Xe đến trước núi ắt có đường
← Ch.084 | Ch.086 → |
Tôn nữ này do chính ông ép gả ra ngoài, trong thôn còn có người nói ông nhẫn tâm.
Nếu tôn nữ sống không tốt, đường là do nàng tự chọn, dù có khóc lóc cũng phải đi tiếp, nếu sống tốt thì ông ấy cũng không nghĩ đến việc được thơm lây.
"A gia nhận chỗ tốt của con thì sau này mới giúp con. Nếu không, một mình con không có ba đầu sáu tay thì thật sự không giải quyết được chuyện trong nhà." Tống Anh nói thẳng.
"Trong nhà ngươi có thể có chuyện gì chứ?" Tống Lão Căn cau mày.
"Nhà đã có để ở, nhưng cũng phải mua, phải làm khế ước mua bán nhà. Chuyện này vẫn phải nhờ a gia ra mặt mới được, nếu không con nhất định phải tốn thêm chút bạc. Hơn nữa nhà con đang ở thật sự quá cũ nát, đến khi làm khế ước mua bán nhà xong còn phải sửa chữa lại. Tay nghề a gia rất tốt nên con đến mời người và cha con cùng giúp con." Tống Anh nói tiếp.
Lời nàng nói đều là sự thật, chỉ là sửa nhà mà thôi, không cần thiết phải thuê thợ.
Không phải nàng keo kiệt mà quả thực không thích hợp.
Ở đây nếu có ai xây nhà, phần lớn đều nhờ hàng xóm giúp đỡ, mời một bữa cơm là được. Nếu nàng hào phóng trả tiền công thì trong mắt người khác không phải hào phóng mà là ngu ngốc.
Nàng tuổi nhỏ, lại rời nhà hai năm, hàng xóm đều không quen biết, bọn họ còn tránh mặt nàng, cho nên... cần phải có trưởng bối ra mặt mới được.
Tống Lão Căn buộc nàng xuất giá, nếu là nguyên chủ, chắc chắn sẽ oán hận, nhưng nàng thì không.
Bởi vì không có tình cảm, cho nên không có oán hận.
Hơn nữa, nàng cảm thấy bây giờ một mình một hộ rất tốt, không bị quản thúc.
"Chỉ có ngươi và Lâm ca nhi ở, bây giờ nhà cũng đủ ở rồi, sao còn muốn sửa nữa?" Tống Lão Căn vẫn không hiểu, "Nhị Nha đầu, ngươi vẫn là không chịu để lời ta nói trong lòng. Bánh ú này của ngươi có thể kiếm bao nhiêu tiền? Sau khi bán hết bánh ú thì sao? Đến lúc đó ngươi định làm gì?"
"Đến lúc đó lại nói, xe đến trước núi ắt có đường*." Tống Anh cong môi cười.
* Xe đến trước núi ắt có đường: vế tiếp theo là "Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng", phép ẩn dụ hàm ý rằng dù có khó khăn nhưng sẽ luôn có cách giải quyết
Tống Lão Căn bực tức trong lòng, gõ bàn như muốn đánh người: "Hồ nháo! Bánh ú hoàng kim này của ngươi đúng là mới lạ, trong khoảng thời gian ngắn, người khác muốn biết cách làm cũng khó, nhưng tới Đoan Ngọ sang năm, chắc chắn sẽ không còn là bí mật nữa. Chuyện này ngươi có biết không?"
"Biết ạ. Con cũng đã nghĩ kỹ rồi, sau khi bán hết một tháng này, con sẽ nói cách làm cho các bá nương, thẩm thẩm." Tống Anh thẳng thắn.
Nàng và Duyệt Phong Lâu chỉ ký khế ước một tháng mà thôi, sau một tháng này, nàng xử lý công thức bí mật của bánh ú như thế nào là chuyện riêng của nàng.
Giữ lại công thức cũng vô dụng, chi bằng lấy ra để tạo ân tình.
Nghe nàng nói vậy, Tống Lão Căn càng tức giận hơn: "Ngươi có lòng này tất nhiên là tốt, nhưng sau đó thì sao? Nhị Nha, nuôi một đứa bé không dễ dàng. Đứa bé kia tuy không phải con ruột của ngươi, nhưng sau này nó sẽ chăm sóc ngươi khi về già, cho nên phải đối tốt với nó, tích cóp tiền cho nó, chờ nó lớn lên đương nhiên sẽ biết ngươi tốt thế nào."
Không ngờ ông cụ vậy mà lại rất dông dài.
"Biết rõ, nhưng không ảnh hưởng đến chuyện con sửa nhà." Tống Anh rất kiên quyết.
Tống Lão Căn thấy nàng vẫn không hiểu chuyện thì chỉ biết thở dài: "Đúng là ngoan cố! Bỏ đi! Khuê nữ đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, thích thế nào ta cũng không quản được! Vẫn là câu nói đó, bản thân không hối hận là được!"
"Vải này ta nhận, ngươi đến chỗ ca ngươi đi, bánh ú cũng gói sắp xong rồi." Tống Lão Căn nói tiếp.
Tống Anh bình tĩnh từ chính phòng đi ra ngoài.
Bánh ú quả thực đã gói xong, dù sao thì người nhiều sức lớn.
Đến lượt Tống Anh phát tiền công.
Tống Anh kiểm tra bánh ú trước, phát hiện đều được gói không tệ, tay nghề của nương nàng rất tốt, nhưng không ngờ tay nghề của Tiêu thị càng tốt hơn, mỗi cái bánh ú đều được gói rõ từng góc cạnh, cực kỳ đẹp mắt.
Người các nhà đều nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng hối hận, không trả tiền.
← Ch. 084 | Ch. 086 → |