← Ch.37 | Ch.39 → |
Edit: DiTi
Beta: Đậu Xanh
" Văn Sâm, không cần.... ."
Ngôn Hi bị 𝐤-𝖍0á-𝒾 ↪️-ả-ⓜ cực lạc cắn nuốt khiến cô sợ hãi xin tha.
Văn Sâm lại ♓●⛎𝐧●𝖌 hă●𝖓●𝐠 🌜_ắ_𝖒 ✅_à_🔴 chỗ sâu nhất bên trong â*Ⓜ️ đạ*⭕ của cô.
𝒟_ươ_ⓝ_ℊ 𝐯ậ_✝️ nam sinh thô to lại bóng loáng, lỗ nhỏ trên quy đầu mở ra, hữu lực đụng phải điểm G trong cơ thể của cô gái, như muốn đem hàng vạn điểm mẫn cảm bên trong cắn nuốt vào, 𝖍*𝐮𝖓*ⓖ ⓗ*ă*ռ*ⓖ ☑️-⛎ố-🌴 ⓥ-ⓔ làm nhục.
" A a a a a.... .".
Đột nhiên bị cắm mạnh, Ngôn Hi phát ra một trận tiếng kêu bén nhọn, thanh âm ngày càng cao, lại càng kiều mị, 𝖉â●ɱ đã●ⓝ●ℊ.
Trước mắt một trận đen trắng, cô cảm thấy chính mình bị cậu cắm suýt ⓒ·ⓗế·†.
Văn Sâm nghe thấy tiếng kêu này, nhất thời thú huyết sôi trào đạt đến đỉnh cao.
Quả nhiên, đây là điểm G của chị Ngôn Hi.
Trước đây cùng chị Ngôn Hi 𝐥à.ɱ ✝️ì.ⓝ.ⓗ, chị lúc nào cũng kêu lên đau đớn, đều muốn cậu đi ra ngoài, hóa ra là do cậu không tìm đúng nơi, chỗ muốn mạng của chị thì ra là ở đây.
Vì cắm đúng vào điểm G của cô, Văn Sâm thấp giọng cười một tiếng, thân mình cúi xuống ôm lấy cô, đôi tay tùy ý thưởng thức vú cô.
" Văn... Văn Sâm, buông tha tôi đi, thật kì quái, thật kì quái a, tôi chịu không nổi....".
" Không kì quái, là em cắm đến điểm ⓢướ●ռ●🌀 nhất của chị, kế tiếp chị phải hưởng thụ thật tốt sự hầu hạ của em".
Văn Sâm nói xong, sắc mặt liền dữ tợn mà hướng về phía trước ⓗ_⛎_𝐧_ɢ ♓ă_𝐧_ⓖ bắt đầu c*ắ*m ✔️à*🅾️.
" A a a a ô ô muốn ↪️♓ế*🌴 ~".
" Không muốn, không muốn, không cần đâ·ⓜ nơi đó, cứu mạng ~ s*ư*ớ𝖓*🌀 quá... quá mạnh ~".
" A a a s*ư*ớ*𝓃*𝖌, 💰.ướ.𝓃.ɢ bay ô ô ô ô Văn Sâm, ông xã, cầu ông xã tha mạng a ~".
" Thật lớn, thật mạnh, sắp bị làm c-𝐡ế-🌴, thao quá dùng sức.... .".
Văn Sâm mỗi lần ra vào đều hoàn mỹ chạm vào điểm mẫn cảm kia, khiến Ngôn Hi mặt đỏ tai hồng, cả người từng đợt г𝖚.𝐧 г.ẩ.🍸, cái miệng nhỏ như hoa anh đào ♓●é 〽️●ở, một ít ◗â_𝖒 dịch từ khóe miệng chảy ra, đôi mắt đẹp như ánh sao lúc này đang trợn trắng.
Tìm được điểm G của Ngôn Hi, Văn Sâm giống như mở ra được cánh cửa thiên đường cho chính mình.
T𝖍·â·ⓝ т·𝐡·ể cô vốn đã mất hồn đến cực điểm, lúc này bởi vì nhiều lần va chạm vào điểm G, â●𝐦 đ●ạ●ο mẫn cảm dị thường, mỗi lần co rút lại đều hận không thể đem 𝐝_ư_ơ_ⓝ_g νậ_✞ của cậu bấm gãy, ⓓ*â*ⓜ thủy giống như thác nước mà chảy ào ạt. Lúc này, cả người cậu đều là mồ hôi, eo 💲·ướ·n·g đến ⓡ_𝖚_𝐧 ⓡẩ_🍸, không nhịn được mà mắng thô tục.
Hai t𝒽â-ⓝ ✞-𝒽-ể cùng ⓢư●ớ●п●𝖌 giống nhau, cô gái nhỏ ⓓâ.𝐦 đ.ã.𝓃.ɢ phía dưới tựa như đã bị làm đến mất thần chí, cô lên tiếng kêu rên, Văn Sâm có thể cảm giác được lúc này cô có bao nhiêu thoải mái, ác thú từ trong xương cốt thoát ra, Văn Sâm bóp vú cô, buộc cô gái đang ⓒh_ế_✞ chìm trong 🅓*ụ*c vọ*𝐧*🌀 nói lời dễ nghe.
" Chị nghe một chút chính mình kêu 𝐝-â-〽️ đến cỡ nào, kêu khiến em muốn bắn, thích kêu như vậy, vậy kêu ba ba cho em nghe đi".
" Ô ô ô ô ô ô.... .".
Ngôn Hi bị làm đến rơi nước mắt, không có từ ngữ nào có thể hình dung được ↪️ả·ⓜ ℊ·ⓘ·á·ⓒ 𝐭·ê ◗ạ·1 như bị điện giật ở phía dưới, cô đã sớm không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể phát ra những tiếng khóc mơ hồ.
" Kêu! Em không nghe thấy cô kêu! Kêu lên!".
Cô không gọi, Văn Sâm liền tàn nhẫn đ*â*m ✅à*𝐨 điểm G của cô, Ngôn Hi bị cậu đ-â-ɱ đến đồng tử dãn ra, ⓚⓗⓞ-á-ⓘ 🌜-ả-𝖒 như mưa bão bao phủ lấy cô.
" Ba ba! Ba ba! Ba ba....".
" Thật là dễ nghe, con gái ngoan ~".
Văn Sâm vừa lòng mà h-ô-𝖓 cô một cái, giống như nhập tâm vào nhân vật, tà ác ép hỏi bên tai cô, " Ba ba có lớn hay không?. Thao con gái có 💰.ướn.g không?. Tiểu â-m ♓-ộ của con gái thoải mái không?".
" 💲·ư·ớ·ⓝ·ℊ.... Ô ô ô quá sâu quá mạnh, a a a đừng đụng phải....".
" Ba ba lớn hay không?".
" Lớn, thật lớn a, muốn đem con gái căng bạo ô ô ~".
" Xứng đáng, ai kêu con thèm ăn như vậy, cái gì cũng không thích, chỉ thích côn thịt lớn của ba ba....".
Văn Sâm như dã thú mà cắn cổ cô, điên cuồng ôm ⓗ.ô.ռ 𝐦ú-𝖙 vào, phía dưới như cũ không cho cô một chút khe hở, 𝐡·⛎·ⓝ·𝐠 hăռ·🌀 thao cô.
Cậu liên tiếp tấn công vào điểm G của cô, Ngôn Hi thật nhanh liền không chịu nổi, thân mình 𝐫⛎.п 𝓇.ẩ.γ kịch liệt, cảm giác ⓚ·í𝒸·♓ 𝖙·h·í·🌜·♓ đến cực điểm khiến 𝖐-♓𝐨-á-❗ 𝒸-ả-ⓜ như tràn lên trên đỉnh đầu.
" A a ô ô không cần, từ bỏ, ba ba, con giống như, giống như muốn đi tiểu....".
Một cảm giác mất khống chế truyền tới, Ngôn Hi mở to hai mắt, kêu khàn cả giọng, liều mạng khóc lớn hướng cậu xin tha.
Văn Sâm lại cười, như là cười nhạo cô, " Vậy tiểu đi a, tiểu ở trên người em, tới!".
" Không cần ô ô ô ô.... .".
Một tia lí trí cuối cùng trong đầu khiến Ngôn Hi thẹn tâm, cô mới không muốn tiểu trước mặt cậu.
" Chị lại khẩu thị tâm phi đúng không?. Em muốn xem xem rốt cuộc là miệng chị chặt, hay là â*ⓜ h*ộ chặt!".
Văn Sâm cắn răng, giống như giáo huấn cô mà hướng về phía trước đỉnh một cái, Ngôn Hi liền cao trào mà thét chói tai, con ngươi đen nhánh trong đôi mắt xinh đẹp mơ màng, tỏ ý muốn nói chủ nhân của nó şướ-𝐧-🌀 không gì sánh bằng, Ngôn Hi rốt cuộc nhịn không được, г𝐮*𝖓 𝖗*ẩ*γ ' nước tiểu' ra tới.
Từng luồng d●â●𝐦 thủy n.ó.𝓃.ɢ bỏ.𝐧.𝐠 tưới lên 𝖉ươ𝓃·𝖌 ѵậ·т của nam sinh, da đầu Văn Sâm từng đợt tê dại, 💰.ướ.𝐧.ɢ đến nói không nên lời.
" Thì ra là bị em thao phun".
" Nước thật nhiều, như thế nào thao đều thao không xong!".
Cậu lúc trước bắn qua một lần, tuy rằng lần này bị cô ⓚẹ●🅿️ ↪️●𝒽ặ●ⓣ đến tê dại nhưng vẫn cắn răng không muốn bắn, từ phía dưới cô 𝐫ú-🌴 г-a.
" Ba ~".
Côn thịt thô dài của nam sinh được lấy ra khỏi tiểu huyệt của cô, kéo ra từng luồng 🅓â·ⓜ thủy ướt đục, ԁâ.ɱ thủy cùng ⓣi𝖓●𝐡 d●ị●𝒸●♓ hỗn độn trộn vào nhau, trong không khí tràn ngập hơi thở 𝐝â●Ⓜ️ đ●ã𝐧●ɢ.
" A ~".
Đồ vật ռ-óп-ⓖ bỏn-g từ trong cơ thể гú●✞ ⓡ●𝒶, Ngôn Hi giống như bị rút đi ⅼ❗·𝖓·h ♓·ồ·ռ, 𝖙𝒽â-п 𝐭𝐡-ể mềm nhũn, thân mình ghé vào trên mặt đất.
†*ⓗ*â*𝐧 🌴*h*ể giống như vẫn còn lưu lại dư vị vừa rồi.
Hai chân cô vừa dài vừa thẳng, trắng như tuyết, mảnh đất tam giác thần bí giương lên, côn thịt vừa được lấy ra, tiểu huyệt ngay lập tức thu lại, eo nhỏ cùng bộ n🌀_ự_↪️ đầy đặn, xương quai xanh mê người cùng khuôn mặt tinh xảo, tóc dài đen nhánh như thác nước bày ra trên đất như đóa hoa hồng đen, զ*⛎𝖞*ế*n r*ũ đến cực điểm, †♓â●n †𝐡●ể trắng bóng đánh sâu vào thị giác.
Cho dù đã đầy mồ hôi, nửa ↪️*𝖍ế*✝️ nửa sống mà nằm ở nơi đó, cô cũng giống như một mỹ nhân ngư, tràn đầy phong cảnh thiên nhiên, cực kì xinh đẹp.
Văn Sâm xem đỏ mắt, cô tựa như một vưu vật tuyệt thế, có bao nhiêu thứ şướ𝓃*𝖌 đến tận cùng, cậu có một loại cảm giác, nếu như không yêu cô, cậu thật sự sẽ đem cô thao 🌜*h*ế*🌴, hoặc là ↪️_𝒽_ế_✝️ ở trên người cô.
" Ngậm lấy nó".
Văn Sâm đứng dậy, đầu gối nửa quỳ trước mặt cô, đưa tay nâng đầu cô lên, hữu lực bóp lấy cái miệng nhỏ của cô, bức cô khẩu giao cho cậu.
Ngôn Hi suy yếu đến thở dồn dập kinh ngạc, đôi mắt ướt dầm dề hiện lên sự không thể tưởng tượng, ngay sau đó đầu cô tránh đi.
Cô còn tưởng rằng cậu đã xong, không nghĩ tới còn muốn tiếp tục.
Đúng là cô suy nghĩ nhiều rồi, con ma của 𝐝·ụ·𝖈 νọ·𝓃·𝐠 như cậu sẽ có thời diểm ăn uống no đủ sao?.
Có đôi khi cô thật sự hoài nghi cậu là thật sự thích cô, hay là chỉ thích т𝐡·â·𝓃 ✝️·𝒽·ể của cô, cô đều đã bị cậu làm thành như vậy, vì cái gì cậu còn không buông tha cho cô?.
" Như thế nào, không muốn?".
Văn Sâm bị thái độ cự tuyệt của cô chọc giận, mạnh mẽ giữ lấy đầu cô, " Xem ra không thể thông cảm cho chị!".
" Thông cảm cho tôi?".
" Bằng không chị Ngôn Hi cho rằng tại sao em lại đi ra, lại thao chị liền sẽ hô·n mê, em không nghĩ muốn thao một con cá 𝒸*𝒽*ế*🌴, tới làm chị tỉnh táo".
Nói xong, cậu liền không khỏi phân trần mà xông vào miệng cô.
" Ô ô ô....".
Nam sinh kích cỡ cực lớn, cùng trước đây giống nhau, lập tức căng đầy miệng nhỏ của cô, Ngôn Hi kêu lên, cái lưỡi ⓜề.ɱ 𝐦ạ.❗ lộn xộn, khiến Văn Sâm thoái mái không thôi.
Ngôn Hi nhìn cậu nhắm hai mắt lại, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo, giống như ⓢ_ướ_ռ_ℊ không chịu được, lực đạo bóp khuôn mặt nhỏ của cô càng ngày càng nhẹ, trong miệng nhỏ vụn nỉ non.
" A... chị Ngôn Hi, thật nóng a ~".
"Chị muốn đem em ăn hết sao?. Ưm.... Nhẹ một chút, đừng cắn....".
" Cắn đứt rồi hạnh phúc nửa đời sao của chị phải làm sao đây, về sau sẽ không có ai đem chị thao phun".
Trong miệng cậu vẫn là ngôn ngữ ô uế, lực chú ý của Ngôn Hi lúc này đều ở trên vẻ mặt của cậu, theo động tác của miệng cô, cô thoáng dùng sức hút một cái, cậu liền giống như şư_ớⓝ_🌀 muốn bay lên, cô dùng cái lưỡi bao vây lấy cậu, cậu kích động hận không thể gắt gao ấn lấy đầu cô.
Cảm nhận được cảm xúc của cậu được cô nắm giữ ở trong tay, Ngôn Hi sinh ra một loại ý nghĩ, thân mình hơi hơi bò lên, quỳ gối dưới háng của cậu, đôi tay chơi đùa hai bầu thịt của cậu, cái miệng nhỏ kiên nhẫn mà hầu hạ ◗_ươ_п_🌀 𝖛_ậ_✝️ thô to của nam sinh.
" A a a... , chị... thật 💲●ư●ớn●🌀 a ~".
"Chị Ngôn Hi sao có thể hút tuyệt như vậy!".
Văn Sâm 💰●ướռ●g không chịu được, vừa mở mắt ra, liền thấy cô ngoan ngoãn mà quỳ trước mặt cậu, giống như hưởng thụ mỹ vị mà liếp láp ◗ư·ơп·ℊ ☑️ậ·t của mình.
Cảm giác được điều này khiến cậu hưởng thụ vô cùng, cậu thậm chí quên động tác của mình, chỉ nhìn chằm chằm cô với ánh mắt n.óռ.🌀 𝒷ỏ.п.g.
Đầu lưỡi của cô như đang miêu tả côn thịt của cậu, liếp láp cả những đoạn gân xanh, như là dẫn dắt 🌴𝖎𝓃-h 𝐝-ị-c-ⓗ bên trong con đường, cuối cùng đầu lưỡi đảo qua mã mắt, h●ц●𝐧●ⓖ h●ăn●🌀 hút một cái.
Trước mắt Văn Sâm đột nhiên trắng bóng, cảm giác mạng đều bị cô hút đi, rống lên một tiếng, thanh âm giống như dã thú.
Cậu đã ⓢ*ướ𝓃*ɢ đến cực điểm, lại khó chịu muốn 𝐜h.ế.t.
Nếu Ngôn Hi lúc này muốn mạng của cậu, quá đơn giản, cô kêu cậu đi 🌜ⓗ·ế·𝐭 cậu cũng nguyện ý.
"Chị Ngôn Hi, chị, đem hai cái trứng xoa được không?".
Ngôn Hi nghe lời mà dùng đôi tay nhẹ nhàng xoa xoa hai cái trứng của cậu, Văn Sâm kích động, không thể nhẫn nhịn nữa, tất cả đều bắn ra.
" A!".
Cái miệng nhỏ bị bắn đầy, Ngôn Hi hoảng sợ.
Như là cái miệng không đủ dùng, ✞𝐢п-𝖍 ⓓị𝐜-h dư lại bắn trên mặt cùng cả người cô, cả người giống như đều bị cậu đánh dấu.
"A.... .".
Văn Sâm đỏ con mắt, ước chừng bắn hơn mười cỗ mới dừng lại.
Cậu bị 𝐤·♓·𝖔·á·𝒾 ⓒ·ả·𝐦 đánh sâu vào tầm mắt, cô gái nhỏ một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, cả người đều bị che kín bởi tℹ️𝓃●ⓗ ⓓị𝐜●♓, ngay cả trong miệng cũng có, vô tội mà không biết phải làm sao nhìn cậu, phảng phất như đang chờ đợi phân phó.
Văn Sâm cảm thấy cậu con mẹ nó yêu c_♓ế_✞ cô, yêu sâu nặng.
" Phun ra".
Cậu vỗ vỗ khuôn mặt cô, Ngôn Hi kích động mà đem toàn bộ nuốt xuống.
Ánh mắt Văn Sâm thâm sâu nhìn cô.
" Mẹ nó!".
Cậu thấp giọng mắng một tiếng, bắt lấy đầu cô ♓ô*ռ thật sâu.
Ngôn Hi kinh ngạc, cô còn tưởng vừa rồi nuốt xuống, cậu sẽ không ⓗ*ô*ռ cô.
" Chị Ngôn Hi, em thật sự rất yêu chị!".
Văn Sâm đem cả người cô kéo vào trong lòng 𝓃*🌀*ự*𝐜, nảy sinh ác độc mà ôm 𝒽-ô-ռ thật sâu.
" Về sau chị nếu dám chân trong chân ngoài, em liền đem chị thao ⓒ_𝖍ế_t, thật sự!".
← Ch. 37 | Ch. 39 → |