← Ch.0187 | Ch.0189 → |
Rất nhanh sau đó, tin tức có một cô nàng "les" đập tiền ở đây muốn tìm phụ nữ lan truyền, tầng trên tầng dưới, phòng trong ngoài, chỉ cần làm ngành này, hay có ý đồ này nghe được tin đều hành động ngay lập tức, nhanh chóng hội tụ ở quầy bar đại sảnh.
Vừa nhìn qua, hồng đào xanh lá, oanh oanh yến yến, cảnh tượng rất là đồ sộ.
A Khải: "Đại khái là từng này."
Thẩm Loan cười rút một tờ từ tập tiền kia ra đưa cho anh ta: "Phí cảm ơn."
A Khải ngẩn người, chợt cười tủm tỉm cất vào túi quần.
Tiền của người giàu thật dễ kiếm.
Phụ nữ ở đây thấy thế, không ai không sáng hai mắt lên, Thẩm Loan không cảm xúc nhìn rõ tất cả biểu của mọi người, tươi cười càng đậm hơn.
"Người tới không ít, đáng tiếc chỉ chọn có một. Tôi rất kén ăn, người nhỏ tuổi không thích, còn lần đầu cũng không cần, khóc sướt mướt không thích, những ai không thỏa mãn được ba điểm này có thể rời đi luôn bây giờ."
Lời này vừa nói ra, không ít người lộ vẻ tiếc nuối, nháy mắt có một phần tư rời đi.
"Cái kia..." Có người mở miệng: "Tôi muốn hỏi, "nhỏ tuổi" là nhỏ đến đâu?"
Thẩm Loan: "Dưới hai mươi tuổi."
Người phụ nữ thở phào, cười may mắn, để lộ ra hai chiếc răng nanh: "Tháng trước tôi mới vừa đủ hai mươi."
Thẩm Loan bước xuống từ trên ghế cao, cao hơn so với phần lớn phụ nữ ở đây, có lẽ là không ngờ dáng người cô nàng les không thiếu tiền này sẽ đẹp như vậy, mặc dù theo bản năng phụ nữ nhìn phụ nữ sẽ càng thêm bắt bẻ, nhưng các cô gái lại không thể không thừa nhận, vị này là thật sự xinh đẹp.
Nhưng vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ, vừa lạnh lẽo vừa ma mị.
Paris Night to như vậy, không phải không có người khác xuất sắc hơn, nhưng khí chất, hoặc là nói những thứ như khí thế thì không phải muốn có là có thể có.
Thẩm Loan dạo bước giữa một mảnh hoa đỏ lá xanh, xuân ý dạt dào, ánh mắt đánh giá bọc lấy vài phần xấu xa và kiêu ngạo, cực kỳ có tính xâm lược.
Nhưng các cô gái ở vũ trường cũng không phải kẻ ăn chay, đối diện với ánh mắt đánh giá của Thẩm Loan, phần lớn các cô không chỉ không né tránh, còn nhiệt tình mà hôn gió với cô, hoặc làm mặt quỷ, hoặc cười như gió xuân, thậm chí có người còn kéo thấp cổ áo, lộ ra khe rãnh rất sâu ở giữa...
"Vừa rồi, người nào tránh không đối diện với tôi có thể đi rồi."
Lại có năm sáu người phụ nữ nuối tiếc rời đi, còn lại khoảng chừng mười mấy.
Thẩm Loan dựa vào quầy bar bên cạnh, vẻ mặt ung dung lộ ra một sự lười biếng trí mạng.
A Khải cầm thuốc lá và bật lửa tiến lên, hơi lấy lòng dò hỏi: "Cô muốn không?"
Thẩm Loan nhướng mày, bớt thời giờ nhìn anh ta một cái, vốn định từ chối, nhưng tưởng tượng đến việc kế tiếp phải làm, cùng với hoàn cảnh của mình ở thời điểm hiện tại, thuần lương quá lại không tốt.
Bàn tay trắng hơi nâng, A Khải rất có ánh mắt mà đưa thuốc lá lên, cũng không biết trong vài phút ngắn ngủn anh ta lấy từ đâu tới.
Thẩm Loan ngậm trong miệng, anh ta tiến lên bật lửa.
Tách một tiếng.
A Khải dùng tay chắn gió, đặt ngọn lửa lên trước mặt người phụ nữ.
Dù sao vẫn còn vài phần cảnh giác, ai biết bên trong đồ ở hộp đêm có bị tẩm thứ gì vào hay không?
Cho nên, Thẩm Loan vẫn chưa hít vào phổi, chỉ ngậm trong miệng một ngụm rồi chậm rãi nhổ ra, sau đó dùng mũi hít không khí mới vào trong phổi.
Tuy rằng là giả vờ, nhưng động tác thuần thục, thần thái bình tĩnh đã đủ để dọa người.
Hơn nữa, tư thế cũng khá đẹp.
Đời trước mưu sinh ở chỗ như thế này, rượu và thuốc lá là hai thứ mà Thẩm
Loan đã phải chạm vào không ít, khả năng đây cũng là một trong số những nguyên nhân thân thể cô không tốt.
Nhưng đời này, đây lại là lần đầu tiên chạm vào. Quả là có những thứ đã sớm hòa vào trong xương cốt, vừa chạm đến sẽ kích thích hồi ức, giải khóa kỹ năng từ đời trước để lại chỉ trong một giây.
← Ch. 0187 | Ch. 0189 → |