← Ch.0076 | Ch.0078 → |
Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
"A Lẫm nói, cậu ấy thấy em đi vào thang máy." Hạ Hoài có chút mờ mịt sờ sờ gáy, sao anh lại có cảm giác không khí có chút cứng đờ nhỉ?
"Không phải như vậy sao?" Anh thăm dò nhìn Thẩm Loan một cái, sau đó lại quay đầu nhìn Tống Lẫm.
"Đương nhiên không phải." Cô gái cười khẽ, lướt qua anh ta, đi thẳng về phía Tống Lẫm, cách một bước thì dừng lại, đôi mắt thâm trầm nặng trĩu, giống như hai vòng xoáy thâm sâu khó dò, dường như muốn hút sạch linh hồn của người ta.
Ánh mắt Tống Lẫm khẽ lóe lên, lập tức nở nụ cười, không thể phủ nhận, người đàn ông này có khuôn mặt đẹp trai và thanh tú, không giống với khuôn mặt tỏa nắng và ngốc nghếch của Hạ Hoài, cũng khác với sự khiêm tốn và tao nhã của Tần Trạch Ngôn.
Khuôn mặt của anh ta mang vẻ tà tứ, ngoan ngoãn, nhưng cũng không tiêu sái, ngược lại càng có xu hướng nham thố. Mặc dù là đang cười, nhưng cũng khiến người ta cảm giác được nụ cười này không đạt đến đáy mắt.
Người như vậy đủ lạnh lùng, cũng đủ tự phụ, cho nên, khi anh ta nhìn về phía Thẩm Loan, anh ta cũng không có chút chột dạ, càng không có chút áy náy gì. Như thể những gì anh ta làm là chính đáng, không có sự hối tiếc, không có tội lỗi, càng không có thương xót.
Chỉ là một giây sau, Tống Lẫm đã không thể cười nổi nữa.
Thẩm Loan không có khóc lóc tố cáo hành vi xấu xa của anh ta, cô cũng không vạch trần sự hèn hạ của anh trước mọi người, mà cô chỉ bình tĩnh giơ tay lên và cho anh ta một cái bạt tai vang dội đến cực điểm.
Khi tát qua, Thẩm Loan cố tình duỗi móng tay ra, hung ác như đào bỏ thịt thối, theo tiếng giòn vang này, trên mặt người đàn ông cũng để lại ba vết máu, điều này cũng đủ để thấy cô đã dùng hết bao nhiêu sức lực và ra tay tàn nhẫn bao nhiêu.
Đầu Tống Lẫm bị đánh lệch qua một bên, giống như là hoàn toàn bị sửng sốt, nên một lúc lâu sau anh ta cũng không quay đầu lại: Anh ta chỉ duy trì động tác kia, cả người dường như đang cứng đờ.
Tần Trạch Ngôn choáng váng, Hạ Hoài cũng choáng váng, đáy mắt Thẩm Khiêm thì ngầm dâng trào.
Chỉ có Thẩm Loan nở nụ một nười rạng rỡ, khuôn mặt thanh tú tái nhợt vốn bị coi là nhạt nhẽo kia dường như bị một đám lửa đốt cháy lên, sau đó càng sáng ngời, càng ngày càng xinh đẹp.
Cô nói, "Anh thật tiện. Chó còn cao quý và trang nghiêm hơn anh nhiều."
Không để Tống Lẫm và những người khác có cơ hội phản ứng, Thẩm Loan sải bước rời đi, bóng lưng gập ghềnh lại thẳng tắp và điềm tĩnh, giống như một gốc bạch dương non nớt đang lay lắt trong gió.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Hạ Hoài nhảy dựng lên, chuẩn bị đuổi theo, nhưng lại bị Tần Trạch Ngôn giơ tay lên giữ lại, ánh mắt bình tĩnh của anh ta nhìn về phía Tống Lẫm, "Cậu đã làm cái gì?"
Mặc dù anh cũng không hiểu rõ con người của Thẩm Loan, nhưng anh cũng nhìn ra được, đó là một cô gái an tĩnh đến mức hầu như không có cảm giác tồn tại, ít nói, tính tình dịu dàng, tâm tình cũng nhạt, có thể khiến cô tát trước mặt mọi người, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Mà việc này cũng không nhỏ, "A Lẫm, tại sao cậu lại chọc vào người ta? Cậu mau nói một câu đi." Hạ Hoài nóng nảy, nhịn không được lập tức nhẹ nhàng đẩy anh ta một cái, ai ngờ Tống Lẫm lại giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông.
"Hạ Hoài, mẹ nó anh tiện hay không tiện? Thẩm Loan rốt cuộc có quan hệ gì với anh, anh ruột của cô ta ở chỗ này cũng không vội, anh đây là đang làm cái quái gì vậy?" Lời này nói ra rất khiến người khác bị tổn thương, hơn nữa chữ "tiện" kia...
Hạ Hoài tức giận đến hai gò má đỏ bừng: "Tống Lẫm con mẹ nó có biết nói chuyện hay không thế? Tôi thấy một cái bạt tai kia của Thẩm Loan không đánh nhầm, cậu đúng là thiếu đòn."
"Ồ, tôi biết rồi." Người đàn ông cười rộ lên, một cỗ tà tính chui ra ngoài, anh ta càng tức giận, cười lại càng đẹp, "Có phải là anh nhìn trúng người ta, muốn đem người ta dỗ dành tới tận giường..."
"Đủ rồi." Thẩm Khiêm đột nhiên mở miệng, cắt đứt tranh chấp của hai người, giọng nói như một tảng băng lạnh lẽo, hướng về phía Tống Lẫm, "Cậu, đi theo tôi lên lầu."
← Ch. 0076 | Ch. 0078 → |