← Ch.0211 | Ch.0213 → |
"Lòng bàn tay áp vào nhau, xoa xoa."
Người đàn ông làm theo: "Sau đó?"
"Bôi lên mặt tôi."
Quyền Hãn Đình đưa hai tay tới gần, khoảng cách hai người càng ngắn lại, tim anh cũng đập càng ngày càng nhanh.
Quả nhiên, cảm giác mềm mại giống như trong tưởng tượng, khác biệt rõ ràng với bàn tay đầy vết chai do cầm súng nhiều năm của anh, dường như anh chỉ cần hơi dùng sức, sẽ cọ rách mất lớp da thịt mỏng manh kia của thiếu nữ.
Từ góc độ của Thẩm Loan, vừa vặn có thể nhìn được gương mặt tinh xảo của người đàn ông, cùng với ánh mắt chăm chú, giống như không phải giúp cô rửa mặt, mà là hoàn thành một việc vô cùng quan trọng.
Cô cười, nhìn thẳng vào người đàn ông, không hề che giấu chút nào.
Quyền Hãn Đình bỗng cảm thấy lo lắng: "Tôi làm không đúng?"
"Không phải."
"Thế em cười cái gì?"
"Chú."
Cười cái gì?
Cười chú.
Động tác của người đàn ông dừng lại: "Tôi có gì đáng cười?"
"Rõ ràng chưa bao giờ làm, lại vội vàng như vậy, không cảm thấy khó chịu sao?"
"Vậy em có thấy khó chịu không?"
Thẩm Loan nghĩ nghĩ: "Nếu như tôi nói tôi khó chịu, anh sẽ để cho tôi tự rửa sao?"
"Sẽ không." Động tác không ngừng, mềm mại dịu dàng: "Vả lại, tôi không khó chịu, tôi sẵn lòng."
"Này! Rửa mặt không chỉ rửa mỗi gò má." Người này không ngừng xoa gò má cô, rốt cuộc là có biết rửa không?
"Xin lỗi em, trước kia tôi chưa từng làm việc này."
Thẩm Loan nhíu mày.
Quyền Hãn Đình nhìn chằm chằm cô một lúc, bổ sung: "Em là người đầu tiên."
Thẩm Loan vô thức dời mắt, từ chối phân tích ý nghĩa đằng sau ánh mắt ấy.
Vớ vẩn.
"Nhắm mắt." Anh đột nhiên mở miệng, giọng nói có vẻ lạnh lùng cứng rắn hơn trước kia.
Thẩm Loan làm theo, chỉ chốc lát sau, bàn tay dịu dàng của người đàn ông mơn trớn trên trán cô, lòng bàn tay lưu luyến trên mí mắt, nhẹ nhàng xoa xoa, cô có thể cảm nhận được vết chai mỏng lướt qua da thịt, để lại cảm giác thô ráp và hơi nhoi nhói.
Cho đến khi...
Hai bàn tay kia buông ra khỏi mặt cô.
Thẩm Loan ngây người trong chớp mắt, nhưng vì đang nhắm mắt nên khó có thể phát hiện.
Vì để tiện tẩy rửa, cô cúi đầu lại gần chậu rửa mặt, ai ngờ, mái tóc dài rối tung cũng rơi xuống bên vai, phản ứng đầu tiên chính là vớt lấy nó rồi ghim lên.
Hiển nhiên, cô quên mất tay mình còn đang bị thương, đừng nói là ghim tóc, ngay cả động tác có biên độ lớn một chút cũng không làm được.
"Đừng nhúc nhích, để tôi." Quyền Hãn Đình rửa tay xong, lau khô, đứng ở phía sau cô, tay chân vụng về thu vén mái tóc lộn xộn.
Thẩm Loan: "Làm phiền chú, trên tay tôi có dây buộc tóc."
Bởi dây buộc tóc ở bên cổ tay trái, tay phải của cô chỉ hơi nhúc nhích đã đau, cho nên chỉ có thể để Quyền Hãn Đình làm thay.
Người đàn ông nghĩ nghĩ, một tay cầm mái tóc dài đã được túm gọn, một tay cầm lấy dây buộc tóc trên cổ tay cô gái, sau đó vật lộn một lúc, nhiều lần kéo tóc đau cả da đầu Thẩm Loan, cuối cùng cũng miễn cưỡng buộc được mái tóc lên, không đến mức rũ ra bốn phía.
Ngay sau đó lại đứng về vị trí cũ, thử nhiệt độ nước một chút, bắt đầu rửa bọt sữa rửa mặt trên mặt Thẩm Loan.
"Đừng mở mắt." Nói xong cầm lấy khăn mặt, lau khô nước trên mặt cô gái, động tác nhẹ nhàng và cẩn thận.
Khi Thẩm Loan mở mắt một lần nữa, ập vào mắt là khuôn mặt phóng to của người đàn ông, sở dĩ bị phóng to, là vì hai người đang đứng sát gần nhau, thậm chí tới mức hơi thở như đang giao hòa.
"Cảm ơn chú Lục." Cô ung dung thản nhiên lùi lại một bước.
Nhưng dưới tình huống như vậy, một hành động nhỏ cũng rất dễ thấy.
"Sợ cái gì?" Quyền Hãn Đình tới gần: "Tôi cũng không ăn em."
Thẩm Loan nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn anh.
Một giây sau, cằm cô bị người đàn ông giữ lại, ép quay mặt về.
"Tôi không tin, cho tới bây giờ em còn chưa nhận ra tấm lòng của gia?" Anh cười, ánh mắt chắc chắn mà bướng bỉnh, giống như đang nóng lòng chứng minh cái gì.
← Ch. 0211 | Ch. 0213 → |