Truyện:Dừng Chân Mùa Hạ - Chương 14

Dừng Chân Mùa Hạ
Trọn bộ 83 chương
Chương 14
Mối tình đầu - Câu mất hồn vía của anh đây rồi (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-83)

te;t ấn tượng với cái tên Chu Tê Mạn.

Người nhặt bao cao su dưới đất, bị Đoạn Tiêu chửi là đồ điên.

Mà Chu Tê Mạn cũng đang âm thầm đánh giá người trước mặt.

Cô gái búi tóc cao, vài lọn tóc rơi sau gáy, vóc người cao gầy rất có khí chất, như một chú thiên nga trắng. Ngũ quan thanh tú và xinh đẹp, gương mặt tinh xảo, nhưng thần sắc vô thức hiện lên vẻ trong trẻo lạnh lùng.

Quả thật giống như Lư Tùng nói, thoạt nhìn rất có tính khiêu chiến.

Đoạn Tiêu có ánh mắt sắc bén, còn ánh mắt của cô lại trong sạch dịu dàng. Hai thái cực đối lập nhau hoàn toàn, cũng không biết sao lại ở bên nhau được.

Thật ra đây không phải lần đầu Chu Tê Mạn thấy cô. Lần trước về nước, sau khi biết bên cạnh Đoạn Tiêu có người khác thì cô ta đã tìm Lục Gia Trạch hỏi thăm.

Biết Hạ Ngưỡng là sinh viên ngành Múa ở Đại học Kinh Châu, cũng xem qua video cô múa trên trang web chính thức của trường.

Nhưng khi gặp người thật, cô ta vẫn bị choáng.

Đang lúc mọi người đang ôm ấp những suy nghĩ riêng thì ngoài cửa có người bước vào.

Là Đoạn Tiêu.

Đoạn Tiêu nhìn bóng lưng nên nhận ra người tới, anh khoác vai cô kéo về phía mình, lại cúi đầu hỏi: “Vừa đến à? Đói bụng chưa?”

Cả đám người đang nhìn, anh cũng không thèm che giấu sự thân mật.

Vẻ mặt Chu Tê Mạn cứng lại, sau đó nở nụ cười trêu ghẹo, nói chen vào: “Cô ấy vừa đến, đã lên món rồi, chỉ chờ cậu tới để khai tiệc thôi. ”

Lư Tùng nhìn họ với vẻ lo lắng, sợ Hạ Ngưỡng sẽ kể chuyện vừa xảy ra dưới lầu. Bối cảnh của từng người trong nhóm này không nhỏ, nhưng ai cũng phải kiêng dè Đoạn Tiêu mấy phần.

Nhưng Hạ Ngưỡng còn chưa mở miệng thì Chu Tê Mạn đã chủ động nhắc tới, giọng điệu bông đùa: “Vừa nãy Tiểu Tùng không biết Hạ Hạ là người của cậu, nên suýt nữa đắc tội với cô ấy. ”

Đoạn Tiêu ôm Hạ Ngưỡng đến chỗ ngồi, liếc mắt sang: “Chuyện gì?”

“Tôi xuống lầu lấy ly rượu, bất cẩn đụng phải chị dâu. ” Lư Tùng đâu dám để anh biết vừa nãy anh ta thiếu điều tán tỉnh người phụ nữ của anh, bèn tránh nặng tìm nhẹ, lắc lắc ly rượu đã uống hết: “Đã tự phạt một ly rồi. ”

Đoạn Tiêu thấy Hạ Ngưỡng không có phản ứng gì, anh nghịch nghịch đầu ngón tay cô, nói chậm rãi: “Một ly sao đủ?”

Lư Tùng nghe anh nói vậy thì vội vã tu một hơi gần hết chai. Vì uống quá nhanh, anh ta ợ rượu rồi lại xin lỗi: “Thật tình xin lỗi chị dâu, chị đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với đứa có mắt không tròng như tôi!”

“Thôi, thôi được rồi, cũng chỉ có Hạ Hạ xinh đẹp tốt bụng. ” Chu Tê Mạn phụ họa. Cách dàn xếp này vừa khéo léo vừa tỏ ra rộng lượng: “Mọi người cũng ăn cơm đi thôi. ”

Chuyện dưới lầu cứ thế trôi qua.

Hạ Ngưỡng cũng lười truy cứu loại chuyện thế này.

Nghe bọn họ tán phét, cô mới biết mấy người bạn cũ tổ chức bữa tiệc hôm nay để chúc mừng Chu Tê Mạn vừa mở một phòng thu âm nhỏ.

Dù đang học ở London nhưng cô ta sắp tốt nghiệp, cũng chịu khó về nước, cứ có ngày nghỉ là lại bay về.

Rượu quá ba vòng, món ngon vơi một nửa.

Đoạn Tiêu dừng đũa, bóc quả quýt trên bàn rồi đưa một múi sang cho người bên cạnh. Hạ Ngưỡng vừa cắn một miếng đã nhăn mặt đẩy về, nói “Chua”.

Anh lại vui vẻ đưa sữa bò sang cho cô, còn bỏ múi quýt cô ăn dở vào miệng mình.

Qua khóe mắt, Chu Tê Mạn thấy hai người thân mật thì suy nghĩ miên man. Cậu chủ Đoạn Tiêu có bệnh sạch sẽ, ấy thế mà cũng biết hầu hạ người ta như vậy.

Cô ta vẫn bình tĩnh, hỏi: “Hạ Hạ không ăn uống mấy, những món này không hợp khẩu vị ư?”

Hạ Ngưỡng chỉ ăn rau suốt bữa, hoặc uống trà để loại bỏ dầu mỡ và đồ cay, thời gian còn lại chỉ ăn hoa quả và salad.

Là con gái giống nhau, tất nhiên cô ta biết chuyện này cần sự quyết tâm rất lớn.

Đoạn Tiêu cầm khăn ăn lau tay, cất giọng thấu hiểu: “Cô ấy sắp thi đấu rồi, phải kiểm soát cân nặng. ”

“Nghe Gia Trạch nói cô học múa, tôi có quen một người bạn cũng học ở Đại học Kinh Châu, tên là Diệp Nghiên Nghiên, cô có biết không?” Chu Tê Mạn nói: “Nhưng cô ấy học trên cô một khóa. ”

Hạ Ngưỡng nhấp ngụm trà: “Biết, đàn chị Diệp là người đứng thứ hai trong cuộc thi tuyển chọn trong trường lần trước. ”

Giải Hoa Sen không giới hạn năm học, từ năm nhất đến năm tư đều có thể tham gia, nhưng suất múa cá nhân đại diện cho trường chỉ có một.

Vì thế không lâu trước đây, khoa Múa của trường đã tổ chức cuộc thi tuyển chọn.

“Năng lực chuyên môn của bạn tôi cũng không tệ, rất có thể sau này sẽ là nghệ sĩ múa chính, Chu Tê Mạn cười cười, chưa kịp hiểu ý đã lại hỏi: “Vậy người đứng đầu là?”

Hạ Ngưỡng nhìn cô ta, khẽ cong môi: “Người đứng đầu là tôi. ”

“…”

Không khí như cứng lại.

Đoạn Tiêu ngồi cạnh, nghe thế thì không nhịn được bật cười, vươn tay véo má Hạ Ngưỡng đầy vẻ thích thú: “Cứng thật đấy. ”

Anh là người hiểu rõ nhất, rằng Hạ Ngưỡng chỉ dịu dàng mềm mại mặt ngoài, nhưng khiêu vũ chính là lãnh địa cô thống trị, cô không chịu thua kém bất kỳ ai trong lĩnh vực này.

“Xin chớ chê cười, vị nhà tôi không được khiêm tốn cho lắm. ”

Ngoài miệng thì Đoạn Tiêu nói vậy, nhưng có ai ở đây lại không nhận ra sự kiêu ngạo trong giọng nói của anh.

Lục Gia Trạch là người đầu tiên cay mắt, cười mắng: “Cậu thôi đi, cũng đâu phải cậu thi múa được hạng nhất!”

“Chị dâu ngầu quá! Nào nào nào, em kính chị dâu một ly!”

“Vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, anh Đoạn nhà em trèo cao rồi hahaha. ”

Đều là một đám ranh ma được tôi luyện giữa các bậc trưởng bối trong nhà, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Tiếng cười đùa nửa thật nửa giả, hòa vào tiếng nịnh nọt lấy lòng của một đám trai trẻ giữa bàn ăn.

Ăn xong, nhân viên phục vụ đến dọn bàn. Cả đám ở lại đánh bài, còn nói lát nữa sẽ xuống dưới nghe ban nhạc của Chu Tê Mạn hát vài bản.

Hạ Ngưỡng đi vào toilet giữa lúc đó.

Khi ra ngoài, nghe giọng nói vọng vào từ góc hành lang khiến bước chân cô khựng lại.

“Cũng may hồi nãy có chị Tê giúp tôi, tôi sợ cô gái kia mách anh Đoạn… Với tính khí của anh ấy, e là tối nay tôi hết đường sống. ” Lư Tùng hãy còn sợ hãi.

Chu Tê Mạn đang hút thuốc, khẽ bật cười: “Lần sau nhớ phải khôn ngoan hơn, đây là lần đầu A Tiêu giữ một cô gái bên cạnh. ”

Lư Tùng không cho là đúng: “Chị tưởng họ đang hẹn hò thật á. Tôi lén hỏi chúng nó rồi, đứa nào cũng nói hai người họ không yêu đương nghiêm túc đâu… Chờ anh Đoạn hết hứng thú thì hai người sẽ rã đám thôi. ”

“Thật hay giả đó?”

“Thật mà. ” Lư Tùng cười: “Vẫn là lời chị nói có tác dụng, dù sao chị cũng được tính là mối tình đầu của anh Đoạn nhỉ? Nếu hồi đó chị không ra nước ngoài thì thanh mai trúc mã, giai thoại đẹp biết bao———”

“Đừng nhắc lại mấy chuyện cũ mèm này nữa. ” Chu Tê Mạn nghe anh ta nói vậy thì dập điếu thuốc, cảm giác không cam lòng cũng dịu đi: “Ai cũng lớn cả rồi, bên cạnh đều có người bầu bạn. ”

Đợi bọn họ trở về phòng VIP, Hạ Ngưỡng mới đi ra từ bồn rửa tay.

Cô ngửi thấy mùi thuốc lá trên hành lang cũng không để lộ biểu cảm gì, nhưng không ngờ Chu Tê Mạn đột ngột quay lại, nhặt chiếc bật lửa để quên trên thùng rác ở lối đi.

Cứ thế, hai người chạm mặt nhau mà không hẹn trước, không ai mở lời.

Chu Tê Mạn nghĩ thầm liệu ban nãy Hạ Ngưỡng có nghe bọn họ phiếm chuyện hay không, mỉm cười tỏ vẻ lịch sự.

Có ai đó gọi tên Hạ Ngưỡng từ sau lưng.

Cô hoàn hồn quay đầu, thấy rõ mặt người đàn ông kia: “Anh Kỳ?”

Là cái người làm ở cơ quan đã đến học múa cổ điển vì con gái mình – Kỳ Nguyên Minh: “Trùng hợp quá, gặp cô ở đây, đang ăn cơm với bạn à?”

“Dạ phải, ăn xong rồi ạ. ” Hạ Ngưỡng xách túi lên, liếc nhìn bóng lưng cố tình nấn ná của Chu Tê Mạn mà khẽ nói: “Tôi đang chuẩn bị đi về. ”

“Về trường à? Để tôi cho cô quá giang, vừa khéo tôi phải sang đó, cũng có chút chuyện muốn nói với cô. ”

“Vậy làm phiền anh rồi. ”

Màn đêm buông xuống, đèn xe trên đường giống một vùng biển màu đỏ lấp lánh kéo dài.

Hạ Ngưỡng lấy điện thoại ra, gõ chữ gửi một tin nhắn. Có lẽ do đêm nay nạp quá nhiều carbohydrate nên cô hơi chướng bụng, thất thần nhìn bên ngoài cửa sổ xe.

Cả hai đều vừa ăn cơm xong, Kỳ Nguyên Minh sợ mở điều hòa sẽ ngột ngạt nên đã mở cửa sổ xe: “Cô giáo Hạ này, bàn với cô một chuyện, tuần sau tôi phải đi công tác ở thành phố lân cận nên không đến lớp được. ”

Hạ Ngưỡng gật đầu: “Được thôi. ”

“Sao cô cứ rầu rĩ không vui suốt dọc đường thế. ”

“Tôi đang nghĩ về ‘mối tình đầu’. ”

Kỳ Nguyên Minh “ồ” lên: “Cô thất tình à?”

“Không, tôi không có người mình thích. ” Hạ Ngưỡng cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên nhớ tới câu này, cô đăm chiêu: “Tôi chỉ đang nghĩ ‘mối tình đầu’ có cảm xúc gì, có phải đều rất khó quên?”

Kỳ Nguyên Minh thấy cô chỉ mới mười chín, đôi mươi thì không nghĩ nhiều, anh ấy phiếm chuyện: “Tất nhiên rồi, tình đầu đẹp lắm, tình đầu của tôi chính là vợ cũ, đã ly hôn được hai năm. Tôi vẫn không quên được cô ấy. ”

“Nếu yêu thương đến vậy, vậy tại sao còn…”

“Cô ấy muốn rời đi, hai năm qua tôi gần như đã yêu đến hóa hận. ”

Kỳ Nguyên Minh cười bâng quơ khi nói mấy lời này, rồi kết thúc chủ đề.

【Cấm Tiêu】: Em ăn no rồi, về trước đây, anh cứ chơi nhé.

Lúc Hạ Ngưỡng gửi tin nhắn này đi thì Chu Tê Mạn cũng vừa nhắc tới: “A Tiêu, Hạ Ngưỡng đi cùng một người đàn ông, là bạn bè hay người quen của cậu hả?”

Đoạn Tiêu gập điện thoại lại, cúi đầu châm điếu thuốc.

Sương khói trắng xanh tràn ra từ môi anh, bao phủ cặp chân mày anh tuấn dài rậm cùng đuôi mắt hơi nheo vì mệt mỏi. Giọng chàng trai chậm chạp lười nhác, mang theo hơi rượu: “Cô ấy đã nói với tôi rồi. ”

Chu Tê Mạn nhìn biểu cảm có vẻ không vui của anh thì thử thăm dò: “Cô ấy không thích chơi cùng bọn tôi à? Tôi nghe Gia Trạch nói cậu và cô ấy…”

Đoạn Tiêu rất ghét nghe người khác nói Hạ Ngưỡng không muốn ở bên anh, đôi mắt anh lạnh dần, cất giọng không kiên nhẫn: “Chị tự lo cho mình đi, bớt dò hỏi chuyện của tôi và cô ấy đi. ”

Chu Tê Mạn tái mặt.

Cô ta đã quen biết anh từ năm mười bốn tuổi, cũng chứng kiến những thay đổi của anh trong suốt mấy năm qua.

Anh đã sớm không còn là thằng nhóc lớp 7 ngỗ nghịch được đón về nhà họ Đoạn nữa. Càng đủ lông đủ cánh thì sự ngông cuồng thẳng thắn thời niên thiếu càng rõ rệt.

Trước kia còn có thể nhiều lời vài câu, nhưng từ cái năm vào cấp 3 cô ta sang nước Anh du học thì càng lúc cô ta càng khó tiếp cận anh hơn.

Dường như họ đã chẳng thể quay về quá khứ được nữa rồi.

Đoạn Tiêu uống rượu đến gần 10 giờ mới về nhà. Theo bản năng, anh cho rằng Hạ Ngưỡng đã về trường, nên lúc mở cửa vào nhà cũng gây tiếng động lớn.

Đến khi đèn phòng khách sáng lên, mới thấy Hạ Ngưỡng đang nằm trên sofa xem phim nheo mắt nhìn anh, vẻ mặt đầy nghi ngờ như muốn hỏi “Bộ anh ăn thuốc nổ à. ”

Cô đã thay áo ngủ mùa đông, là một bộ đồ hình thỏ hoạt hình cụp tai, hai lỗ tai trên mũ rủ xuống, trông vừa mong manh vừa thuần khiết.

Đoạn Tiêu cau mày: “Sao em lại ở đây?”

Hạ Ngưỡng cũng cau mày, chống cằm hỏi ngược lại: “Vậy em đi nhé?”

“Em đi thử coi. ” Anh nhào tới, nửa đè lên người cô. Giọng khàn đi vì rượu, anh thì thầm: “Sao tối nay ngoan thế, còn ở nhà đợi anh về. ”

Cô ngửa cổ cãi lại: “Em không đợi anh, em đang xem phim mà. ”

Đoạn Tiêu phớt lờ những câu làm anh không vừa ý, phả hơi thở nóng rực vào xương quai xanh của cô, hai tay giữ chặt eo thon.

Hạ Ngưỡng không chống cự nổi những lúc anh uống rượu, đẩy anh ra: “Đứng dậy cái đã, em nấu canh giải rượu cho anh rồi. ”

Vốn dĩ anh chỉ đè nhẹ, bị cô đẩy một cái bèn nằm nhoài ra sofa. Thoáng nhìn thì thấy bộ phim cô đang xem, là《Thiên Nga Đen》của Darren Aronofsky.

Tập múa mỗi ngày còn chưa đủ.

Đến cả xem phim cũng chọn phim về chủ đề khiêu vũ.

Lúc Hạ Ngưỡng quay lại, cô bưng bát canh giải rượu cho anh.

Đoạn Tiêu uống hơn nửa bát, đặt lên bàn trà rồi lại quấn lấy cô: “Em chuốc canh mê hồn cho anh đấy hửm?”

Hơi thở giao hòa, từng cái hôn hỗn loạn rơi xuống. Đầu óc Hạ Ngưỡng trống rỗng, khó hiểu hỏi: “Canh, canh mê hồn gì cơ?”

Anh vùi mặt vào cổ cô, nắm tai thỏ trên mũ áo ngủ, khàn giọng cười: “Bé thỏ, câu mất hồn vía của anh đây rồi. ”

Hạ Ngưỡng bịt miệng anh lại, không muốn nghe những lời đùa cợt dong dài, lại bị anh túm tay kéo xuống, cắn vào môi: “Nắm chặt vào. ”

“Em không làm được. ”

Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, mặt nóng bừng như sắp bốc cháy.

Đoạn Tiêu cười khẽ: “Dùng cả hai tay đi bé yêu. ”

Cô bị anh lăn qua lộn lại suốt nửa đêm, Đoạn Tiêu chếnh choáng nhưng đã tỉnh rượu hoàn toàn. Anh mặc áo choàng tắm, quay về từ phòng khách thì thấy Hạ Ngưỡng tắm rửa xong, ngủ thiếp đi.

Cô có thói quen ôm thứ gì đó khi ngủ, nửa gương mặt bị tóc che khuất, xương cánh bướm gầy guộc lộ rõ, đặt gót chân trắng nõn tròn trịa trên chăn.

Hơi thở đều đặn, lên xuống nhịp nhàng.

Đoạn Tiêu vén tóc cô, ném con gấu bông trên tay cô đi rồi nằm sát vào, đưa cánh tay cho cô ôm, nhẹ nhàng kéo chăn lên.

Đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn ánh sáng màu cam của đèn trên thảm.

Ngắm gương mặt cô đang ngủ say một lúc lâu, anh chợt nhớ đến một đêm nào đó vào học kỳ đầu tiên của năm nhất đại học.

Đêm đó Hạ Ngưỡng đi liên hoan cùng câu lạc bộ múa, cả nhóm uống say tí bỉ. Lúc anh gọi điện đến thì cô đã trong trạng thái high tới nóc nhà.

Lên xe Đoạn Tiêu, cô nôn thốc nôn tháo.

Hôm đó, trời Kinh Châu có trận tuyết nhỏ, cành lá ven đường đều phủ một lớp băng sương. Bên ngoài trời lạnh, trong ký túc xá chẳng có ai chăm sóc cô.

Khi đó căn hộ này vẫn chưa được bàn giao chính thức, mặc dù cô đã đồng ý với anh, nhưng hai người vẫn đang trong giai đoạn ngầm tranh cao thấp, chưa làm chuyện gì quá mức thân mật.

Đoạn Tiêu nhắn tin xin phép giảng viên hướng dẫn của cô cho cô về nhà, rồi đưa Hạ Ngưỡng đến khách sạn.

Anh đứng ngoài phòng tắm gọi điện thoại tìm người đưa quần áo đến, Hạ Ngưỡng thì quậy tung trời trong bồn tắm. Lúc anh đẩy cửa vào, đã thấy cô chưa c. ởi q. uần áo, đang vùi đầu vào nước thổi bong bóng.

Nghe ngoài cửa có tiếng động, Hạ Ngưỡng gắng gượng mở mắt nhìn anh, lông mi dính đầy nước, cô gọi anh một tiếng: “Đoạn Tiêu. ”

Đoạn Tiêu thấy sàn gạch bị cô hất nước lênh láng thì cau mày, vừa tức vừa buồn cười: “Say đến thế mà còn nhận ra anh à?”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, hỏi: “Anh giúp em một chuyện được không?”

“Làm gì?”

“Tay em không nghe lời. ” Cô say tới mức chẳng còn kiên nhẫn, bực bội kéo cúc áo: “Không cởi được, em muốn tắm. ”

Yết hầu Đoạn Tiêu căng chặt, quai hàm bạnh ra. Anh tiến lại gần, nửa quỳ bên ngoài bồn tắm, nhìn cô: “Em muốn anh tắm giúp em?”

Anh cũng thật xấu xa, biết cô say mà cố tình dụ dỗ.

Hạ Ngưỡng còn nghiêm túc suy nghĩ mấy giây xem vừa nãy mình có yêu cầu vậy không.

Cô còn ấp úng chưa nói nên lời thì một bàn tay to lớn đã che khuất mặt cô, thô bạo đẩy cô ngửa ra sau, nhào vào trong nước.

Giọng anh khản đặc, nhìn cô chằm chằm, yết hầu trượt lên xuống, nhỏ giọng mắng một câu th. ô t. ục không để ai nghe rõ: “Chắc kiếp trước anh mắc nợ em. ”

Bấy giờ Hạ Ngưỡng lại có tinh thần bất khuất, cô di chuyển đến mép bồn tắm, túm cổ tay anh mắng mỏ: “Đồ không biết lễ phép, ăn nói khó nghe!”

“…”

Rõ ràng cô đang mắng anh, nhưng tại sao anh lại thấy hưng phấn.

Đoạn Tiêu tiến lại gần hơn, đưa tay lau nước từ lông mày cô rơi xuống gò má, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua sống mũi thanh tú và đôi môi hồng hào của cô, hỏi như khuyến khích: “Còn gì nữa?”

“Còn xấu tính… nhưng tốt mã, đẹp trai lắm. ” Cô phát âm không rõ, nhưng rất có logic: “Em không thích anh, nhưng anh đẹp trai nhất. ”

Anh nghe mấy lời lúc say khướt của cô mà bật cười. Anh nhướng hàng lông mày lạnh lùng lên, cong khóe môi nhàn nhạt, đôi mắt đen thẳm sâu đầy vẻ ngang tàng nhưng lại ánh lên chút dịu dàng.

Hạ Ngưỡng ngắm đôi môi mỏng ấm nóng của chàng trai, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại sấn tới hôn nhẹ. Chạm rồi rời ngay, cô nhận xét: “Cũng mềm nữa. ”

Đoạn Tiêu gắng gượng kiềm chế h. am mu. ốn nãy giờ, lại bị một cái chạm môi còn chưa được tính là hôn của cô khơi dậy.

Ánh mắt anh thẳm sâu, gọi tên cô: “Hạ Ngưỡng. ”

“Hửm. ”

“Anh hôn em được không?”

Hạ Ngưỡng không trả lời câu hỏi này. Nhưng nước trong bồn tắm đã nguội, cô ngâm mình quá lâu nên có hơi lạnh, bèn dựa vào cơ thể ấm nóng của anh theo bản năng.

Hai gò má mềm mại của cô gái bị anh giữ chặt, một nụ hôn không hề khắc chế d. ục vọ. ng rơi xuống, vụng về nhưng mãnh liệt.

Môi anh ngậm lấy môi cô, đẩy đưa tê dại, đầu lưỡi đuổi theo rong ruổi.

Hạ Ngưỡng rất mơ hồ về ký ức đêm đó, là sự ẩm ướt giữa môi răng, cơn đau thoáng qua, cảm xúc sung sướng xa lạ, cùng cặp mắt đỏ bừng như sắp khóc của Đoạn Tiêu.

Đó là đêm đầu tiên cô không về ký túc xá, không ngờ sau này chuyện qua đêm bên ngoài lại thành chuyện thường xuyên.

Suốt đêm ấy Đoạn Tiêu không chợp mắt, cứ ngắm cô suốt đêm dài, chờ cô tỉnh dậy “xử tội” anh.

Hôm sau sẽ xảy ra chuyện gì, cô sẽ nói gì, tất cả những giả định cứ xoay vòng trong đầu anh không dứt.

Nhưng có lẽ Hạ Ngưỡng đã sớm dự đoán được chuyện này từ cái ngày cô nhận lời anh, sau khi thức dậy cô chỉ uống thêm vài ly nước.

Uống hơn nửa ly nước thứ hai, cô mới phát giác Đoạn Tiêu đang nhìn mình chằm chằm, bèn đưa ly nước cho anh, hỏi bằng giọng không chắc lắm: “Anh muốn uống không?”

Về sau khi nhớ lại lần ấy, Hạ Ngưỡng cảm thấy tâm trạng của mình vào sáng hôm đó không thay đổi gì nhiều, chủ yếu cũng do cơ thể cô không quá khó chịu.

Nhưng thật ra, đó là lần Đoạn Tiêu dịu dàng nhất, khi anh muốn thỏa mãn bản thân thì phong cách của anh sẽ không như vậy.

Mùa đông năm nay cũng giống mùa đông năm đó, tiếng rả rích vang lên ngoài cửa sổ, nhưng không phải tiếng mưa.

Đoạn Tiêu nhấn nút điều khiển thông minh bên đầu giường để mở rèm cửa, cúi đầu hôn người nằm cạnh, đánh thức cô dậy.

Hạ Ngưỡng không xấu tính như anh, cô không bị cáu bẳn khi ngủ dậy nên bị anh đánh thức cũng không bực bội. Cô chỉ mơ màng ậm ừ mấy tiếng, nhìn theo tầm mắt anh.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là trận tuyết đầu mùa năm nay ở Kinh Châu.

Chương (1-83)