Đè trên sô pha thao
← Ch.15 | Ch.17 → |
Edit: DiTi
Beta: Đậu Xanh
Chiếc quần rộng thùng thình của nam sinh bị dương vật nhô lên một khoảng.
Văn Sâm mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm Ngôn Hi, ý thức được đại não của mình bị dục vọng chi phối, nhịn không được nắm chặt tay, nổ lực áp chế dục vọng của mình.
TV tín hiệu không tốt lắm, Ngôn Hi trực tiếp mở đĩa nhạc cho cậu xem.
Đĩa nhạc cũng là lần trước Văn Nguyệt đưa cho cô, cô ấy nói là phim văn nghệ, nhưng cô một lần cũng chưa xem qua.
" Cậu xem trước đi".
Mở đĩa nhạc xong, cô liền vào phòng bếp nấu cơm.
Bữa sáng rất đơn giản, trứng chiên, sữa bò, xúc xích nướng và bánh mì nướng.
Khi Ngôn Hi đang làm, cô không nghe được một chút âm thanh từ phòng khách.
Hôm nay cậu cũng không giống như hôm qua, không đúng, phải là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lễ phép, khách sáo, mang theo một tia xa cách, nhưng cũng làm cho người ta thích, cùng ngày hôm qua... hoàn toàn bất đồng.
Chẳng lẽ nam nhân ở thời điểm kia cùng lúc bình thường không giống nhau?.
Ngôn Hi có chút không nghĩ ra, làm xong cơm liền bưng ra ngoài.
Nhưng cô không nghĩ tới, trên sô pha, nam sinh đã buông mèo trong tay xuống, ánh mắt chuyên chú mà nhìn màn hình TV.
Vẻ mặt của cậu có chút không thích hợp, giống như thật nghiêm túc, lại như đang khắc chế cái gì, trên trán ẩn ẩn có vài giọt mồ hôi.
Ngôn Hi kì quái mà theo tầm mắt của cậu nhìn màn hình TV, sợ tới suýt chút nữa làm rơi mâm cơm trong tay.
Trong TV, một thân thể đàn ông khỏe mạnh, làn da ngăm đen đem một cô gái gầy yếu đè ở trên sô pha hung hăng luận động, dương vật màu đen không ngừng thọc vào rút ra trong nhục huyệt của cô gái.
Đây, đây là cái gì?. Phim cấp ba!. Tại sao lại như vậy?.
Văn Nguyệt không phải nói đây là phim văn nghệ sao?.
Ngôn Hi sợ tới mức buông thức ăn xuống bàn, chạy đến trước TV, cô muốn tắt TV, nhưng bởi vì luống cuống tay chân, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng không tìm thấy chỗ tắt, trực tiếp đưa tay chắn trước TV.
" Cái kia... Văn Sâm, tôi mở nhầm đĩa nhạc, cậu... cậu cậu đừng nhìn!".
Cô cho rằng làm vậy có thể giảm bớt xấu hổ, không nghĩ tới, trong mắt nam sinh chính là câu dẫn trần trụi.
Cô mở hai tay ra, đem bộ ngực to tròn cùng cái eo thon nhỏ mong manh yếu đuối hoàn toàn bày ra trước mặt cậu, đôi chân dài cũng hơi hơi mở ra, dường như đang nói: Đừng nhìn cô ấy, nhìn tôi, thao tôi!.
Cậu biết trên người cô mỗi một chỗ có bao nhiêu mềm, tiếng kêu có bao nhiêu mê hoặc, tay nhỏ của cô tuyệt vời như thế nào.
Tinh trùng nháy mắt chạy lên não, Văn Sâm đôi mắt đỏ bừng, cổ họng khô khốc, rốt cuộc cũng nhịn không được.
Không được, cậu không thể ở lại lâu, nếu cậu ở lại lâu chắc chắn sẽ phạm sai lầm như ngày hôm qua.
Văn Sâm đứng dậy muốn đi, nhưng ở trong mắt Ngôn Hi, chính là ghê tởm hành vi mở phim cấp ba của cô, một cái liếc mắt đều không cho cô, ghét bỏ mà tránh đi.
" Văn Sâm.......".
Giọng nói Ngôn Hi run rẩy, hoảng loạn mà gọi cậu.
Cậu sẽ không... sẽ không hiểu lầm cô cố ý chứ?.
Nên giải thích thế nào mới khiến cậu tin tưởng cô?.
Cô gái nhỏ giọng nói kiều mị ấm áp mang theo vài phần nhu nhược đáng thương, Văn Sâm nghe được làm tiểu huynh đệ dưới háng đau đớn khó nhịn mà run rẩy.
Mẹ nó!.
Cậu cứng đến muốn đem quần chọc thủng, cô còn gọi cậu, là muốn cậu nổi điên sao?.
Hiện tại trong đầu cậu có điểm điên cuồng.
Văn Sâm nắm chặt tay đến mức có tiếng ' răng rắc' vang lên, tia lý trí còn sót lại cuối cùng thúc giục cậu chạy mau đi.
Cậu muốn hoàn toàn có được cô, phải dựa theo chiến lược tối hôm qua đưa ra, từng chút xâm nhập vào sinh hoạt của cô, làm cô yêu cậu, mà không phải bị dục vọng chi phối rồi lại làm cô sợ hãi.
Cậu cắn chặt răng đi ra ngoài.
Ngôn Hi luống cuống.
" Văn Sâm tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết là cái này...".
Cô chạy đuổi theo, bởi vì quá gấp, dưới chân vấp vào góc sô pha, thân mình lập tức té ngã.
Văn Sâm nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô.
Thân mình cô gái nhỏ mềm mại, thơm thơm trong rơi vào trong lòng ngực cậu, thân thể nóng bỏng cứng rắn của Vân Sâm căng lên, phảng phất từ đầu đến chân đều bị điện giật.
Quá phận chính là, bàn tay cô đang đặt trên tiểu huynh đệ sưng phồng của cậu, gắt gao ấn vào.
Văn Sâm cúi đầu, nhìn không hề chớp mắt, một tia thanh tỉnh trong đáy mắt hoàn toàn đục xuống, bị bao phủ bởi một mảng lớn dục vọng u ám.
Cậu đã hoàn toàn đánh mất lí trí.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |