Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
← Ch.0012 | Ch.0014 → |
Thẩm Loan thấy thế, mờ mịt mà nhếch môi.
Nâng cằm, đôi mắt lộ ra vẻ khiêu khích mà Thẩm Yên vẫn chưa nhận ra, mà Thẩm Yên lại liếc mắt nhìn những đồ vật trên mặt đất, tựa như đó là những thứ vô cùng bẩn thỉu khó coi vậy.
Thương hiệu dầu gội đầu chưa từng nghe thấy.
Băng vệ sinh kết hợp cả ngày lẫn đêm, giống một túi tã giấy trẻ con.
Thế mà còn có cả xà phòng nữa?! Ở nhà họ Thẩm, loại đồ vật này chỉ có người giúp việc mới có thể chạm vào.
Chớ nói chi đến mấy thứ lộn xộn khác, cái gì mà cuộn giấy, kem đánh răng...
Hơi thở rẻ tiền ập vào trước mặt, không hề hợp với Thẩm trạch rộng rãi sáng ngời, trang hoàng khí phái.
"Ồ, hóa ra sáng sớm ra ngoài là đi dạo siêu thị. Nhìn dáng vẻ này có lẽ là nhặt được không ít thứ rẻ tiền nhỉ? Mấy thứ này có vượt quá một trăm tệ không?"
Thẩm Loan lạnh lùng nhìn cô ta.
"Người nghèo kiết xác như cô mà còn muốn làm cô ba nhà họ Thẩm sao? Tôi thấy người giúp việc ăn mặc còn đàng hoàng hơn cô đấy." Rõ ràng là cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp hồng nhuận thế mà lại nói ra những câu ác độc như vậy.
Đáy mắt Thẩm Loan bỗng chốc bùng lên một ngọn lửa.
"À, lời vừa rồi của tôi có phải tổn thương đến lòng tự trọng của cô rồi không? Thế thì phải làm sao bây giờ?" Che miệng, ra vẻ kinh hoàng.
Thẩm Loan nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, người này uốn qua uốn lại, dáng vẻ kệch cỡm, không phải cho rằng mình đang diễn phim truyền hình chứ?
Đột nhiên, ánh mắt khẽ nhúc nhích, trong lòng âm thầm đếm từng giây.
Cô gái nhỏ bỗng nhiên mỉm cười, khiến cho khuôn mặt bình thường cũng trở nên sinh động hơn, cô ngoắc ngoắc ngón tay với Thẩm Yên, động tác mang theo hàm ý đầy khinh thường.
Giống như gọi chó.
Thẩm Yên tức khắc giận không thể kiềm chế được.
Nụ cười của thiếu nữ không thay đổi, thậm chí còn ngọt ngào mà gọi cô ta "Chị", bước lên nửa bước, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được.
Cô nói: "Biết dáng vẻ lúc này của chị giống gì không? Một đứa bé đáng thương ghen tỵ vặn vẹo sợ bị bỏ rơi. Biết lúc chị tức giận xấu thế nào không? Giống thịt băm bị hư thối, hố phân thối tha."
"Thẩm Loan — mày câm miệng cho tao!"
Theo động tác vung tay của cô ta, thiếu nữ theo đà ngã xuống.
Thẩm Xuân Giang vừa bước vào cửa nhà, liền nghe thấy bùm một tiếng, sau đó, tiếng cười điên cuồng của cô con gái thứ hai liền chui vào lỗ tai.
"Ha ha ha, ngã thật hay! Mày đáng đời! Trời sinh đã ti tiện!" Nói xong liền nhào lên bóp chặt cổ Thẩm Loan, liều mạng dùng sức.
"Thẩm Yên! Con dừng tay cho ba!!!"
"Ba?!"
Thẩm Xuân Giang xốc cô ta lên, nâng con gái út dậy: "Loan Loan? Loan Loan?"
Thiếu nữ thở dốc từng ngụm, nước mắt cũng theo khóe mắt mà rơi xuống: "Ba, có phải là con sẽ chết không?"
Trong lòng người đàn ông hơi nhói lên: "Sẽ không..."
Hội sở đánh bài.
Vận may hôm nay của Dương Lam rất tốt, một buổi sáng đã thắng mười vạn, lúc này tươi cười đầy mặt.
"Tám phán."
"Từ từ! Hợp thành một, không giới hạn, năm lần!"
"Xem ra, bà Thẩm hôm nay muốn đánh cho mấy chị em chúng ta thất bại thảm hại, túi tiền trống trơn mới bằng lòng bỏ qua, đến đây, ba người chúng ta đoàn kết lại, thế nào cũng phải cho bà ấy biết tay!"
Dương Lam bật cười: "Bà Kỳ bà còn thiếu chút tiền lẻ này sao? Chẳng qua chỉ là nhường tôi thôi."
Đột nhiên một tiếng chuông truyền đến.
"Điện thoại ai vang thế?"
Dương Lam cầm lấy túi xách: "Ngại quá, tôi đi nghe điện thoại."
Mọi người dừng lại chờ bà ta.
"Xuân Giang, làm sao vậy? Tôi đang rất bận... có chuyện gì gấp như vậy, sao, bây giờ phải trở về?"
Ba người phụ nữ nhìn nhau.
Đầu bên không kia biết nói gì đó, Dương Lam suýt nữa không nhịn được mà biến sắc: "... Được, tôi biết rồi."
Kết thúc cuộc gọi, Dương Lam cười xin lỗi ba người kia: "Hôm nay thật xin lỗi, trong nhà có chuyện phải đi trước một bước, hôm nào sẽ mời mọi người ăn cơm nhận lỗi."
"Được rồi được rồi, bà có việc thì đi trước đi."
Sau khi Dương Lam rời đi, ba thiếu một, đơn giản là không đánh nữa.
"Thẩm Xuân Giang đón về một đứa con gái riêng, mấy người biết không?"
"Ồ, đúng là tôi chưa nghe nói."
"Rốt cuộc sao lại thế?"
"Đợi mà xem, bà Thẩm thật phiền, những hồ ly tinh bên ngoài đó có thể nuôi được thứ gì tốt chứ?"
"Cũng không thể nói như vậy, phải xem thái độ nhà họ Thẩm."
"Thái độ gì?"
Người phụ nữ nở nụ cười khó hiểu "Nhà chúng ta như vậy, đã định trước phải cành lá tốt tươi, nhưng cuối cùng chỉ còn một số ít, vì sao? Còn không phải bởi vì người cầm quyền thừa nhận và bảo vệ, nếu không thì có thể tạo ra sóng to gió lớn gì chứ?"
"Người cũng đã đón về nhà rồi, còn không phải thừa nhận sao?"
"Thêm một đôi đũa, thêm một người, nhà họ Thẩm còn thiếu chút tiền ấy sao?"
"Vậy ý bà là..."
"Chờ xem đi, nếu trong vòng ba tháng, nếu đứa con riêng này vẫn không thể công khai lộ diện, cũng chỉ có thể chứng tỏ nhà họ Thẩm nuôi cô ta như con chó con mèo, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi cho mọi người trêu đùa, còn về phần tài sản, nghĩ cũng đừng nghĩ."
...
Dương Lam chạy về nhà, vừa vào cửa đã bị một tiếng cười lạnh của Thẩm Xuân Giang làm đứng hình.
"À... bà còn biết trở về sao?"
Làm vợ chồng mấy chục năm, Dương Lam có thể rõ ràng thấy được cảm xúc của người đàn ông này không đúng lắm.
Bà ta không dám trì hoãn, vội vàng thay dép lê đi đến phòng khách.
"Tiểu Yên?"
"Mẹ..."
Hốc mắt sưng đỏ của con gái như đâm vào huyệt Thái Dương đang nhảy thình thịch của bà ta.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
Con gái cúi đầu, không nói lời nào, tựa như đã phạm vào tội lớn không thể tha thứ.
Lại nhìn Thẩm Xuân Giang ngồi ngay ngắn trên sô pha, khuôn mặt tức giận không thèm che dấu, mà ngồi bên cạnh ông ta, lại là đứa con gái riêng kia!
Lúc này, cụp mi rũ mắt.
← Ch. 0012 | Ch. 0014 → |