩm Loan tự hỏi bản thân không phải người mềm lòng, nhưng trong nháy mắt kia vẫn bị sự đáng yêu hiếm thấy của người đàn ông đánh trúng lập tức trở thành tù binh.
"Được, vậy không đi."
Lời này vừa nói ra, khóe mắt người đàn ông thoáng chốc thấm đẫm ý cười, cả người được tắm trong ánh mặt trời như một vị thần, vừa lạnh lùng vừa ấm áp.
"Nhưng" Thẩm Loan chuyển chủ đề: "Anh cũng phải cho em gọi cuộc điện thoại chứ?"
"Cứ gọi ở đây."
"..."
Chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ban đầu rất đơn giản, không liên quan trực tiếp gì đến bộ phận dự án, nhưng bởi vì liên lụy đến hội đồng quản trị nên trở nên lại phức tạp nghiêm trọng.
Chuyện vốn chỉ cần phó giám đốc Quan Hân Đồng ứng phó là được nhưng cứ nhất định phải bắt Thẩm Loan đến đó.
"... Thái độ của mấy cổ đông đều rất cứng rắn, tôi sợ họ mượn chuyện." Quan
Hân Đồng đè thấp tiếng, nói ra lo lắng của mình.
Thẩm Loan cười lạnh: "Không cần để ý tới, làm tốt chuyện của mình là được."
"Đã hiểu."
Kết thúc trò chuyện, Thẩm Loan xoay người từ ban công về lại phòng.
Lại thấy Quyền Hãn Đình dựa nghiêng vào đầu giường, vẻ mặt cười như không cười.
"Sao lại nhìn em như vậy?" Thẩm Loan nhướng mày.
"Có hứng thú với Huy Đằng không?"
"?"
"Nếu giao Huy Đằng cho em quản, vậy có phải gia có thể thanh thản ổn định làm người đàn ông sau lưng nữ cường nhân không?"
"... Anh có tiền đồ ghê?" Thẩm Loan đi qua, dở khóc dở cười.
Quyền Hãn Đình giữ chặt tay cô, nhẹ nhàng kéo.
Người phụ nữ nghiêng người, bổ nhào vào ngực người đàn ông, mặt dán vào ngực anh.
Âm thanh tim đập thình thịch truyền đến khiến cô cảm thấy rất yên tâm.
"Nàng dâu có tiền đồ là được, anh không sao cả. Dù sao, vợ chồng là một, tiền đồ của em có khác nào của anh."
"Ai là vợ chồng với anh?" Thẩm Loan ngửa đầu, trừng anh một cái.
Quyền Hãn Đình: "Chuyện sớm hay muộn thôi."
"Chưa biết đâu được." Thẩm Loan nhếch môi, đôi mắt giảo hoạt.
Sắc mặt người đàn ông tối sầm, đen như đáy nồi: "Kiếp này ngoài anh ra, em còn muốn với ai?"
Giống như Thẩm Loan chỉ cần dám nói ra một cái tên, anh sẽ dám diệt người kia.
"Em không cùng ai, chỉ cần một mình."
Sắc mặt hơi hoãn, tay trái không bị thương vỗ về tấm lưng đơn bạc của người phụ nữ, bỗng nhiên dùng sức một cái ấn cô vào lòng: "Tưởng bở! Em đã định là người phụ nữ của ông đây rồi."
Bá đạo, cuồng vọng, bản thân là nhất.
Thẩm Loan bĩu môi: "Với tính cách này của anh mà còn muốn làm người đàn ông sau lưng nữ cường nhân?"
"Sai, anh chỉ làm — người đàn ông sau lưng Thẩm Loan." Nhẹ lẩm bẩm cười nhẹ, ngực phát ra sự rung rung lại gợi cảm.
Trên đời này, có biết bao nhiêu nữ cường nhân?
Nhưng Thẩm Loan chỉ có một!
Quyền Hãn Đình càng ôm cô chặt hơn, từ từ thở dài: "Sau này, em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, ông đây chỉ lo xinh đẹp như hoa."
Vẻ bề ngoài này của anh đúng thật là có thể đảm đương nổi bốn chữ "Xinh đẹp như hoa".
...
Bên Minh Đạt Thẩm Loan tự cho là đã giải quyết rất rõ ràng.
Nên nói như thế nào, làm như thế nào, với năng lực của Quan Hân Đồng hoàn toàn có thể nhẹ nhàng khống chế, thuận buồm xuôi gió.
Nhưng cố tình có người không thuận theo không buông tha —
"Con rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?!" Giọng nói như sư tử tức giận gầm thét của
Thẩm Xuân Giang truyền đến.
Thẩm Loan sớm đã có dự kiến trước mà đưa điện thoại ra xa, cách lỗ tai một khoảng.
Sau đó, mở loa ngoài.
"... Gần đây có phải ba dung túng con quá không nên bây giờ mới trở nên vô pháp vô thiên như thế này? Hội nghị của hội đồng quản trị mà con dám để một phó giám đốc đi thay, là muốn lên mặt với ai?"
Ánh mắt Thẩm Loan hơi lạnh: "Xin hỏi, giám đốc Quan làm chỗ nào không tốt?"
Đầu kia nghẹn họng.
Cũng không có không tốt, ngược lại, lúc Quan Hân Đồng đứng lên báo cáo tình hình của bộ phận, mồm miệng rõ ràng, logic rõ ràng, dù là dáng vẻ hay vẻ mặt đều hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.
Nhưng bởi vì quá tốt, mới khiến vài vị cổ đông chú ý đến cô ta.
Những người trước đều không để ý đến...
Cẩn thận hỏi lại, ồ, bộ phận dự án —
Phó giám đốc!
Lập tức sắc mặt của vài người không tốt lắm.
Hội đồng quản trị tổ chức họp báo cáo quý, không chỉ có chủ tịch có mặt mà các bộ phận khác đều là giám đốc tham dự, bộ phận dự án của Thẩm Loan lại cố tình chơi trội, cử một phó giám đốc tới tham gia.
"Con định làm ba mất mặt hay bộ phận dự án xấu hổ?!" Thẩm Xuân Giang bị các cổ đông thay phiên nhau chất vất ở cuộc họp, có rất nhiều chuyện không vui, càng nghĩ càng tức, Thẩm Loan bèn trở thành nơi trút giận.
Nhưng ông ta đã quên bây giờ Thẩm Loan sớm đã không còn là đứa con gái nhẫn nhục chịu đựng, yếu ớt mỏng manh như trước kia, không biết từ bao giờ cô đã từ từ để lộ ra móng vuốt và răng nanh.
Nhưng buồn cười thay vẫn có người khờ dại cho rằng chỉ là cô đang hờn dỗi?
"Ba." Giọng nói lạnh lẽo hơn hẳn, toát ra sự lạnh lùng vô hình: "Mong ba trả lời thẳng vào vấn đề mà con vừa hỏi —giám đốc Quan làm không tốt điểm nào?"
"Đến giờ con còn cãi bướng..."
"Có hay không?!" Đột nhiên cất cao âm điệu, sự sắc bén ập thẳng vào mặt.
Thẩm Xuân Giang: "... Không có."
"Vậy nhóm cổ đông có tỏ ra bất mãn hay thấy không hợp quy định không?"
Minh Đạt không có nội quy nào quy định — cuộc họp quý nhất định phải là các giám đốc bộ phận tham dự.
Chẳng qua bởi vì mọi người thấy có thành viên hội đồng quản trị tham gia nên không thể không coi trọng, giám đốc bộ phận cam chịu đích than tham dự.
Nhưng nếu thật sự phải truy cứu đến cùng, phó giám đốc cũng không phải không được.
Với sự hiểu biết của Thẩm Loan ở cả hai kiếp về đám cáo già hội đồng quản trị kia, nhóm người này là những người bảo thủ, vừa lòng với hiện trạng, nhưng cũng rất cẩn thận và kỷ luật nhất.
Có lẽ thật sự họ bất mãn với chuyện một phó giám đốc lên đài xướng tuồng, nhưng tuyệt đối sẽ không nói gì.
Bởi vì, tất cả đều đã được quy định, không vượt rào, một khi truy trách, có khả năng sẽ phải gánh trách nhiệm.
Quả nhiên —
Thẩm Xuân Giang: "Cho dù họ không nói, nhưng lời này cách làm này của con cũng..."
"Ba..." Thẩm Loan cắt lời ông ta: "Nếu nhóm cổ đông không nói gì, vậy ngài phát điên cái gì?"
"..."
Bấy giờ, Quyền Hãn Đình ngồi bên cạnh nghe xong toàn bộ cuộc nói chuyện trực tiếp cướp điện thoại, giọng điệu không tốt nói với dây kia —
"Khẩu khí của tổng giám đốc Thẩm thật lớn!"
Dạy người dạy ngay trên đầu anh!
Đầu dây bên kia nháy mắt yên lặng, cứ như đột nhiên bị ấn nút tắt tiếng.
"... Lục, gia?" Âm cuối cùng kia như bị nuốt phải ruồi bọ, run rẩy lại lạnh căm.
"Là tôi." Cười lạnh: "Tổng giám đốc Thẩm có gì dạy bảo?"
Chỉ một câu kia đã thể hiện rõ sự uy hiếp và khí thế của Lục gia.
← Ch. 0605 | Ch. 0607 → |