Cầm thú
← Ch.12 | Ch.14 → |
Edit: DiTi
Beta: Đậu Xanh
Đôi mắt Văn Sâm lập tức đỏ, ԁ●ư●ơ●n●ℊ ✔️●ậ●✞ dưới háng sưng to.
" Bang!".
Ⓜô·𝐧·𝐠 Ngôn Hi bị cậu ♓●⛎●𝖓●🌀 𝐡ă●n●𝐠 đánh một cái, cô sợ tới mức phản xạ có điều kiện mà xoay người.
Nhưng cô còn chưa kịp xoay người, Văn Sâm liền một tay đem hai tay cô ấn trên bàn làm việc, một tay khác thì giải phóng thứ trong quần mình.
" Văn... Văn Sâm, cậu muốn làm gì?".
Không thể nhìn thấy người, bị kiềm chế trên mặt bàn lạnh băng, làm Ngôn Hi từ đáy lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, sợ hãi đến da đầu đều tê dại.
" Làm gì?. Không phải cô cố ý 🅓●ụ 𝖉●ỗ em sao?".
" Tôi không có, tôi không có...".
" Nếu không có thì tại sao cô lại muốn khoe ɱô𝐧_ⓖ?".
Tiểu dâ·ⓜ đã𝓃·𝖌, thật thiếu thao!
Khoe mô●𝓃●𝖌?. Cô khi nào khoe ɱ_ôn_ɢ?.
Ngôn Hi trong lòng một mảnh hoảng loạn, nhưng thấy bộ dạng cố chấp của cậu, giống như căn bản không muốn buông tha cô, " Văn Sâm, cậu đừng như vậy, tôi sợ...".
" Không cần sợ, cô Ngôn đợi một lát nữa sẽ rất thoải mái".
Hạ thân Văn Sâm sung huyết, đầu óc đã không thể nghĩ gì, đưa tay kéo váy cô.
𝐌ô·ռ·🌀 của cô gái trắng bóng lộ ra, Văn Sâm nhìn đến hai mắt đỏ bừng.
Tiểu ԁâ_ɱ đ_ã_ռ_🌀 này, thật không biết lớn lên như thế nào, rõ ràng gầy yếu, vòng eo tinh tế như vậy, nhưng п.ℊự.🌜 cùng 𝐦ôп.🌀 lại đầy đặn.
" Cô... cô Ngôn...".
Văn Sâm ở sau tai mà từng tiếng thâm tình kêu cô, trong tay nắm 𝖉ư·ơn·🌀 ☑️·ậ·𝐭, đặt vào kẻ ɱô●𝖓●ɢ cô ↪️.ọ 🔀á.†.
D.ư.ơ.𝓃.𝐠 ✌️.ậ.ⓣ nam sinh пó●𝓃●g 🅱●ỏ●𝓃●ℊ ↪️_ọ ❌á_✞ vào 𝖒_ô_ռ_🌀 của cô gái, trong đầu Ngôn Hi lập tức xuất hiện một hình ảnh.
Trong nháy mắt, kí ức đã bị cô quên đi, cảnh tượng ngày ngày đêm đêm đều 𝐭.𝖗.@ тấ.п cô lập tức hiện lên trước mắt.
Đêm tối, mưa xối xả, một góc hoang tàn, vài người quần áo rách tưới với những nụ cười ghê tởm, đi tới chỗ của bé gái nhỏ tuổi, xoa xoa đồ vật xấu xí phía dưới.
" Em gái, làm sao chỉ có một mình ở chỗ này?. Chúng ta bồi em chơi một chút được không?".
" Ọe ~".
Hình ảnh diễn ra trong đầu, cùng với cảnh tượng phía sau không thể nhìn thấy chồng vào nhau, Ngôn Hi nhịn không được từng đợt nôn khan.
Cho dù Văn Sâm đang chìm đắm trong 𝒹●ụ●c ✅●ọ●п●ℊ, cũng cảm nhận được cô không thích hợp.
" Cô Ngôn, cô làm sao vậy?".
Cậu nghi hoặc mà ôm cô, bất ngờ bị cô đẩy ra.
Ngôn Hi cả người 𝐫𝐮-п r-ẩ-🍸, hai cánh tay run run ôm quần áo trên người, nhìn cậu, như là không quen biết.
" Cút, cút ngay!. Cút xa tôi một chút!".
"....... .".
Văn Sâm kinh ngạc, bị ánh mắt cừu hận cùng sợ hãi của cô nhìn đến lí trí cũng trở lại.
" Ngôn Hi, cô đừng nóng giận, em sẽ không làm gì nữa....".
Cậu còn chưa kịp xin lỗi, Ngôn Hi liền chỉnh trang y phục đàng hoàng, chạy như trốn khỏi văn phòng.
" Ngôn Hi!".
Văn Sâm muốn đuổi theo, nhưng cửa bị cô 𝐡ⓤ_𝐧_🌀 𝐡ă_п_🌀 đóng sầm lại,
Sau một lúc lâu, Văn Sâm ảo não xoa đầu, một quyền h·𝖚n·g hă·ⓝ·ℊ mà đánh ở trên tường.
M_á_⛎ tươi từ vách tường chảy xuống, cậu hối hận không thôi, gần như tự ngược mà đạp thêm vài cái.
Sao lại thế này?.
Ngày thường đều rất thanh tỉnh, vừa nhìn thấy cô liền không có đầu óc, biến thành cầm thú chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Cô sẽ nghĩ như thế nào về cậu?. Sau này sẽ bắt đầu chán ghét cậu, sẽ không để ý tới cậu nữa?.
Không được, cậu tuyệt đối không cho phép.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |