← Ch.0200 | Ch.0202 → |
"Lão Thất, tìm tôi có việc?" Quyền Hãn Đình nhận lấy khăn lông Lăng Vân đưa đến, vừa lau mồ hôi vừa đi đến sô pha.
Lục Thâm đang rối rắm, bất ngờ nghe thấy giọng nói của Quyền Hãn Đình, hoảng sợ: "Ha ha... Lục ca, anh luyện súng xong rồi?"
Quyền Hãn Đình xem xét kỹ lưỡng: "Cậu có chắc chắn bản thân đang hỏi câu không vô nghĩa?"
Người đã từ sân bắn trở về, sao có thể chưa luyện xong?
Ôi...
Bảo anh ta phải nói tiếp như thế nào đây?
Lục Thâm ho nhẹ, giả vờ lơ đãng: "Lục ca, anh hình như chưa nói cho em biết, anh và cô ba nhà họ Thẩm có quan hệ gì?"
Người đàn ông đang lau mồ hôi hơi dừng lại, quay đầu: "Vì sao phải nói với cậu?"
"..."
Bỗng chốc, mắt lộ ra tia cảnh giác, tìm tòi nghiên cứu: "Sao đột nhiên hỏi như vậy?"
Trong lòng Lục Thâm lộp bộp, ánh mắt lóe lóe: "Không... Em chỉ đột nhiên nghĩ đến, hơi tò mò. Lại nói, em còn muốn lấy lại"nước mắt của Ares" từ tay cô ta, chỉ có hiểu rõ quan hệ giữa hai người, em xuống tay mới đúng mực được, lỡ như xuống tay tàn nhẫn..." Anh ta vừa nói chuyện, khóe mắt cũng đang để ý phản ứng của Quyền Hãn Đình.
Chỉ thấy giữa mày người đàn ông khẽ nhíu: "Không cho phép động đến cô ấy."
"Vì sao?"
Quyền Hãn Đình trầm mặc một chút, khi Lục Thâm cho rằng anh sẽ không trả lời, đột nhiên mở miệng: "Bởi vì, gia coi trọng cô ấy."
Lục Thâm: "!"
Mới thử thăm dò, một người thường xuyên ngu xuẩn cũng đã thông minh lên, không trực tiếp nói chuyện đêm nay cho Quyền Hãn Đình.
"Lục ca, ngày mai có rảnh sao?"
"Cậu có sắp xếp gì?"
Lục Thâm: "Có!"
Quyền Hãn Đình: "Làm cái gì?"
"Đi thả lỏng chút, Paris Night thế nào?"
Hừ! Bắt gian tại giường, bắt trộm tận tay, bằng chứng nào thuyết phục hơn chính mắt nhìn thấy? Ranh con, để cô khoe khoang, chờ ngày mai Lục ca nhìn thấy gương mặt thật của cô, một đầu《 Lạnh lẽo 》 đi thong thả không tiễn!
Quyền Hãn Đình nghe vậy, ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại, không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt bỗng dưng quái dị: "Cậu chắc chắn muốn đến... Paris Night?" Hai chữ cuối cùng Quyền Hãn Đình dừng một chút mới nói ra.
Hiển nhiên, Lục Thâm cũng nghĩ đến, lập tức ánh có vẻ do dự: "Chuyện này...
Tuy sau khi đại ca chết, nhị ca và chúng ta đã đoạn tuyệt, nhưng tới cửa là khách, chắc sẽ không đuổi chúng ta ra ngoài?"
"Với tính cách của nhị ca, cũng chưa chắc."
Đôi mắt Lục Thâm chuyển động: "Nghe nói, đã hơn nửa năm nay nhị ca không hoạt động trong nước, chắc sẽ không chạm mặt."
Quyền Hãn Đình như suy tư gì đó, cuối cùng vẫn nhận lời.
Lão thất đắc chí, gần như nhìn thấy thắng lợi.
Không nghĩ tới, động tác nhỏ này của anh ta đã bị người bên cạnh lặng lẽ nhìn thấy.
...
Ngày hôm sau, sau khi Thẩm Loan tan tầm, chọn đại một khách sạn để trang điểm thay quần áo.
Đi đến ven đường, gọi một chiếc xe: "Đến phố Đồng Thau."
A Khải lại lần nữa nhìn thấy cô, đã không cảm thấy kỳ quái: "Lại muốn chọn người đúng không?"
Thẩm Loan gật đầu.
Rất nhanh, các tiểu thư nghe tin đến, đáng tiếc, lần này không giống hai lần trước, không ai được chọn, toàn bộ dừng lại ở vòng thứ ba, cầm một ngàn đồng, hứng thú uể oải mà rời đi.
A Khải nhướng mày: "Nhiều cô gái như vậy, cô không chọn được ai sao?"
Thẩm Loan cười thần bí: "Tôi phát hiện có người tốt hơn."
"Ai?"
Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế cao, một luồng gió thơm mát thổi qua: "Anh đang bận, tôi đi toilet."
A Khải lúng ta lúng túng nhìn cô đi xa, lẩm bẩm: "Nếu không phải les, nói không chừng mình cũng có cơ hội..."
Đứng trước bồn rửa mặt, Thẩm Loan nhìn thấy trong gương sau lưng là một người phụ nữ thanh lệ quyến rũ, không ngạc nhiên.
"Lại gặp mặt." Môi đỏ của A Đàm khẽ mở.
Tầm mắt Thẩm Loan dừng trên môi cô ta, màu đỏ thẫm, xứng khí chất của cô ta mà lại không chề thái quá: "Đã dùng cái ngày hôm qua tôi giúp cô nhặt?"
Người phụ nữ hơi ngây người, theo hướng cô ấy nhìn, mới ý thức được đối phương đang nói đến son môi: "Ừm, là cái ngày hôm qua."
Thẩm Loan không tiếc ca ngợi: "Rất đẹp."
"Cảm ơn." A Đàm mỉm cười gật đầu, giống như hoa hồng nở rộ trên băng tuyết, thanh cao và diễm lệ: "Hôm nay có chọn được bạn không?"
"Tất nhiên." Thẩm Loan cười xoay người, đối mặt với cô ta: "Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt."
Người phụ nữ nhướng mày: "Cô muốn tôi?"
"Không thể sao?"
A Đàm: "Tôi không ra đài."
"Là vì người đã cản cô ngày hôm qua?"
"Có thể nói như vậy?"
Thẩm Loan tiến lên hai bước, ghé sát vào: "Con người của tôi rất dễ nói chuyện, hay là tìm một chỗ giải quyết?"
Ánh mắt A Đàm tối sầm, Thẩm Loan lại từ cặp mắt kia nhìn ra được cô ta đã động lòng, hiển nhiên, cô ta cũng định như vậy.
Thật đúng là, cẩu chỉ ăn phân.
"Giá..."
"Làm xong, tôi cho cô một tram nghìn, đủ không?"
A Đàm lại cười: "Được."
Đây là một phòng để đồ, tuy quét tước thật sự sạch sẽ, nhưng không thể thay đổi sự thật rằng nó vô cùng đơn sơ.
Chỗ tốt duy nhất chắc là vị trí này, vừa đúng ở ngay góc chết của camera.
Xem ra, Lệ Hiểu Đàm vì đối phó với Cao Ninh đã tốn không ít tâm tư, so với kiếp trước cô ta đã khiến đàn ông này chết mê chết mệt thì kiếp này quả nhiên thời gian quá ngắn, trình độ không đủ.
Ở giữa là một chiếc giường đơn bằng sắt đã hoen rỉ, loang lổ.
Nói thật, Thẩm Loan rất ghét bỏ.
Ở chỗ này, dù có cho cô một người đẹp tuyệt trần, cũng không thể ra tay được.
Huống chi, cô chỉ giả les
, mà Lệ Hiểu Đàm cũng không phải tuyệt sắc.
Nhưng khoảnh khắc quay đầu lại, đôi mắt ghê tởm tự động chuyển sang háo hức muốn thử, Lệ Hiểu Đàm thấy thế, bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra.
Cô ta sợ vị này không hài lòng.
Xoay người từ trong ngăn tủ lấy ra một tấm khăn trải giường sạch sẽ, dải ra trên giường, sau đó dắt vào bốn góc.
Toàn bộ quá trình, Thẩm Loan đều đứng ở một bên, ôm cánh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn.
Mười phút sau.
Lệ Hiểu Đàm: "Được rồi." Sau đó, bắt đầu cởi quần áo, cô ta không cười, nhưng cũng không tỏ vẻ chán ghét, mà lẳng lặng như nước, bày ra tư thế thanh cao và cao ngạo.
Thật là buồn cười, một tiểu thư, thế mà sẽ khiến người ta liên tưởng đến hai từ
"Thanh cao" và "Cao ngạo".
Khi cô ta cởi đến ngực, tay đột nhiên bị đè lại, Lệ Hiểu Đàm ngước mắt nhìn về phía Thẩm Loan, đáy mắt khó hiểu.
"Đủ rồi."
Cả người người phụ nữ cứng đờ: "Có ý gì?"
"Giúp tôi làm một việc, không cần ngủ cùng, tiền là của cô."
Ánh Mắt Lệ Hiểu Đàm chợt lóe: "Khó không?"
"Đối với cô mà nói, không khó."
"Được, tôi muốn một trăm năm mươi nghìn."
Thẩm Loan nhìn cô ta một cái, cười lạnh: "Tiểu thư A Đàm cũng thật biết làm ăn."
"Cô biết tên của tôi?" Cô ta bừng tỉnh: "Xem ra, cô tiếp cận tôi là có mục đích, đúng không?"
"..."
"Khiến tiểu thư cô mất công như thế, xem ra, một tram năm mươi nghìn vẫn chưa đủ."
Ánh mắt Thẩm Loan sắc lạnh: "Đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Có thể làm chuyện này, không chỉ mình cô."
← Ch. 0200 | Ch. 0202 → |