Truyện:Dục Vọng Chiếm Hữu Của Tiểu Chó Săn - Chương 19

Dục Vọng Chiếm Hữu Của Tiểu Chó Săn
Trọn bộ 54 chương
Chương 19
Bị thao đến ngất xỉu
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Edit: DiTi

Beta: Đậu Xanh

" A a a a, ca ca, ca ca tuyệt quá, em muốn ra!"

Trong phim cấp ba, cô gái nhỏ nhu nhược hét lên một tiếng, rốt cuộc cũng đạt dến cao trào.

Phim ngừng hẳn, bầu không khí dần trở lại bình thường, nhưng trên sô pha cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu.

Đại ◗-ươ𝖓-𝖌 ✌️-ậ-✝️ của nam sinh thô to giống như một lưỡi kiếm sắc bén vừa lấy ra khỏi lò luyện, không chút lưu tình nào mà thọc vào trong cơ thể cô gái nhỏ, cực kì ⓝó·ռ·🌀 bỏ·n·ɢ, mang theo lực đạo cường thế không thể kháng cự, nhục huyệt của cô căng ra lại ư*ớ*т á*𝐭, các lớp thịt ⓜề.ɱ m.ạ.ℹ️ bên trong đều đã căng đến cực hạn, bao bọc lấy côn thịt.

Sau đó, giống như máy đóng cọc hăng hái va chạm thọc vào 𝓇-ú-ⓣ 𝐫-🔼.

Từng tiếng ✞♓*ở ℊ*ấ*𝐩 phát ra hoà cùng với những tiếng kêu rên 🌀●ợ●i 🌜ả●ⓜ.

Khi cậu 🌜ắ·m ѵ·à·⭕, Ngôn Hi chỉ cảm nhận được đau không gì sánh kịp, nhưng cậu một chút cũng không bận tâm cảm thụ của cô, tiếp tục ra vào bên trong như một con cầm thú.

Kích cỡ đại 𝐝●ư●ơռ●𝖌 ⓥậ●𝐭 lớn hơn so với mức bình thường đem cô lấp đầy, căng bạo, tiểu huyệt như đóa hoa của cô chưa bao giờ tiếp nhận đồ vật gì hiện tại lại bị ma qυ_ỷ phá hư.

Cô mơ hồ có thể cảm nhận được trên ⓓư.ơ.𝐧.🌀 ⓥậ.† của cậu là những gân xanh dữ tợn, cùng với độ nóng khiến người sợ hãi, đang không ngừng thọc vào ⓡú_🌴 г_𝐚 huyệt thịt của cô, vô số điểm mẫn cảm bị 𝒸-ọ ✖️á-🌴 mãnh liệt.

" Không cần, đau quá, ưm ưm ưm a a a ~ a ~ ".

Thanh âm cô gào khóc kêu đau, bất tri bất giác lại thay đổi.

Sao lại thế này?.

Vì cái gì, vì cái gì càng sợ hãi lại càng chảy ra nhiều nước?.

Hơn nữa phía dưới bắt đầu nảy sinh ra cảm giác ngứa, không những không muốn cậu lấy nó ra mà còn muốn... để cậu tiếp tục làm cô?.

Ngôn Hi bị ý nghĩ điên cuồng của mình dọa sợ, thân mình kiều nộn của cô không hề phản kháng, lắc lư theo lực độ va chạm của nam sinh.

Cô gắt gao 𝐜ắ-ⓝ ɱ-ô-ⓘ, khắc chế âm thanh của mình.

" A....".

" Bạch bạch bạch bạch!".

Từng giọt mồ hôi của nam sinh rơi xuống phần lưng con bướm đẹp không sao tả xiết của cô gái.

Hai tay Văn Sâm nắm cái ⓜ.ô.ռ.𝖌 trắng bóng của cô, dưới háng như máy móc không có cảm tình, chỉ biết mãnh liệt thọc vào 𝓇ú*✝️ 𝓇*🅰️, di chuyển, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo ướt đẫm mồ hôi.

" Chị.... , kẹp em thật chặt".

" Tiểu huyệt của chị hút thật giỏi, có phải hay không muốn đem em hút khô?".

" Em muốn cắm 𝐜●ⓗ●ế●𝖙 chị, đem chị cắm 🌜♓-ế-𝐭! Cắm 𝒸♓ế*†!".

Mất lí trí, Văn Sâm phảng phất không nhận rõ người dưới thân, bàn tay không ngừng đánh bạch bạch bạch vào cái 𝐦ô_𝓃_ɢ của cô.

"...... A ~!".

Ngôn Hi bị cậu bỗng nhiên nảy sinh lực đạo ác độc kí-↪️-h †-♓-í↪️-𝒽 không nhịn được mà buông lỏng môi kêu một tiếng.

Cô không biết cậu vì cái gì mà thích đánh 𝖒ôn.ⓖ mình, không biết vì cái gì ngay lúc này cậu lại kêu cô là chị.

Cô thật sự có cảm giác rằng mình đang bị chính em trai làm, tưởng tượng đến cả người đều không thích hợp.

" Kêu thật 𝐝â-ⓜ đ-ã-ⓝ-𝐠 a, lại kêu hai tiếng, em thích nghe!".

Văn Sâm nghe được tiếng kêu nũng nịu của cô làm cậu muốn ngừng mà không được, liền một bên làm cô một bên đánh 〽️-ô-𝐧-g muốn cô kêu.

Ngôn Hi làm sao chịu, như là quyết tâm cùng cậu đối nghịch, cắn chặt môi không ra tiếng.

" A ~".

Văn Sâm khẽ cười một tiếng, động tác bỗng nhiên dừng lại.

Hơi thích nghi với động tác mãnh liệt của cậu, Ngôn Hi nhận ra cậu đột nhiên dừng lại, cũng có một chút kinh ngạc, nhưng không đợi cô quay đầu lại, Văn Sâm bỗng nhiên hạ thấp người, đè thân mình cô lại, hướng về phía trước ♓𝖚·п·g 𝐡·ă·𝖓·🌀 thúc vào một cú.

" A!!!".

Lần này, Ngôn Hi bị sự hung mãnh của cậu làm cho tròn mắt.

Cậu... Sao có thể lớn như vậy?. Giống như 𝒸·ắ·ɱ νà·ⓞ trong bụng cô.

" Chị còn không nghe lời không?. Không nghe lời, em sẽ cắm càng sâu".

Giọng nói Văn Sâm mang theo uy 𝐡●❗ế●𝐩 vang lên bên tai cô, Ngôn Hi bị cậu 𝐜ắ_m ☑️_à_🔴 cả người đều гu*n 𝐫ẩ*𝖞, sao còn dám phản kháng.

" Nghe, tôi nghe lời, Văn Sâm cậu ra ngoài một chút, quá lớn...".

Cô sắp khóc, cảm giác hiện diện quá lớn của cậu làm cô cảm thấy cậu có thể tùy chỗ mà muốn mạng cô.

" Được a, chỉ cần Ngôn Hi tỷ tỷ kêu làm em vừa lòng, em liền đi ra ngoài."

" Được ~ cậu làm tôi kêu... A a a a mạnh quá a, Văn Sâm, Văn Sâm không cần a, nhẹ một chút, quá sâu, ô... ô... ô, muốn 𝒸♓-ế-✝️.... .".

Ngôn Hi còn chưa nói xong, Văn Sâm lại đổi ý bắt đầu một cuộc oanh tạc cuồng bạo.

" Muốn 𝐜ⓗ.ế.✝️?. Chính là miệng chị kêu thật ş·ư·ớ𝓃·𝖌 a, chị xem....".

Cậu một tay bóp chặt cái eo Ⓜ️_ảп_♓ κ♓_ả_𝓃_𝐡 của cô, một tay kia từ vùng đất 𝖉â·m mĩ tương liên của hai người sờ đến bụng nhỏ của cô.

Nơi ban đầu bằng phẳng, bây giờ phồng lên một khối, đúng là hình dạng của cậu.

" Chị thật là xấu, đem em nuốt vào trong bụng, còn gắt gao hút chặt không buông".

" Chị không biết chính mình bên trong có bao nhiêu ướt, cắn thật chặt, một khắc cũng luyến tiếc buông côn thịt ra, có phải hay không muốn bị thao!. Hửm?. Em thao 𝖈·h·ế·t chị!".

" Không phải, không phải, cậu đi ra ngoài, a... ô... a... a... a... mạnh quá a, không cần, Văn Sâm quá sâu...".

" 𝐃·â·ɱ đã·𝐧·𝖌, lại kêu lớn một chút!".

Văn Sâm bị cô kêu đến ⓢướ𝐧*𝐠, từng đợt κ♓-οá-𝐢 🌜-ả-m mãnh liệt từ d_ươ𝓃_𝖌 ✔️ậ_𝖙 lan ra toàn thân, vì là lần đầu nên cũng không được lâu, huống hồ người dưới thân là nữ thần mà cậu tâm tâm niệm niệm, thân hình cực phẩm.

Cậu chỉ ôm ⓜ-ô𝓃-𝖌 cô thao hơn mười phút liền chịu không nổi, từng đợt 🎋-𝐡⭕á-1 ↪️ả-𝖒 từ trong xương cốt truyền ra cho cậu biết mình sắp phải bắn.

Nhưng cậu không muốn nhanh như vậy, không muốn mất mặt trước cô, cắn chặt răng nhịn lại, nhưng cố tình Ngôn Hi lại kêu một tiếng mị hoặc.

" Văn Sâm.... Văn Sâm không cần a, thật lớn, cứng quá, nóng 𝒸*𝒽ế*✝️ ô ô....".

" Đừng kêu!".

Đôi mắt Văn Sâm đỏ lên, duỗi tay bịt kín miệng cô, cả người đều ghé vào người cô, lòng bàn tay bắt lấy vú cô, dùng sức xoa tròn bóp dẹp, 𝒹●ươ●ⓝ●g 𝐯●ậ●t dưới háng thọc vào bên trong.


" Ưm!!!".

Ngôn Hi không thể lại phát ra tiếng, mở to hai mắt nhìn, trước mắt là một luồng ánh sáng trắng.

Bên trên bị cậu xoa nắn, phía dưới bị đại 𝖉-ươ-ռ-ɢ ⓥậ-𝐭 điên cuồng ra vào, không thể kêu, không thể kêu.

Nước mắt Ngôn Hi rào rạt rơi xuống, t●♓â●п 🌴♓●ể không chịu nổi, bị tư thế điên cuồng của cậu dọa sợ.

" A!!!".

✞.♓.â.𝐧 𝐭.ⓗ.ể cô căng chặt, Văn Sâm phát ra một tiếng kêu đau: " D●â●ⓜ đ●ãⓝ●ⓖ!. Ⓚẹ_p 𝐜hặ_t như vậy là muốn đem em siết gãy sao?. Còn nói không muốn, có phải hay không 💲ướ𝓃●🌀 không chịu được!".

" Em thao ↪️_𝐡ế_† cô, thao 𝐜.♓.ế.ⓣ đồ 𝐝_â_𝖒 đ_ã_п_𝐠 cô!".

Cậu bị κẹ_𝐩 𝒸𝐡ặ_т đến tự chủ hỗn loạn, rốt cuộc cũng không khống chế được, thú tính quá độ mà che miệng cô, hăng hái thao mấy chục cái thật mạnh.

" A.... .".

Một khắc điên cuồng kia, Văn Sâm nhịn không được cắn vào cổ cô.

" Chị, chị... !".

" Muốn bắn, muốn bắn nòng nọc nhỏ vào, đều cho chị, chị đem chúng nó nuốt vào được không?".

Hơn mười cỗ t·iⓝ·𝖍 ⓓị↪️·𝒽 đặc sệt từ ⓓươⓝ●𝖌 𝐯ậ●† nam sinh phun trào ra, hoàn toàn bắn vào cơ thể cô, ռ_ó_п_ɢ 🅱️_ỏ_ⓝ_𝐠 bức người, Ngôn Hi mở to hai mắt, đồng tử m●ê 〽️●🅰️●ⓝg, hiển nhiên đã bị bắn đến 𝐥.ê.𝓃 đ.ỉ.𝖓.♓.

Văn Sâm nhận thấy được cơ thể cô cứng đờ, hơi hơi buông lỏng miệng cô.

Ngôn Hi mở to miệng, nhưng không thể 𝐩♓·á·✝️ г·🅰️ â·m ✝️𝖍·𝖆n·𝖍.

🌴❗𝓃*𝒽 𝐝*ịⓒ*♓ còn đang gián đoạn không ngừng phun ra từ dươп-🌀 ✔️-ậ-т nam sinh, phun ra một chút, 𝐭𝐡●â●ⓝ 🌴●ⓗ●ể Ngôn Hi liền r-𝖚-𝖓 𝓇ẩ-🍸 một chút, cô ⓢ*ướռ*𝐠 đến mức trước mắt đều không thấy rõ bóng người, chỉ có thể nghe được Văn Sâm cười nói.

" Chị thật đúng là ԁâ-𝐦 đãռ-ɢ a, lần đầu tiên bị nam sinh làm liền làm tới cao trào?"

" Ha! Phun ra nhiều nước như vậy, thật 𝐝â*〽️ đ*ã𝐧*𝐠!".

" A... Đều bắn xong rồi tiểu huyệt của chị tại sao vẫn còn hút em?. Căn bản không nhổ ra được, chị còn chưa thõa mãn sao?. Còn muốn bị em thao?".

" Chị sẽ không nghiện rồi chứ?".

" Em đây sẽ tiếp tục".

Cậu ước chừng bắn hơn mười cỗ, đem Ngôn Hi bắn đến cả người phấn hồng, thần chí không rõ, cả người đều ⓗô_ռ mê, căn bản không có tinh lực nghe ngôn ngữ ô uế của cậu.

Có thể Văn Sâm không nói đùa cô.

Nam sinh tinh lực tràn đầy, bắn xong chỉ mềm hơn mười giây, lại lần nữa phình to bên trong cô.

Văn Sâm rũ mắt xuống, ánh mắt đen tối dưới lông mi nồng đậm soái khí, giống như đại ma vương đắm chìm trong 𝐝ụ*🌜 νọ*ⓝ*🌀.

Cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn của cô, ngữ khí cũng thực ôn nhu, nói ra liền làm Ngôn Hi phát lạnh.

"Chị Ngôn Hi, đừng ngất, tỉnh tỉnh".

" Em còn không có bắt đầu ăn chị, chị như thế nào cứ như vậy ngất đi".

" Lại không tỉnh, lát nữa em liền đem chị quỳ trên mặt đất mà cầu xin em có tin hay không?".

Chương (1-54)