← Ch.15 | Ch.17 → |
Lãnh Nguyệt vừa nhai bánh bao vừa lách qua ngõ nhỏ gần Khánh Tường Lâu, đi đến cuối ngõ, dừng chân trước một cánh cửa cũ kỹ đúng lúc ăn xong miếng bánh cuối cùng.
Đứng ở cửa, nàng hiểu ngay tại sao Trương Lão Ngũ bảo nhà hắn rất dễ nhận diện. Hai bên chân tường đặt đủ loại đồ sứ lớn nhỏ, chồng lên nhau chỉnh tề. Sau trận mưa tối qua, nước đọng đầy trong mấy chiếc chén sứ phía trên, ánh mặt trời chiếu vào những giọt nước trong suốt khiến lớp rêu xanh trên đồ sứ trông như sáng bừng lên.
Lãnh Nguyệt đưa tay gõ cửa. Mở cửa là một trung niên nam nhân đen đúa vạm vỡ, vừa nhìn thấy nàng đã cười ngây ngô, "Là Cảnh phu nhân phải không?"
Nàng khẽ nhấc thanh kiếm không vỏ giấu ra sau lưng, gật đầu: "Phải."
"Ta là Từ Thanh, sư phụ ta đã dậy từ sớm, đang chờ phu nhân ở nhà chính!" Từ Thanh nói, rồi quay vào nhà lớn tiếng gọi: "Sư phụ, Cảnh phu nhân đã đến rồi!"
Sân nhỏ, tiếng gọi của Từ Thanh to như vậy, chắc cả ngõ cũng nghe thấy. Hắn mời Lãnh Nguyệt vào sân, nhưng không hề có ý định đưa nàng vào phòng, nàng cũng không nhúc nhích, đứng bên cạnh hắn giữa sân đầy đồ sứ chất chồng.
Một lúc lâu sau, Trương Lão Ngũ mới chống gậy run rẩy bước ra.
"Phu nhân..."
Lãnh Nguyệt chắp tay hành lễ, "Trương sư phó, sáng sớm đã quấy rầy."
"Phu nhân khách khí, khách khí..."
Bước chân của Trương Lão Ngũ dường như gian nan hơn hôm qua, thấy vậy nàng không khỏi định bước tới đỡ, nhưng Từ Thanh đã nhanh tay hơn. Lãnh Nguyệt nhìn Từ Thanh cẩn thận dìu Trương Lão Ngũ, không khỏi nhíu mày.
So với hôm qua ở Từ Diêu, dường như có gì đó không ổn... Nàng còn đang suy nghĩ thì Trương Lão Ngũ đã chậm rãi tiến đến.
"Phu nhân, nhà nghèo, trong phòng lộn xộn..." Trương Lão Ngũ ái ngại nhìn nàng rồi chỉ vào chiếc bàn đá dưới tán cây hòe trong viện, "Phu nhân đành chịu khó ngồi đây, ngoài này sáng sủa, nhìn đồ vật không bị nhầm."
Lãnh Nguyệt sửng sốt.
Đồ vật? Đồ vật gì?
Thấy nàng ngơ ngác, Trương Lão Ngũ nhìn kiếm trong tay nàng, cũng hơi bối rối, "Phu nhân chẳng phải nói có vài món đồ quý giá muốn xem... còn dặn ta gọi cả đồ đệ đến sao?"
Lãnh Nguyệt chỉ muốn tự đánh mình một cái. Sau khi bị nhị tỷ và Cảnh Dực kéo đi vòng vèo suốt, nàng gần như quên mất mục đích ban đầu tới gặp Trương Lão Ngũ và Từ Thanh là gì. Ban đầu nàng định mượn vài món đồ cổ trong phủ Cảnh Dực để đánh lừa người trong nghề, nhưng giờ biết tìm đâu ra?
Đang lúc nàng đau đầu suy nghĩ, thì bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Đúng, vài món bảo bối đây, nhờ hai vị sư phó xem qua cho!"
Lãnh Nguyệt quay đầu, suýt nữa nghẹn họng. Thấy Cảnh Dực bạch y nhã nhặn, cười tươi tắn ôm một cái bồn đất thanh hoa, bên trong xếp mấy chiếc mâm, trên mâm có chén, trong chén còn có cả muỗng, bộ dạng vừa nghiêm túc vừa lấp lánh như mang bảo vật đến.
Cái bồn và mấy cái mâm thì nàng không nhận ra, nhưng cái chén và muỗng kia, rõ ràng là bộ dụng cụ hắn vừa dùng để ăn tào phớ ở Khánh Tường Lâu.
Trương Lão Ngũ và Từ Thanh ngơ ngác nhìn Cảnh Dực cẩn thận đặt "kho báu" lên bàn đá, còn thở phào như trút được gánh nặng, mỉm cười khiêm tốn: "Chính là mấy món này. Tam ca ta tốn vài vạn lượng bạc, từ một thương gia đồ cổ phương Tây mua được, ngày ta thành thân còn lấy làm quà hạ lễ. Phu nhân nhà ta nhìn mãi mà chẳng rõ giá trị, buồn bực mấy ngày liền, ta thì cũng chẳng am hiểu... nên nhờ hai vị sư phó chỉ điểm."
Cảnh Dực nói xong, còn làm ra vẻ quý trọng, cẩn thận xoa xoa mép bồn.
Trương Lão Ngũ nhìn Từ Thanh, Từ Thanh nhìn Trương Lão Ngũ, Lãnh Nguyệt chỉ biết thầm than, ngẩng mặt nhìn trời. Trên trời dưới đất, e rằng chỉ có phu quân nhà nàng mới có thể nghĩ ra chuyện này.
Nhưng tình hình lúc này, ngoài phối hợp với hắn, nàng còn biết làm gì khác?
Lãnh Nguyệt căng da đầu, mỉm cười, "Nhờ hai vị sư phó xem kỹ, trước xin đa tạ."
Trương Lão Ngũ và Từ Thanh nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Trương Lão Ngũ cắn răng, gật đầu đồng ý. Ông ngồi xuống ghế đá, cầm cái chén sứ đen vốn còn nóng do tào phớ lúc nãy, híp mắt ngắm nghía.
Lòng Lãnh Nguyệt đập thình thịch. Nếu để ông ngửi ra mùi tào phớ...
Nhìn sang Cảnh Dực, hắn vẫn bình thản, còn nghiêm túc chăm chú nhìn từng món đồ sứ. Đến mức nàng bắt đầu nghi ngờ có khi nào mình mới là người không biết nhìn hàng.
Bỗng nghe Trương Lão Ngũ chậm rãi nói, "Tứ công tử, phu nhân..." Ông thận trọng đặt cái chén xuống, khẽ chắp tay, nặng nề nói, "Tam công tử nhà các vị thu những món này, đúng là đồ cổ phương Tây, cũng là đồ cổ... thật sự."
Lãnh Nguyệt suýt làm rớt cằm. Quay sang nhìn Cảnh Dực, thấy hắn cũng ngây người.
Mấy thứ này là đồ cổ phương Tây?
Từ Thanh nhịn không nổi, "Sư phụ, ngài cứ nhắc công tử với phu nhân đều là người tốt, đừng vòng vo nữa... Ngài không nói được thì để ta nói!"
Trương Lão Ngũ lắc đầu thở dài, còn Từ Thanh đã nghiêm giọng: "Công tử, phu nhân, sư phụ ta nói đúng là không sai, nhưng "phương Tây" ở đây chính là nói đồ của tiệm Đồng gia ở Thành Tây, dưới đáy bồn còn có dấu ấn của tiệm Đồng gia. Nói là đồ cổ cũng đúng, có khi đã được dùng trong phòng bếp mười mấy hai mươi năm. Đừng nói vài vạn lượng bạc, chỉ mấy cân cà tím cũng chẳng ai chịu đổi lấy đống này!"
Khóe miệng Cảnh Dực giật nhẹ.
Rõ ràng hắn đã chọn lựa kỹ lưỡng ở phía sau bếp mà...
Lãnh Nguyệt cắn chặt môi để không bật cười thành tiếng. Người trong nghề quả nhiên có khác.
Thấy Cảnh Dực và Lãnh Nguyệt mặt mày đờ đẫn, Trương Lão Ngũ vội vàng ho khan mấy tiếng, kéo tay áo Từ Thanh, "Được rồi..."
Từ Thanh ương ngạnh, "Sư phụ, con nói đều là sự thật, ngài chẳng phải ngày nào cũng nhắc sao, sống phải thành thật, nếu không sinh con trai đen như than, con gái xấu như đất bùn..."
Cảnh Dực che miệng, khẽ ho vài tiếng.
Mặt Trương Lão Ngũ lộ vẻ khó xử, liếc Từ Thanh một cái, tay run run nắm gậy quật mạnh xuống đất, nhưng không hiểu sao tay ông đột nhiên buông lỏng, cây gậy rơi "đông" một tiếng xuống đất, sắc mặt ông lập tức trắng bệch, tay nắm chặt cánh tay phải, vẻ đau đớn lộ rõ.
"Sư phụ..."
Từ Thanh biến sắc, vội vàng chạy đến đỡ ông. Cảnh Dực khẽ nhíu mày, trong khi Lãnh Nguyệt dường như đã ngộ ra điều gì, khẽ thở phào, nói: "Trương sư phó, ngài có chỗ nào không khỏe? Ta có chút hiểu biết về y thuật, có thể xem qua cho ngài."
Mặt Từ Thanh rạng rỡ, định nói "Được", nhưng Trương Lão Ngũ đã liên tục lắc đầu, "Không sao, không sao... bệnh cũ thôi..."
Trương Lão Ngũ còn chưa nói xong, Lãnh Nguyệt đã tiến đến, cẩn thận nắm tay ông, nhẹ nhàng kéo tay áo ông lên, để lộ cánh tay gầy guộc, sưng đỏ tấy xanh tím.
Cảnh Dực rùng mình, lặng lẽ hít sâu một hơi.
Trương Lão Ngũ cười khổ, "Không sao, không sao... Già rồi, không dùng được nữa, chỉ là bị ngã..."
Lãnh Nguyệt không đáp, khẽ nhấp môi, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển dọc theo cánh tay sưng tấy của ông, mi tâm cau lại, thấp giọng, "Có chút đau, ngài nhịn một chút."
Trương Lão Ngũ còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy khớp xương "răng rắc" một tiếng, cơn đau liền dịu đi.
Lãnh Nguyệt buông tay ông, nhẹ nhàng giúp ông kéo tay áo xuống, rồi quay sang Từ Thanh đang trợn mắt ngạc nhiên, "Nhớ dùng rượu trị trật khớp của Tể Thiện Đường, xoa bóp mỗi sáng tối, mười ngày nửa tháng sẽ khỏi."
"Ai... ui.."
Trương Lão Ngũ cười khổ, "Chút bệnh cỏn con, còn phiền phu nhân..."
"Bệnh cỏn con?" Lãnh Nguyệt sắc mặt nghiêm lại, giọng chợt lạnh, "Vết thương này là chấn thương do bị gậy gộc đánh, lại còn bị động khí, tối qua lúc chạng vạng ngài bị đánh, là ai ra tay, tự ngài biết rõ."
Ngay lúc nhìn thấy Trương Lão Ngũ chống gậy bằng tay trái, nàng đã ngờ ngợ. Cũng như việc dùng đũa, ai thuận tay nào thì luôn dùng tay đó, trừ phi bị thương mới phải đổi.
Trương Lão Ngũ nhìn nàng sững sờ, rồi cắn răng nói nhỏ, "Không... không có gì..."
Từ Thanh ngơ ngác nhìn nàng, rồi cúi đầu thì thầm bên tai Trương Lão Ngũ, "Sư phụ, phu nhân này giống như thần tiên... Ngài nói ra đi, biết đâu còn..."
Còn chưa dứt lời, đã bị Trương Lão Ngũ trừng mắt lườm, "Chuyện của con à!"
Từ Thanh bị mắng đến rụt cổ, Cảnh Dực lúc này bước tới, mỉm cười ôn hòa, khẽ chỉ vào mình, "Vậy là chuyện của ta thì sao?"
Trương Lão Ngũ nghẹn họng, cười gượng xua tay, "Tứ công tử, đồ đệ ta là kẻ quê mùa không biết phép tắc, ta đây chỉ là dân thường, nào dám làm phiền Đại Lý Tự đại nhân..."
Ông nói vòng vo, nhưng ý tứ rõ ràng: Ngài quản không được.
Thực tế, chuyện này quả thực không nằm trong chức trách của Đại Lý Tự.
Lãnh Nguyệt khẽ nhếch cằm, kiên nghị nói, "Hắn quản không được, ta quản."
Trương Lão Ngũ và Từ Thanh tròn mắt nhìn nhau, nàng định giơ tay rút thẻ bài thì mới sực nhớ, lúc ra ngoài vội vàng nên không mang theo. Vừa nghĩ đến đây, Cảnh Dực đã ngẩng đầu, vẻ mặt đầy tự hào giơ một chiếc thẻ bài lấp lánh trước mặt họ.
Trên chiếc thẻ trong tay Cảnh Dực, một chữ "Thiện" to nổi bật. Ba người đều tròn mắt nhìn, Cảnh Dực cũng khựng lại, phát hiện có gì đó sai sai.
"A, nhầm rồi, đây là thẻ của Ngự Thiện Phòng... Cái này không đúng... Đây là thẻ Thái Tử phủ... Cái này cũng sai, đây là của Ngự Thư Phòng... đây là An Vương phủ..."
"..."
Giữa ánh mắt ngỡ ngàng của ba người, cuối cùng, Cảnh Dực cũng rút ra được một chiếc thẻ dài sơn đen khắc chữ "Hình", thở phào nhẹ nhõm, tự hào đưa lên: "Đây là của thê tử ta."
Lãnh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài.
Dù không phải thẻ nàng muốn dùng, nhưng chiếc này chí ít cũng tốt hơn cái của Ngự Thiện Phòng.
Nhìn hai thầy trò Trương Lão Ngũ đang ngơ ngác, Lãnh Nguyệt cầm lấy thẻ, thẳng lưng, nghiêm túc nói, "Tại hạ là Tổng lĩnh của ban Áp Dịch Hình Bộ, Lãnh Nguyệt, phụng lệnh An Vương gia, được trao quyền tùy cơ ứng biến."
Trương Lão Ngũ và Từ Thanh nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Cảnh Dực chân thành nói:
"Phu nhân ta nói rất đúng."
← Ch. 15 | Ch. 17 → |