Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
← Ch.0014 | Ch.0016 → |
Sau Thẩm Xuân Giang rời đi, quản gia Chu vẫn còn đứng đó, rốt cuộc thì Dương Lam vẫn phải kiêng dè, không dám chửi ầm lên, chỉ căm hận trừng mắt nhìn Thẩm Loan một cái, rồi quay ngoắt về phòng.
"Một câu cũng không nói mà đã có thể đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay, có phải rất thoải mái không?" Thẩm Yên cười lạnh.
Trong lòng Thẩm Loan âm thầm đáp "Đúng", nhưng trên mặt vẫn là vẻ nghe lời, không để lộ chút công kích nào.
Chính là dáng vẻ đáng yêu này đã lừa được ba ba, Thẩm Yên vô cùng hận cắn răng.
"Thẩm Loan, cô chờ đấy, tôi sẽ đích thân lột lớp da giả tạo đấy của cô xuống, để tất cả mọi người nhìn xem rốt cuộc cô là thứ gì!"
Được, cô có bản lĩnh thì bóc đi.
Máu trong cơ thể sôi sục hưng phấn, trên mặt lại là vẻ e ngại, Thẩm Loan diễn rất tự nhiên.
"Giả vờ giả vịt, khiến người khác buồn nôn! Vô cùng buồn nôn!" Thẩm Yên hét lên, sau đó quay người chạy lên lầu, lửa giận cháy hừng hực trong người cô ta, bóng dáng lại để lộ sự bối rối.
Chu Khánh Phúc vẫn luôn âm thầm để ý đến biểu cảm của cô ba này, từ trên mặt cô không tìm thấy vẻ gì gọi là thẹn quá hóa giận, giống như nghe không hiểu mấy lời ác độc của cô hai, hoặc là không nghe vào tai?
Quản gia Chu nheo mắt, không khỏi nghĩ tới Thẩm Loan ngày ấy...
Hẻm nhỏ rất sâu và âm u, thiếu nữ mặc một chiếc váy trắng dài kéo theo một chiếc vali cũ kĩ chậm rãi đi ra, tóc dài đen nhánh, hai con ngươi trong veo, ánh nắng chiếu thẳng lên gương mặt tái nhợt của cô, gần như trong suốt.
Cô rất gầy, nhìn từ xa trông giống như một chiếc gậy trúc, dường như chỉ cần gió thổi một cái là ngã.
Dáng vẻ yếu đuối khiến người khác phải thương tiếc.
Chu Khánh Phúc thất thần trong nháy mắt, rốt cuộc ông ta đã hiểu ra vì sao ông chủ sẽ mặc kệ dư luận để đón cô về nhà họ Thẩm.
Đàn ông càng mạnh mẽ, càng thích chinh phục.
Giống như một cây đại thụ, nó đã vô cùng khỏe mạnh, ưỡn thẳng thân cây, nếu không có một cây tơ hồng vàng quấn lên, chẳng phải sẽ mất đi tính hoang dại.
Chu Khánh Phúc cung kính gọi một tiếng cô ba.
Thiếu nữ hơi khựng lại, nhưng không hề bối rối.
Ông ta mở cửa xe cho cô, cô bèn khom người ngồi vào, non nớt, nhưng không mất phong cách, biết nghe lời.
Trên đường, cô cũng không chủ động nói chuyện với ông ta, hoặc là hỏi lung tung này kia, không nịnh nọt, nhưng không khiến người khác cảm thấy kiêu ngạo.
Không mặn không nhạt, vừa đủ.
Mỗi hành động, chỉ chạm nhẹ rồi thôi.
Chu Khánh Phúc không trẻ, trí nhớ cũng không tốt lắm, nhưng tất cả tình cảnh trong hôm nay dường như khắc sâu vào tâm trí ông ta, đến mức mỗi một chi tiết nhỏ cũng rất rõ ràng.
Cô bé này...
Hoặc là thực sự ngốc, hoặc là giả ngu.
Trong tiềm thức, ông ta không muốn tin tưởng khả năng thứ hai, phải tâm cơ kín đáo, nhiều cảm xúc ngụy biến như thế nào, mới có thể ngụy trang hoàn hảo được như vậy?
Quá thông minh, gần giống yêu quái.
Mà yêu quái, thì ăn thịt người.
"Quản gia Chu? Trên mặt tôi... Có cái gì sao? Vì sao ông cứ nhìn chằm chằm tôi thế?" Nụ cười của thiếu nữ rất hồn nhiên.
Chu Khánh Phúc bỗng cúi đầu: "Rất xin lỗi, cô ba."
"Không sao."
"Vậy tôi đi làm việc trước."
Thẩm Loan gật đầu.
Sau khi Chu Khánh Phúc rời đi, một người giúp việc tiến tới: "Cô ba, vậy những thứ này..."
Thẩm Loan liếc mắt nhìn những đồ dùng rẻ tiền bày đầy trên mặt bàn trà: "Ném đi."
Những thứ này, đời trước cô đã từng dùng, đời này sẽ không bao giờ dẫm lại vết xe đổ đó nữa.
Dương Lam muốn chơi trạch đấu, không thành vấn đề, cô sẽ theo tới cùng.
Buổi chiều, trong phòng thay đổi toàn bộ đồ dùng mới, từ dầu gội đến đồ dưỡng ẩm cho da, toàn bộ đều dựa theo tiêu chuẩn của Thẩm Yên mà chuẩn bị cho cô.
Ăn xong bữa tối, gương mặt Dương Lam lạnh lùng, đưa cho cô một tấm chi phiếu.
Thẩm Loan nhận lấy.
Rất tốt, một trăm ngàn tệ.
← Ch. 0014 | Ch. 0016 → |