← Ch.064 | Ch.066 → |
Rất nhanh đến buổi trưa, Dương thị giữ mấy người Dương Thiết Trụ ở lại ăn cơm. Lâm Thanh Uyển không chối từ, cùng Diêu thị vào phòng bếp hỗ trợ cho Dương thị. Dương thị không cho Lâm Thanh Uyển và Diêu thị làm, lôi kéo con dâu Chu thị đi phòng bếp.
Một phòng toàn người ngồi ăn cơm chung, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Trong lúc Dương Thiết Trụ và Hạ Đại Thành hàn huyên chuyện cũ, Lâm Thanh Uyển, Diêu thị cũng làm quen với biểu tẩu Chu thị.
Chu thị là lúc trước Dương thị tự mình hỏi cưới về làm vợ cho Hạ Đại Thành.
Hạ Đại Thành lúc còn mười mấy tuổi đã đi lên trấn trên làm hỏa kế, sau này cảm thấy trấn trên phát triển không tốt liền đi huyện Hoài Hà. Ở huyện Hoài Hà, lúc mới đầu chỉ là một hỏa kế chạy chân nho nhỏ, sau này vì cần cù lại thông minh nên được đại chưởng quỹ mang theo bên người làm chạy chân.
Hạ Đại Thành toàn tâm toàn ý muốn trở nên nổi bật, tới năm mười chín tuổi còn chưa thành thân. Mỗi lần Dương thị giục hắn, hắn đều nói cớ là bề bộn nhiều việc, mà quả thật cũng rất bận. Cuối cùng Dương thị bất đắc dĩ đành phải tự đi tìm cho hắn một mối hôn sự, định ngày xong xuôi mới báo Hạ đại thành trở về thành thân.
Chu thị là khuê nữ một nhà Dương thị quan sát đã lâu, thường ngày ở nhà làm việc cần mẫn, quan tâm săn sóc đệ đệ muội muội, quan hệ trong nhà rất hòa thuận.
Dương thị thấy Hà thị suốt ngày ở nhà Dương lão gia tử gây họa, họa cho cả nhà không yên, cho nên đối với việc chọn con dâu rất chú ý. Không chỉ đi hỏi thăm nhiều người, còn tự mình gặp mấy lần. Cho đến khi thấy khuê nữ nhà này không tệ mới đính thân cho Hạ Đại Thành.
Quả nhiên, đôi tình nhân sau khi thành thân cảm tình phi thường tốt, Chu thị rất hiếu thuận với Dương thị, gần như không kém mẹ ruột mình. Dương thị là người khai sáng, thương con dâu như con gái mình, cho nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất tốt.
Sau này Hạ Đại Thành ở trong huyện có tiền đồ, Dương thị liền đưa Chu thị lên huyện.
Đến khi con dâu mang thai đứa con đầu, lại tiếp con dâu về nuôi, khi cháu nội được ba tuổi lại đưa con dâu lên huyện đoàn tụ cùng con trai.
Trong lòng rất luyến tiếc đứa cháu trai, nhưng cũng không nỡ giữ cháu lại, tình nguyện để bản thân nhớ thương chứ không để mẹ con chia lìa, hàng năm Hạ Đại Thành đến ngày tết trở về đoàn tụ.
********
Mấy người Dương Thiết Trụ ở lại nhà Dương thị đến lúc xế chiều mới trở về, Dương thị giữ bọn họ ở lại ăn cơm tối, mấy người không nhận lời, đều nói về nhà ăn, hơn nữa thương thế của Dương Thiết Trụ bây giờ còn không thể ngồi quá lâu.
Dương thị nghe vậy đành phải tiễn bước bọn họ.
Mấy người trở về nhà, nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó đứng lên nấu cơm.
Cơm nước xong thì ai về phòng nấy.
Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển rửa mặt rồi lên giường lò. Nằm trong chăn, Dương Thiết Trụ kể chuyện hắn hồi còn bé cho Lâm Thanh Uyển nghe.
Hắn nói khi còn bé lão đại Dương Thiết Xuyên không mang theo hắn đi chơi, đều là Đại Thành ca mang theo hắn đi chơi. Còn có khi còn bé đánh nhau với mấy đứa trẻ khác, đánh không lại thì chạy đi tìm Đại Thành ca giúp, nhưng mà Đại Thành ca lớn tuổi hơn nhiều so với mấy đứa trẻ kia, vì vậy không có ra tay đánh bọn chúng, chỉ dùng ngôn ngữ đe dọa bọn chúng một trận thôi...
Nói đến Dương Thiết Trụ khi còn bé đánh không được người ta thì khóc nhè tìm người hỗ trợ, hai người đều cười, bản thân Dương Thiết Trụ cũng cảm thấy rất buồn cười.
Hạ Đại Thành lớn hơn Dương Thiết Trụ gần 10 tuổi, Dương Thiết Trụ khi còn bé thường xuyên đi tới nhà Dương thị, Hạ Đại Thành coi biểu đệ này như đệ ruột mà yêu thương. Chỉ là chưa tới 2 năm thì Hạ Đại Thành đi trấn trên kiếm kế sinh nhai, sau đó lại đi lên huyện, bình thường rất ít trở về. Tuy rằng rất ít gặp mặt, nhưng tình cảm của hai người lại rất tốt, hàng năm trở về sẽ cùng nhau uống rượu vài lần...
Lâm Thanh Uyển vừa nghe Dương Thiết Trụ nói, thỉnh thoảng nghe tới chỗ buồn cười lại cười vài tiếng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về chuyện nhà Hạ Đại Thành.
Dương Thiết Trụ đã nhìn ra: "Nàng dâu, nàng đang nghĩ tới chuyện nhà Đại Thành ca à?"
Lâm Thanh Uyển gật đầu, mở miệng nói: "Chàng nói xem đây là chuyện gì vậy? Cấp trên tranh gia sản lại liên lụy tới cấp dưới. May mà Đại Thành ca hiểu được thức thời mới là trang tuấn kiệt nếu không đã không ra được rồi."
Buổi sáng Dương Thiết Trụ nghe được mà toát mồ hôi, lúc này hồi tưởng lại vẫn thấy sợ hãi.
Nhưng biết làm thế nào được? Bọn họ một đám nông dân sao có thể trêu vào những người có tiền kia! Ăn mệt, cũng chỉ biết cắn răng nhận thôi.
"Ai —— không có biện pháp, có quyền thế quá nhiều. Người ta muốn chỉnh người thì biết làm thế nào được. May mà Đại Thành ca biết xá tài miễn tai, nếu không lúc này đã ngã xuống trong ấy rồi."
Sao Lâm Thanh Uyển không hiểu đạo lý này chứ?
Nàng bĩu môi không nói gì. Đây căn bản không phải là vấn đề xá tài hay không xá tài, mà là chủ nhân kia quá độc ác. Không muốn dùng người cũ trong tiệm thì đổi người là được, vậy mà còn hạ thủ đoạn độc ác như vậy? Mục đích chủ yếu nhất bức Hạ Đại Thành nhận tội, chính là khiến hắn về sau không lăn lộin trong thương giới được nữa, chẳng ai muốn thuê một chưởng quỹ đi bòn rút tiền của tiệm.
Lâm Thanh Uyển suy nghĩ rất sâu xa, lúc này Dương Thiết Trụ lại lo âu sinh kế của một nhà Hạ Đại Thành. May mà vợ hắn thông minh, lấy cái đồ sấy tiên ra bán, bằng không Hạ Đại Thành gặp nạn hồi hương, khả năng cơm ăn cũng là vấn đề lớn.
Trong lòng suy nghĩ, hắn ôm Lâm Thanh Uyển nói: "Nàng dâu, vẫn là nàng thông minh. Nếu không phải là nàng lấy đồ sấy tiên đi ra ngoài bán, sinh kế nhà đại cô sẽ gặp nạn rồi."
Lâm Thanh Uyển cười với Dương Thiết Trụ, không nói gì, trong lòng lại chìm trầm.
Hiện tại đúng là rất tốt, nhưng đồ sấy tiên này lại bán theo quý. Nói cách khác chỉ có thể bán ở quý mùa đông, đời trước nàng toàn làm vào tháng Chạp. Đương nhiên có nhiều chỗ rét lạnh có thể làm sớm hơn, nhưng một năm bốn quý chỉ có thể làm một quý, vậy lúc khác nên làm cái gì?
Vốn Lâm Thanh Uyển tính toán bán một quý, tích cóp chút tiền bạc ở trong tay lại mưu tính cái khác, nhưng chiếu tình huống lúc này đến xem thì có chút hơi khó. Nhà bọn họ còn dễ nói, trong tay còn nắm một ít bạc, tiết kiệm chi tiêu cũng chống đỡ được mấy năm, nhưng nhà Dương thị lại không giống với.
Hạ Đại Thành bị bệnh liệt giường, muốn xem bệnh, muốn uống thuốc, muốn đổi thuốc trị thương, đây đều là tiền. Còn có sinh kế cả nhà, tuy trong nhà có vài mẫu ruộng, nhưng người có thể xuống ruộng làm việc của nhà Dương thị lại không nhiều. Hạ Đại Thành là cái tráng niên hán tử không sai, nhưng mười mấy năm rồi không xuống ruộng, lúc đầu e rằng không kham nổi.
Còn có nàng giữa trưa quan sát một chút thần sắc Hạ Đại Thành, xem ra phỏng chừng trong lòng hắn vẫn muốn cho Hạ Hoành Chí tiếp tục đọc sách. Nghe Dương thị nói, đứa bé Hoành Chí kia công khóa cũng không tệ, đây cũng là một khoản bạc... Nuôi một người đọc sách mất bao nhiều tiền, nhìn Dương gia trước đây thì biết, của cải hơi mỏng chút thì táng gia bại sản là thường thôi....
Đương nhiên Lâm Thanh Uyển cũng không chỉ vì nhà Dương thị, còn vì chính bọn họ.
Nhìn cảnh Hạ Đại Thành gặp phải, nàng mới hiểu được xã hội này có bao nhiêu bất bình đẳng. Không có tiền không thể trêu vào có tiền, có tiền lại là sợ quan. 'Phá gia huyện lệnh diệt môn phủ doãn', tình huống nhà mình lúc này chẳng có bao nhiêu bạc, đừng nói là quan, ngay cả cái tiểu địa chủ cũng không thể trêu vào.
Hạ Đại Thành không phải là cái ví dụ tốt nhất sao? Đơn giản là người trong nhà có tiền tranh đấu với nhau, mà bản thân thì suýt mất mạng.
Buổi sáng ở nhà Dương thị, Hạ Đại Thành cũng kể ra một ít tình cảnh hắn thấy trong lao ngục.
Lâm Thanh Uyển ngẫm lại mà cảm thấy rét lạnh, một thương hộ có tiền muốn chỉnh ngươi, ngươi chỉ có thể tự nhận không hay ho, một chút phản kháng cũng không được. Mà bây giờ duy nhất có thể làm tăng cảm giác an toàn cho mình chính là tăng kiếm ít bạc cầm trong tay.
Trước đây Lâm Thanh Uyển không nghĩ tới những điều này, một là bởi vì chưa từng thấy tận mắt hiện thực hắc ám, từ lúc gả tới nơi này vẫn quanh quẩn trong thôn Lạc Hạp thôi, căn bản không có cái gọi là nhìn thấy xã hội. Thứ hai là lúc này nàng có thai, tư tưởng cũng sẽ thay đổi, trước đây là chỉ có hai người nàng và Dương Thiết Trụ, hai người ăn no cả nhà không đói bụng. Nhưng bây giờ có đứa nhỏ thì không thể như vậy được.
Chẳng lẽ thật sự để như Dương thị kia, nhìn thấy con trai bị đánh tới thương tích đầy mình chỉ có thể bất đắc dĩ khóc? Chân đất không thế không quyền, gặp được chuyện gì chỉ có thể mặc người xâm lược!
Loại cảm giác này quả thực là quá tệ!
Lâm Thanh Uyển người này chưa từng có cái chí hướng lớn lao gì, từ trước đời đến đời này nàng chỉ mong an ổn sống bình thường, không có mục tiêu quá lớn. Nhưng hiện nay thân mình ở thế giới này, khiến nàng không thể không suy nghĩ khác đi.
Làm quan là không được rồi, Dương Thiết Trụ bên người này cũng không được, vậy thì chỉ có thể kiếm tiền nhiều một chút.
Lâm Thanh Uyển nằm xuống trong cánh tay của hán tử. Hôm nay Dương Thiết Trụ đi ra ngoài lâu lắm, chắc là cũng là mệt mỏi, một lúc sau đã ngủ.
Lâm Thanh Uyển thì mãi không ngủ được, bốn chữ 'cư an tư nguy' (*) này lần đầu tiên xuất hiện tại trong đầu của nàng. Nó khiến nàng suy nghĩ rất nhiều điều...
(*) Cư an tư nguy: Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy
← Ch. 064 | Ch. 066 → |