Truyện:Dục Vọng Chiếm Hữu Của Tiểu Chó Săn - Chương 31

Dục Vọng Chiếm Hữu Của Tiểu Chó Săn
Trọn bộ 54 chương
Chương 31
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Edit: DiTi

Beta: Đậu Xanh

Cậu vuốt tóc cô, giống như 𝖛цố●𝖙 ✌️●3 một con mèo nhỏ, cực kì ôn nhu.

Ngôn Hi cho rằng cậu đã hồi phục lí trí, chuẩn bị buông tha cho cô.

Ai ngờ, cậu một tay đem cô bế từ dưới đất lên, chậm rãi đi đến trước cửa phòng thiết bị, vừa đi vừa cắm thật mạnh vào tiểu huyệt của cô.

Trong nháy mắt, Ngôn Hi khẩn trương kịch liệt, cả người ⓡц●𝖓 𝓇ẩ●ⓨ, cô muốn kêu lên nhưng lại không dám 🅿️♓●á●✝️ 𝖗●@ â●Ⓜ️ ✞●𝒽𝖆𝐧●♓, sợ mình bị bại lộ.

Cậu muốn làm gì?.

....... Ôm cô đi ra ngoài?. Cậu điên rồi sao!.

Khi dựa vào vách tường, phía sau cô có bức tường chống đỡ, nhưng khi cậu bế cô lên, tất cả sự tập trung của cô đều ở côn thịt thô to dưới háng của cậu.

🅓ư●ơп●ɢ ⓥậ●т cắm sâu hơn trước đây, đại não Văn Sâm mơ hồ, con ngươi Ngôn Hi trừng lớn.

Mỗi khi cậu bước đi, côn thịt 𝓃óп●ɢ 𝒷ỏ●ⓝ●🌀 lại đâ·𝐦 mạnh vào bên trong, khiến cô chảy càng nhiều 𝐝-â-〽️ thủy, từng giọt rơi xuống mặt đất, thanh âm 'tí tách' vang lên rõ ràng.

Ngôn Hi khắc chế không để ρ*ⓗ*á*t 𝓇*@ â*〽️ 𝐭𝖍*𝐚*ⓝ*♓, cậu cắm quá sâu, sâu đến nỗi cô không thể nói được.

Bị ⓚh*𝖔á*ï 🌜ả*𝐦 nồng đậm cùng sợ hãi bị phát hiện cùng nhau ⓚ-íc-h 𝐭h-í-ⓒ-ⓗ, cả người cô như muốn bay lên, không quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh.

" Cửa tại sao bị đóng lại?. Vừa rồi tới mượn cầu lông còn không khóa cơ mà!".

Nữ sinh đến trả cầu lông nghi hoặc nói.

Một nữ sinh khác trực tiếp duỗi tay đẩy cửa ra, nhưng tay còn chưa chạm vào cửa thì từ bên trong truyền ra một âm thanh cực lớn.

" Phanh!".

Văn Sâm ôm đôi chân đang dạng rộng ra của Ngôn Hi, nghiêng người dựa lưng vào cửa phòng thiết bị.

Cùng lúc đó, bởi vì quán tính, thân mình Ngôn Hi cũng đụng về phía trước một cái.

" A!".

Nhục huyệt nho nhỏ chủ động đ_â_Ⓜ️ 𝐯à_🅾️ đại 𝒹·ươп·ℊ vậ·t, cắn nuốt thật sâu, thiếu chút nữa đem hai bầu thịt đều nuốt vào.

Ngôn Hi không nhịn được hét lên một tiếng chói tai, đem đám nữ sinh bên ngoài dọa sợ.

Âm thanh gì đây?.

Làm sao nghe thấy.... 🍳*⛎𝓎ế*𝓃 r*ũ, yêu kiều như vậy?. Như thể có nước chảy ra, quả thực nghe so với phim cấp 3 mà các cô trộm xem trong chăn tuyệt hơn nhiều.

" Ha~".

Văn Sâm phát ra một tiếng cười khẽ nhỏ đến mức không thể nghe thấy, ánh mắt trêu ghẹo mà nhìn Ngôn Hi, thấp giọng nói bên tai cô.

" Yêu tinh, thiếu chút nữa đem xương cốt em đều hòa tan rồi, chị cố ý sao?".

" Em liền biết, chị rất thích cảm giác bị người khác quan sát, có muốn em tránh ra, cho bọn họ vào xem hiện trường trực tiếp?".

" Ô ô ~".

Mặt Ngôn Hi đỏ gần như chảy ⓜ_á_u, cô c-ắ-n ɱô-𝐢, tay nhỏ đấm vào khuôn 𝓃🌀ự.ⓒ ⓖ-ợ-❗ ⓒả-𝐦 của cậu.

Tiểu ◗*â*𝐦 đã*ռ*ɢ!.

Văn Sâm nhíu mày, đáp lại cô là lực thao ngày càng mạnh.

" Ai ở bên trong thế, có thể mở cửa ra không?".

Đám nữ sinh bên ngoài không nhịn được hỏi.

" Chúng tôi đến đây để trả đồ đã mượn".

" Có người không?".

" Tại sao không nói lời nào vậy?".

Văn Sâm đang thao cô gái nhỏ của cậu đến thần hồn điên đảo, khi nào còn tâm trạng mà để ý đến bọn họ.

Ngôn Hi thong thả ghé đầu vào vai nam sinh thấp giọng khóc.

Không biết bởi vì quá mạnh hay quá sợ hãi.

Ngoài cửa đám nữ sinh nhìn nhau, cuối cùng quyết định đẩy cửa.

Lúc này, một tiếng nói dễ nghe nhưng tràn đầy nhẫn nhịn từ bên trong truyền ra.

" Cút!".

Giọng nói tuy rằng dễ nghe, nhưng ngữ khí lại rất hung dữ, hiển nhiên là khó chịu do bị quấy rầy.

Văn Sâm là nhân vật phong vân của đại học A, một số ít ảnh chụp cùng video bị người khác chụp lén đăng lên diễn đàn trường, rất nhiều nữ sinh mê muội cậu trong trường học hiểu biết tướng mạo cùng giọng nói của cậu rõ như lòng bàn tay.

Nhưng chưa từng có ai nghe được giọng nói khi 👢à●ⓜ 𝖙●ì●𝖓●♓ của cậu, chứ đừng nói đến việc một nam sinh luôn rộng rãi tỏa sáng như ánh mặt trời như cậu ở thời điểm này lại hung ác như vậy.

Cho nên đám nữ sinh bên ngoài căn bản không biết đó chính là Văn Sâm, họ chỉ nghĩ rằng bên trong là một nam sinh tâm trạng tồi tệ sau khi bị khiển trách nên giọng cậu ta rất yếu.

" Chúng tôi đến trả cầu lông, trả xong liền đi!".

" Tôi nói cút!".

" Cút cút cút, cút thì cút....".

Đám nữ sinh bị giọng nói ra lệnh của cậu dọa sợ, sợ một chút nữa bên trong vụt ra một nam sinh cao mét chín lực lưỡng đem họ dẫm 🌜-♓ế-т, ném cầu lông xuống rồi ba chân bốn cẳng mà chạy.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Ngôn Hi thả lỏng thần kinh, lại cảm giác được cảm giác no căng bên trong tiểu huyệt.

Văn Sâm dừng sức mà thao cô, phảng phất như bị ma nhập.

" Bọn họ đi rồi, chị Ngôn Hi có thể kêu ra tiếng không?".

" Ưm~...... Ô ô, a.... .".

Ngôn Hi bị cậu đ_â_〽️ cho đứt quãng, nói từng chữ không rõ.

" Văn Sâm, cậu có thể không?".

" Chị cảm thấy em có thể không?".

Văn Sâm ác ý thọc hai cái, 𝒷-❗ể-⛎ 🌴ì𝖓-♓ Ngôn Hi thay đổi, " Không... không phải, tôi hỏi cậu có muốn bắn không?. Tôi khó chịu......".

Cậu đều đã làm lâu như vậy, tại sao còn không bắn?.

" Bắn?. Chị Ngôn Hi sao lại không kiên nhẫn như vậy?. Làm sao có thể bắn chỉ sau vài lần!".

Vài lần?.

Bị làm đến mơ màng, Ngôn Hi khóc không ra nước mắt.

𝒟·ụ·c ⓥọ·n·ℊ của cậu thật sự quá lớn, cô thật sự sợ một ngày nào đó mình bị cậu làm c♓*ế*𝖙 ở trên giường.

Trước kia trong mắt Văn Sâm, 𝐭-ìռ-𝐡 á-i bất quá chỉ là bản năng của con người, con người lấy sinh sôi nảy nở làm tất yếu, không quan trọng quá trình, chủ yếu là gieo giống.

Nam nhân suy nghĩ bằng nửa thân dưới đều không có tiền đồ.

Nhưng sau khi gặp được Ngôn Hi, cậu phát hiện mình sai hoàn toàn.

Từ lúc nhìn thấy cô, lí trí của cậu như biến mất, tất cả quan niệm trước kia đều bị phá bỏ, hoàn toàn không khống chế được 𝖉ụ-↪️ 𝐯ọn-𝐠 đen tối của bản thân.

Không có lúc nào là trong lòng cậu không nghĩ đến cô, nhìn thấy cô liền muốn làm, thời điểm cậu ghét nhất là lúc 🅱ắ_ⓝ ⓣ_1_𝓃_h, bởi vì cậu muốn thao cô thật lâu, thao đến khi cô khóc kêu, phun nước, ôm cậu xin tha....

" Chị cũng rất sư·ớ·ռ·𝖌 đúng không?. Bằng không sẽ không κẹ*𝐩 🌜*𝖍ặ*𝐭 như vậy, sẽ không hút sâu như vậy.... .".

" Xem tiểu huyệt của chị này, nước chảy đầy đất, ăn ⓓ·ươⓝ·ⓖ ѵ·ậ·𝐭 của em ngon vậy sao?".

" Tôi không có.... . Không có, cậu, cậu đừng nói nữa......".

" Không có?. Phải không, t♓.â.п †.♓.ể của chị thành thật hơn nhiều".

Ác ý từ đáy lòng Văn Sâm dâng lên, bỗng nhiên ấn đầu cô, bức cô nhìn vào nơi hai người đang giao nhau.

Ngôn Hi khiếp sợ nhìn cảnh tượng kia.

Một cái khe thịt tinh tế bị 𝐝-ươ-ռ-🌀 ѵậ-🌴 𝐧_ó_ⓝ_ℊ ⓑỏ_ⓝ_🌀 thô dài màu đỏ tím của nam sinh căng ra, theo từng động tác thọc vào 𝖗●ú●† 𝐫●🅰️ của cậu, từng chất lỏng màu trắng đục cuồn cuộn chảy ra cùng với màu hồng phấn của thịt non, chất lỏng kia dính trên ԁ.ư.ơ𝖓.ℊ 𝖛ậ.✞ của cậu, tựa hồ như cho cậu 🔀â*𝐦 п♓ậ*ρ tốt hơn, thịt non gắt gao hấp thụ đại 𝒹_ư_ơ_ռ_𝖌 𝖛_ậ_т như sợ cậu rời đi.

Ngôn Hi nhìn đến lỗ tai đều đỏ.

Cô có chút hoài nghi...... mấy thứ này là của cô sao?.


Tại sao lại ◗.â.ɱ đã𝓃.𝐠 như vậy?.

Chỗ giao nhau bị cô không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm, Văn Sâm bị ⓚ*íc*♓ ✝️*♓*í𝖈*♓ không thôi, lại tăng them sức lực mà thao cô.

" A a a a, nhẹ chút.... ưm ưm.... Không cần, quá sâu, muốn 𝐜𝒽●ế●𝖙 a......".

" Tiều ԁâ●ɱ đ●ãn●ℊ, xem đến nghiện phải không?".

" Biết chính mình có bao nhiêu d_â_𝐦 đ_ã_𝖓_𝖌 chưa?. Kẹp em không thả, liền muốn em thao â·m 𝖍·ộ của chị!. Có phải rất ngứa không?. Rời đi một lát cũng không được?. So với gái đứng đường còn ⓓâ·ɱ hơn!".

" Cậu, cậu đừng nói nữa, cầu xin cậu....".

🌴-h-â-n ✝️♓-ể Ngôn Hi bị thao đến muốn sống muốn c*h*ế*t, tâm lí còn phải chịu nhục nhã.

" Không nói cũng được, chị Ngôn Hi đem đồ vật lấp kín miệng em đi!"

Nửa người dưới 💲ướ.ռ.g đến tê dại, miệng vẫn luôn nhàn rỗi.

" Thứ, thứ gì?".

" Vú, đem áo ⓝɢ*ự*𝖈 kéo xuống, chính mình đem vú đến trước miệng em".

" Tôi.......".

" Nhanh lên!. Chị Ngôn Hi lại không nghe lời phải không?. Là trách em vừa nãy không cho người tiến vào sao?".

" Đều bị thao đến như vậy rồi còn rụt rè".

Lời cậu nói càng lúc càng tàn nhẫn, Ngôn Hi sao có thể chịu được, bị cậu mắng đến khóc, chỉ có thể ⓒ-ở-𝖎 á-0 ⓝ·g·ự·c của mình.

Cô còn chưa cởi hết, Văn Sâm liền gấp không chờ nổi mà vùi đầu vào, ngậm lấy núm vú của cô.

" A ~".

" Không cần.... không cần, không cần 👢ⓘ·ế·𝖒, hút mạnh quá a, a a muốn 𝒸𝖍·ế·t....".

Văn Sâm từng ngụm mà ăn vú cô, giống như em bé b* sữa mẹ, một bên 𝖒.ú.t một bên nhìn bộ dáng của cô.

Cô gái nhỏ ngửa đầu cao cao, vài sợi tóc đen nhánh dính trên khuôn mặt tinh xảo như yêu cơ tuyệt mĩ khuynh thành của cô.

Yêu cơ thật đáng thương, quần áo trước n𝖌*ự*𝐜 bị xé rách, vú bự thì bị người ăn, nhục huyệt phía dưới lại bị côn thịt thô to của nam nhân c-ắ-ⓜ 𝐯à-𝑜, 𝒷❗ể·⛎ ⓣ·ì·𝐧·𝐡 trên mặt quả thực là mê người đến cực điểm.

Văn Sâm nhớ tới cảm thụ đầu tiên khi nhìn thấy cô.

Giống như thấy được thiên sứ thuần khiết đẹp nhất thế gian.

Mà hiện tại cậu đang đè tiểu thiên sứ mà thao, ăn vú cô, làm nhục cô, chà đạp cô.

" A......".

Nam sinh bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, lửa đỏ trong mắt như muốn thiêu 𝒸𝖍ế_𝖙 cô, quay người ấn cô ở trên ván cửa h⛎*ⓝ*🌀 h*ă*ⓝ*🌀 mà thao lộng.

" Yêu tinh!. Do chị câu dẫn em!. Câu dẫn em!".

" A a a a a không cần a...... Văn Sâm Văn Sâm không cần, ô ô ô sẽ hư.... .".

" Tôi thật sự không được, dừng lại, mau dừng lại a....".

" Ầm ầm ~ Ầm ầm ~".

Cánh cửa bị chấn động vang lên âm thanh, Văn Sâm nổi cơn điên điên cuồng cắm cô.

Khi đại 𝒹ươ.𝖓.🌀 ѵậ.† 𝒸●ắ●〽️ 𝐯à●⭕, Ngôn Hi rốt cuộc nhịn không được, cơ thể một trận kịch liệt co rút lại, đôi mắt mơ màng, từng cỗ ⓓâ_ɱ thủy trực tiếp phun ra, cô cảm giác mình như đang lơ lửng trên mây.

" Ha!".

" Lại bị thao phun!".

Một khắc trong khi cao trào, 𝒹*â*𝐦 thủy 𝓃óⓝ*🌀 🅱*ỏ*𝐧*𝖌 tưới vào 🅓*ư*ơ*ռ*g v*ậ*𝐭 của nam sinh, vách thịt gắt gao cắn nuốt quy đầu, Văn Sâm cuối cùng không nhịn được, bắn tất cả vào tử cung cô.

Nam sinh ước chừng bắn hơn mười cỗ ✞*𝒾n*♓ ԁ*ị𝖈*𝐡, Ngôn Hi bị căng cả người run lên.

Văn Sâm biết cô rất 𝖘ướ-n-ℊ, bằng không trên mặt cô sẽ không để lộ ⓑı·ể·ц ⓣìn·ⓗ 𝖉·â·m đã·𝐧·🌀 như vậy, với cậu mà nói quả thực là hấp dẫn trí mạng.

Cậu lại cứng.

Nhưng khi vừa bắn xong, Ngôn Hi liền ngã vào lòng ⓝ*𝐠*ự*c cậu.

Chương (1-54)