Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
← Ch.0002 | Ch.0004 → |
Thân hình của người giúp việc run lên, liên tục xua tay: "Không cần! Là chính tôi không cẩn thận!"
"Vậy à..." Thẩm Yên mím môi: "Vậy được rồi, tôi để chú Chu tăng tiền lương cho cô, coi như bồi thường."
"Cảm ơn cô hai! Cảm ơn cô hai!"
Thẩm Loan cụp hai mắt, trong lòng cười lạnh, cảnh tượng quen thuộc, người cũng quen thuộc, tất cả đều bắt đầu lại một lần, dáng vẻ kệch cỡm kia của Thẩm Yên thật đúng là không hề thay đổi một chút nào.
Rõ ràng là đánh người, lại còn muốn đối phương phải mang ơn đội nghĩa.
"Ê! Sao cô còn chưa đi rót nước?"
"...Được." Cô miễn cưỡng cười một cái, cánh môi run run, ánh mắt bất an, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Thẩm Khiêm, lại sợ hãi né tránh.
Trong nháy mắt xoay người lại, nụ cười sụp xuống, khuôn mặt xinh xắn hiện lên vẻ đau buồn.
Bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía trần nhà, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống.
Thẩm Khiêm nắm nắm ngón tay, ý cười dường như càng sâu hơn vài phần.
Lại thấy cô bước đến trước bình nước, lấy cốc pha lê sạch sẽ từ giá cốc phía sau vách tường, làn váy màu trắng thuận thế bị kéo lên, để lộ ra đầu gối xinh đẹp trắng nõn.
Cô rất cao, cặp chân dài thẳng tắp tinh tế.
Đồng thời cũng rất gầy, cẳng chân gần như không nhìn thấy được cơ bắp, chỉ có một đường cong nhè nhẹ.
Sau khi lấy được cốc, hơi hơi khom người, bấm nút lấy nước.
Mực nước dần dần lên cao.
Đầy đến tám phần, tắt đi.
Trong lúc đó, cô gái vẫn luôn cụp mi rũ mắt, thái độ thuận theo làm Thẩm Khiêm nhớ tới một con mèo anh lông ngắn anh từng nuôi khi còn nhỏ.
Tách!
Một giọt nước trong suốt rơi vào trong cốc.
Cô... Khóc?
"Nước mà chị muốn." Tay Thẩm Loan đưa cốc pha lê qua.
Thẩm Yên không nhận, nhẹ giọng cười nói: "Tôi ngồi, cô đứng, không ổn lắm nhỉ?"
"..."
"Phải biết là ở cổ đại, người hầu khi dâng trà cho chủ nhân đều yêu cầu hai đầu gối phải quỳ xuống đất, hai tay cùng giơ lên cao quá đỉnh đầu. Không bằng, cô cũng thử xem đi?"
Phía sau lưng Thẩm Loan cứng đờ, hình như ngạc nhiên, xen lẫn tủi thân và u oán, lại không hề có bất kì lực sát thương nào, vẫn là dáng vẻ gầy yếu như cũ, thái độ yếu đuối mềm mại.
Ít nhất, theo Thẩm Khiêm nhìn ra là như vậy.
Cô quá mềm.
Mềm sao?
Khóe mắt thu hết biểu cảm của người đàn ông vào trong đáy mắt, Thẩm Loan không cho là đúng.
Thậm chí đến cả ngạc nhiên cũng không, bởi vì tất cả những việc đang xảy ra trước mắt đều giống y như đúc đời trước, ngay cả thần thái nói chuyện của Thẩm Yên, động tác, đều y như thế...trong ký ức vẫn còn mới mẻ.
Sau khi Thẩm Loan im lặng một lúc lâu, hai chân bỗng khuỵu xuống, không hề ngờ trước.
Đã sắp quỳ xuống đến nơi.
Cánh tay đột nhiên bị ai giữ chặt, rồi nhẹ nhàng nâng lên, cô hơi hoảng loạn mà ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt người đàn ông, dường như trong đó có ánh sáng nhè nhẹ đang di chuyển.
"Anh!" Thẩm Yên ngồi không yên, đứng phắt dậy: "Anh làm gì thế?!"
"A Yên, trò chơi này không vui đâu." Dường như còn mang theo vẻ cảnh cáo.
"Vì sao anh giúp nó?!" Hai má Thẩm Yên đỏ lên, tức giận.
Người đàn ông đang muốn mở miệng, đột nhiên có tiếng động cơ truyền đến: "Ông nội và ba mẹ đã về rồi, em tự giải quyết cho tốt đi."
Nói xong, đi nhanh ra phía ngoài.
Thẩm Yên trợn mắt lườm Thẩm Loan một cái: "Chúng ta chờ xem! Anh, chờ em với..."
Nhìn bóng dáng hai người lần lượt rời đi, Thẩm Loan cúi đầu, bên môi hiện lên một nụ cười bí ẩn và quỷ quyệt.
Rốt cuộc là không giống nhau.
Đời trước, cô không quỳ, hất nước cho Thẩm Yên ướt nhẹp cả người, lại bị Thẩm Khiêm đánh cho một cái tát mạnh đến tổn thương tai vĩnh viễn.
Đời này, cô vẫn không quỳ, nhưng Thẩm Khiêm lại tự tay đỡ lấy cô.
Khóe môi phát ra một tiếng than nhẹ, Thẩm Loan ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.
Nhà họ Thẩm quen thuộc, cô đã trở lại.
Lần này, không chết không ngừng.
← Ch. 0002 | Ch. 0004 → |