Truyện:Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu - Chương 075

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Hiện có 500 chương (chưa hoàn)
Chương 075
Mua bán lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-500 )

Sắc mặt Hoắc Triệu Uyên thản nhiên: "Giữ lại đi, sớm muộn gì cũng phải lập, đã khiến lý chính thương tâm thì đừng lãng phí."

"Nếu ngài còn sống, lý chính sẽ vui mừng đến mức nào chứ? Tuy bọn họ không biết thân phận của ngài, nhưng mỗi năm ngài đều cấp cho thôn Hạnh Hoa không ít bạc. Từ trước đến nay, tuy rằng thôn Hạnh Hoa không quá hẻo lánh, nhưng đường xá nhấp nhô, trong thôn cũng không có nhiều kênh mương. Bây giờ nhờ phúc của ngài, bọn họ mới có thể đào kênh, làm guồng nước, sửa đường..." Vẻ mặt của Hoắc Tứ Tượng tương đối hưng phấn.

"Chuyện nằm trong bổn phận mà thôi, cần gì nhiều lời." Hoắc Triệu Uyên vẫn lạnh mặt như cũ.

Làm cấp dưới, Hoắc Tứ Tượng sớm đã quen với chuyện này.

"Vậy các năm sau còn đưa bạc nữa không?" Hắn hỏi tiếp.

"Vậy lấy danh nghĩa... đồng liêu giúp đỡ là được." Dù sao cũng là bạc của hắn, hơn nữa cũng không đưa quá nhiều.

Số tiền hắn đưa chỉ để giúp bọn họ làm một ít đại sự trong thôn mà thôi, hàng năm đều có số lượng nhất định, không nhiều không ít. Bởi vì hắn sợ nếu cho quá nhiều sẽ khiến thôn dân lười biếng, chỉ biết nghĩ đến chuyện nhặt cái bánh có nhân từ trên trời rớt xuống.

"Tết năm nay không đưa, vậy để ngày khác ta cho người đưa bổ sung." Hoắc Tứ Tượng lập tức nói.

Chủ tử ngoài mặt lạnh lùng nhưng tấm lòng lương thiện, hồi nhỏ đã sống ở thôn Hạnh Hoa mấy năm.

Khi đó, Hoắc gia gặp đại nạn, nô bộc trung thành của Hoắc gia phó đưa chủ tử đến thôn làng kia ẩn nấp. Mấy năm sau, vụ án của Hoắc gia đã được xử lại, nhưng tất cả chủ tử đều đã chết, lão thái quân Hoắc gia còn sống cũng vì quá kích động khi nghe tin vụ án được xử lại mà qua đời.

Tuy đương kim thánh thượng vì để bồi thường cho Hoắc gia và lấp kín miệng lưỡi thế gian mà phá lệ phong chủ tử là Võ Thần Vương, nhưng cả gia đình chỉ còn mình hắn sống sót, trong mắt người ngoài, hắn nghiễm nhiên trở thành đại sát tinh khắc trời khắc đất.

Mấy năm nay, chủ tử cũng do các lão nô bộc trung thành nuôi lớn, từ nhỏ đã rất thông minh.

Không có nhiều tình cảm với con người hay đồ vật nào đó, chỉ riêng với thôn làng nhỏ này là có mấy phần chiếu cố.

Giờ phút này, Tống Anh cũng không chú ý tới người trên lầu.

Sau khi ăn uống no nê, nàng đi mua nguyên liệu. Lần này tốn khoảng 6 lượng bạc, trên người chỉ còn lại một lượng ba.

Lại tiêu thêm 160 văn nữa để thuê bốn chiếc xe bò.

Lần này nàng mua chừng 300 cân gạo nếp, cũng mua không ít thịt heo, hạt dẻ, đậu đỏ, đường theo tỷ lệ, trứng vịt có thể mua trong thôn, như vậy rẻ hơn một chút.

Toàn bộ chỉ là nguyên liệu cho một ngày thôi đấy.

300 cân gạo nếp làm được khoảng 5000 cái bánh ú.

Từ nay về sau, mỗi ngày nàng đều phải đi chợ.

Đương nhiên, bởi vì số lượng cần mua khá nhiều nên nàng đã tìm một cửa hàng bán gạo đáng tin để đặt hàng và nhờ bọn họ giao đến tận nhà.

Số tiền còn lại không thể tiêu bậy, phải giữ lại để trả tiền thuê người làm.

Tống Anh mang theo rất nhiều đồ trở về, lúc gặp Tống Kim Sơn, ông rất hoảng hốt. Vì để ông không lo lắng, Tống Anh lấy khế ước ra cho Tống Kim Sơn xem.

Trong lòng Tống Kim Sơn đương nhiên thấp thỏm không yên.

Một ngày 5000 cái bánh ú, đây chính là một cuộc giao dịch lớn đấy!

Sau khi về nhà, lập tức mang gạo nếp đi ngâm ở hậu viện, có Tống Kim Sơn hỗ trợ, mọi chuyện được thực hiện rất nhanh chóng. Xong xuôi, nàng mới đến Tống gia hỏi thăm.

Hôm nay nhờ nương gói rất nhiều bánh ú, ngoài ra còn có lão thái thái do Tống Tuân nhờ đến giúp một tay. Dù sao cũng đưa tiền công cho nên làm rất tốt, hơn 2000 cái bánh ú đã làm xong, ngay ngắn đẹp mắt.

"Cha nương, chúng ta đến chỗ a gia a bà một chuyến, gọi cả đại bá nương và các thẩm thẩm đến để cùng bàn bạc chuyện bánh ú này." Sau khi về Tống gia, Tống Anh lập tức nói.

"Bàn bạc với bọn họ chuyện gì chứ?" Nguyễn thị không rõ.

Tống Kim Sơn đương nhiên biết nguyên nhân: "Cô nương nhà ta làm ăn lớn, giao bánh cho Duyệt Phong Lâu trên huyện, mỗi ngày cần đến 5000 cái bánh ú đấy. Chỉ mình Nhị phòng chúng ta thì làm sao làm xuể?"

Chương (1-500 )