← Ch.0587 | Ch.0589 → |
Nếu như người Quyền Hãn Đình coi trọng là Thẩm Như, Điền Y Y sẽ không khó chấp nhận như bây giờ.
Thua trong tay kẻ địch cùng cấp bậc, cô ta phục; nhưng thua trong tay Thẩm
Loan, cô ta không phục!
"Tại sao tôi gay gắt với con gái ông, ông không biết sao?"
Tổng giám đốc Trương cười lạnh: "Thấy nhà họ Trương chúng tôi dễ bắt nạt phải không?"
Ánh mắt ổng giám đốc Điền lấp lóe: "Câu này ông nói có hơi nghiêm trọng rồi..."
"Ông còn biết cái gọi là "Nghiêm trọng" à? Có năng lực như vậy sao không cho con gái ông tự đứng ra hả? Trốn sau lưng người khác thì tính là gì?"
Khuôn mặt già nua của tổng giám đốc Điền xấu hổ, theo bản năng ngụy biện:
"Ai trốn phía sau hả?!"
"Bao nhiêu đôi mắt ở đây, còn muốn chối bỏ à?"
"..."
"Có bản lĩnh gây họa, thì tự mình giải quyết đi, tìm người khác làm tấm chắn là có ý gì?"
Tổng giám đốc Trương không thèm nể mặt mũi đối phương, khó nghe như nào thì nói thế ấy.
"Ba..." Điền Y Y ấm ức gọi một tiếng.
Khuôn mặt nhăn nheo của Tổng giám đốc Điền đều bị cô ta vứt mất, tâm trạng vô cùng kém cỏi: "Con câm miệng lại!"
Điền Y Y rụt cổ lại, ánh mắt sững sờ.
Từ trước đến nay ba chưa bao giờ hung dữ với cô ta như vậy...
Tiếp theo không cần giả vờ, cô ta thật sự tủi thân, hốc mắt đỏ bừng lên, ngân ngấn nước mắt.
Trương Khải Hân được Tổng giám đốc Trương che chở sau một lúc lâu mới phản ứng lại, mờ mịt liếc nhìn Thẩm Loan, lại nhìn về phía Điền Y Y.
Người sau ánh mắt nhìn sang nơi khác, né tránh đối diện với cô ta.
Đến lúc này cô ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Điền Y Y đang lợi dụng cô ta, một khi cô ta chọc giận Thẩm Loan, Quyền Hãn Đình ra tay, toàn bộ nhà họ Trương đều gặp tai họa.
Giống như... nhà họ Diêu.
Vết xe máu chảy đầm đìa.
Nghĩ đến đây, sau lưng Trương Khải Hân đổ đầy mồ hôi lạnh, thấm ướt lễ phục dạ hội.
"Bọn nhỏ đùa giỡn, không cần phải căng thẳng như vậy đi?"
Tiếp đó, họ Điền cũng không giảo biện nữa, bởi vì có giảo biện cũng không có tác dụng, tên họ Trương thô lỗ này hoàn toàn không nể mặt ông ta.
Đơn giản thay đổi chiến lược, định giả vờ làm hòa, để vãn hồi tôn nghiêm.
Tổng giám đốc Trương lăn lộn thương trường nhiều năm, bề ngoài nhìn có vẻ như kẻ quê mùa, nhưng tâm tư lại rất khôn khéo, sao có thể không rõ ràng họ
Điền kia đang diễn trò, ý đồ lừa dối cho qua.
A ha, thật sự coi ông ta là đồ ngu sao?
"Tổng giám đốc Điền, người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, mọi người đều là người làm ăn trong giới này, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, để con gái ông nói một câu xin lỗi khó khăn lắm sao?"
Tổng giám đốc Điền tối sầm mặt mũi: "Dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi phải xin lỗi?! Xin lỗi ai?!"
"Chỉ bằng người nhà họ Điền các người làm chuyện không đúng mực! Còn chuyện phải xin lỗi ai..." Tổng giám đốc Trương nghiêng người, đẩy Trương
Khải Hân lên: "Con gái tôi bị các người sai bảo như đao chắc hẳn là có tư cách đó đi?"
Sau đó, duỗi tay chỉ vào Thẩm Loan: "Còn có làm chủ nhà là cô ba nhà họ
Thẩm bị các người châm chọc mỉa mai."
Tổng giám đốc Trương nói xong, ánh mắt đảo qua mọi người xung quanh, nói tiếp: "Tôi sắp xếp không sai chỗ nào chứ?"
"Không có vấn đề!" Vừa dứt lời, trong đám người lập tức có người hô ứng.
Sau đó —
"Cô Điền đúng là có hơi quá đáng, ở trong bữa tiệc nhà người ta còn diss người ta, không có chút tự giác của người làm khách, EQ thấp như vậy, bề ngoài có xinh đẹp lộng lẫy thì cũng chỉ là cái gối thêu hoa mà thôi — không có nội hàm!"
"Người nhà họ Điền chính là như vậy, ai từng hợp tác với tập đoàn nhà họ Điền mà chả biết? Không có chuyện gì mọi người đều vui, một khi xảy ra vấn đề chạy còn nhanh hơn bay, còn thích tìm người khác gánh tội thay. Xì, chó không đổi được tính ăn phân, tham gia tiệc rượu cũng gây chuyện khắp nơi, sợ mình không có cảm giác tồn tại. Thật sự tanh tưởi." Đây là một vị tổng giám đốc đã từng hợp tác với tập đoàn nhà họ Điền, chắc rằng cũng đã từng tức nghẹn không biết bao nhiêu lần trong lòng, bây giờ đổ hết ra bên ngoài.
"Thật đúng là cha nào con nấy. Phẩm hạnh của cô con gái nhà họ Điền này, chậc chậc... Không dám khen tặng."
← Ch. 0587 | Ch. 0589 → |