Tiếng rên rỉ phòng cách vách
Ch.02 → |
Edit: DiTi
Beta: Đậu Xanh
"A... a a... , chịu không nổi, ông xã, sướng quá...".
"Đồ kỹ nữ, kêu lớn tiếng một chút! Ông đây thích nghe!".
" A a a! Sâu quá, sắp hư... , không được... A a a a".
" Tiểu dâm đãng, từ từ rồi cùng nhau ra, a!".
Sau tiếng thét chói tai của đôi nam nữ, một hồi ân ái kịch liệt cuối cùng cũng dừng lại.
Trong thư phòng, thân thể căng thẳng của Ngôn Hi đã thả lỏng xuống, cô tháo nút bịt tai ra.
Rốt cuộc cũng kết thúc.
Khi mua nhà, người môi giới nhiều lần đảm bảo rằng khả năng cách âm của các tầng lầu rất tốt. Kết quả là sau khi sống được chưa đầy vài tháng, một cặp vợ chồng mới cưới đã chuyển lên tầng trên.
Kể từ đó, mỗi sáng và tối cô sẽ nghe được chương trình phát sóng trực tiếp đúng giờ.
Hoàn cảnh như vậy không thích hợp cho một giáo viên làm việc thường xuyên, nhưng có nguyên nhân khiến cô luyến tiếc không thể rời ngôi nhà này.
Ngôn Hi thu hồi sổ tay dạy học, đeo khẩu trang, chậm rãi đứng dậy, kéo bức màn trên ban công ra.
Sáng sớm, những tia sáng đầu tiên chiếu xuống, kèm theo một cơn gió nhẹ, chiếu xuống sân bóng rổ ở tầng dưới, một nhóm các chàng trai tinh thần phần chấn, tràn đầy nhiệt huyết. Trong số đó, một chàng trai mặc đồng phục số 10 đặc biệt dễ thấy.
Mái tóc ngắn màu đen nhánh bị mồ hôi thấm ướt bệt lại, nhảy cao lên và cánh tay mảnh khảnh của cậu chặn một quả bóng sắp vào rổ.
" Sâm ca, cậu lại cản tôi!".
Chàng trai bị chặn bóng không phục và cố lấy quả bóng từ tay cậu nhưng lại bị choáng váng với một loạt động tác giả đẹp mắt.
Cậu rất cao, dáng người gần một mét chín, anh tuấn kiêu ngạo, ngay cả khi mặc một bộ đồng phục lớn cũng có thể mơ hồ nhìn thấy cơ ngực rắn chắc và đường gân dài nhưng không quá trơn tru trên cánh tay.
Dưới lầu mỗi ngày đều có người chơi bóng, Ngôn Hi lại không biết từ khi nào mà cô lại bắt đầu chú ý đến chàng trai ấy, hơn nữa mỗi ngày đều đúng hạn mở bức màn ra để xem cậu chơi bóng.
Rất có thể là bị hấp dẫn bởi những thứ đẹp mắt là bản năng của con người.
Ngay cả cô cũng không ngoại lệ, một kẻ hèn nhát sống trong bóng tối và không thể giao tiếp với người khác một cách bình thường.
" Oa—-".
" Ba điểm bóng, Sâm ca giỏi quá!".
Một tiếng còi vang lên ở tầng dưới, người mặc đồng phục thể thao số 10 nhảy lên, cổ tay mạnh mẽ siết chặt quả bóng, dễ dàng ném bóng vào rổ.
" A a a!".
Xung quanh sân bóng rổ, một nhóm nữ sinh cổ vũ rất phấn khích. Sau một lúc, có cô gái với mái tóc đuôi ngựa nổi bật ở giữa, rụt rè chạy đến trước mặt nam sinh với một chai nước.
Đám người lập tức ồn ào lên.
" Ai u~"
" Thật hiếm khi có một mỹ nhân chủ động, rất có thể đã coi trọng Sâm ca của chúng ta".
" Sâm ca thật đẹp trai, hai người quả thật là trai tài gái sắc a!".
" Lăn đi chỗ khác".
Văn Sâm cười mắng, vặn nắp bình nước khoáng, ngữa đầu uống một hơi cạn sạch.
Cậu ta ngẩng đầu lên, ánh sáng chói lóa chiếu lên những đường nét trên khuôn mặt trẻ trung của anh, đẹp đến choáng váng.
Ngôn Hi không biết sao lại thế này, giật mình, nhanh chóng đóng lại bức màn, rút vào căn phòng tối.
Văn Sâm đang uống nước, một hình bóng lóe lên trước mặt anh, giống như một ảo giác.
" Thịch thịch thịch ~".
Di động vang lên tiếng chuông.
Ngôn Hi cầm lấy, nhìn thấy cái tên quen thuộc, mới nghe máy.
Cô bạn thân đang thở hổn hển ở đầu bên kia, phảng phất là ở trên đường, " Bất ngờ không, tớ từ nước ngoài đã trở lại rồi này. Lần trước nhờ cậu nhận chuyển phát nhanh giúp, tớ hiện tại liền qua lấy, chuẩn bị mở cửa cho tớ."
" Được".
Ngôn Hi cúp điện thoại, từ từ lấy hộp chuyển phát nhanh từ trên cao xuống rồi đưa đến cửa.
Ch. 02 → |