← Ch.15 | Ch.17 → |
Trưa ngày hôm sau, Hứa Triển được thả ra. Cảnh sát đối xử rất khách sáo với cô, chỉ nói sau này nên tỉnh táo khi gặp chuyện không hay, không nên gây gổ nữa, rồi làm thủ tục cho cô ra.
Tới đón cô là tài xế của Uông Nhất Sơn. Dọc đường đi, Hứa Triển chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cảnh thành phố phồn hoa ngoài cửa sổ. Lúc trở lại biệt thự, dì Lưu đã làm xong một bát mỳ chân giò nóng hổi, nói là ăn để giải đen.
Hứa Triển ngồi xuống, thong thả ăn mỳ rồi uống hết sạch nước canh.
Đến tối, Uông Nhất Sơn gọi điện về, bảo tài xế đưa Hứa Triển đến trung tâm thương mại. Hứa Triển ngoan ngoãn lên tầng thay một bộ váy trắng, buông mái tóc suôn mềm rủ xuống hai vai.
Người trong gương có gương mặt thanh tú, mái tóc đen dài mềm mại, chiếc váy ngắn có đường xẻ cổ chữ V, để lộ ra một chút gò ngực trắng, vòng eo thanh mảnh.
Hứa Triển nhìn đống mỹ phẩm trên bàn trang điểm, chỉ cầm mỗi thỏi son lên bôi qua loa vào môi. Nhìn cô gái trong gương, đột nhiên cô bật cười, rồi xuống sân và lên xe đi.
Xe tiến vào khu trung tâm thương mại và dừng lại trước khoảng sân rộng.
Viên tài xế dặn cô cứ dạo quanh tầng một, Uông tổng sẽ đến ngay. Hứa Triển gật đầu, sau đó thong dong đi dạo trong không gian lộng lẫy ánh sáng nhức mắt.
Uông Nhất Sơn rất thích mua đồ cho cô, nhất là sau khi hại cô phải khóc một trận khổ sở. Dường như đó là cách để chà đạp lòng tự tôn của người khác, dùng những thứ xa hoa để tô trát loạn lên những việc đã làm.
Lúc này đây, cô mới trải qua một đêm trong đồn cảnh sát, có lẽ nào trò tiêu khiển càng hoành tráng hơn, phần thưởng càng quý giá hơn không?
Nghĩ ngợi một lúc, cũng tạm xem là thỏa mãn. Mình là đứa nhà quê, thỉnh thoảng mà nổi nóng thì "nhã nhặn" không kém bà thím. Người như thế, cho dù là tình nhân bao dưỡng, liệu có đủ tư cách? Nhưng Uông tổng lại hạ khẩu vị, hơn nữa vung tay hoang phí, cái số khó có được như vậy, mình còn khóc thương nỗi gì nữa?
Đột nhiên, cô nhìn thấy một chiếc vòng tay làm từ vàng ròng, vừa chạm rồng vừa chạm phượng, thật quá đáng mừng. Vì thế, Hứa Triển bảo người bán hàng lấy vòng ra. Đeo thêm chiếc vòng vàng giá hàng chục nghìn, tự nhiên cổ tay trở nên có giá trị hẳn, so với mấy chiếc vòng kim cương của Uông Nhất Sơn mua thì nó còn quý hơn nhiều.
Hứa Triển ngắm nghía một hồi, có vẻ như đang định lượng chiếc vòng, rồi hỏi: "Có chiếc nào nặng hơn không chị?"
"Thưa cô, đây là chiếc nặng nhất cửa hàng chúng tôi rồi, nếu nặng quá, không cô gái nào đeo nổi đâu."
Người trông cửa hàng rõ ràng đang cố nén vẻ khinh bỉ trên mặt, nếu không vì nhìn thấy bộ quần áo cô mặc thì chắc chắn đã buông lời châm chọc.
"Có điều, nếu cô muốn cất trữ thì có thể mua vàng miếng." Người bán hàng đề nghị.
Hứa Triển lắc đầu, đột nhiên hai mắt sáng lên. Cô nhìn thấy một sợi dây chuyền khá hợp với chiếc vòng tay, trông to thô, nếu đeo lên cổ thì phải gọi là choàng lên cổ mới đúng.
Hứa Triển lại bảo người bán hàng lấy ra, ngay lập tức, có một bàn tay ôm chầm lấy vai cô, mùi hương quen thuộc ùa đến.
"Vòng thô thiển thế này, mắt nhìn kiểu gì không biết!" Uông Nhất Sơn tháo chiếc vòng trên tay cô xuống, sau đó dắt cô đến trước quầy hàng của Cartier, chỉ vào một chiếc vòng đính hạt kim cương rồi nói với nhân viên bán hàng, "Lấy cái này."
Mắt chọn phụ nữ của Uông Nhất Sơn không có gì đặc biệt, nhưng mắt chọn trang sức quả thật rất chuẩn. Chiếc vòng tạo hình đơn giản nhưng lại làm người ta vừa nhìn đã thích.
Hứa Triển có vẻ không bằng lòng, liền hỏi: "Vòng này bằng vàng không?" Nhân viên giải thích, nói đó là vàng hồng*.
* Rose Gold hoặc Pink Gold, đây là hợp chất của vàng và đồng đỏ.
Hứa Triển không nghe rõ, mãi sau mới hiểu đó là vàng trộn lẫn đồng, lại càng kinh hãi hơn. Loại vớ vẩn này mà niêm giá ba mươi nghìn tệ, có nhầm không đấy?
"Anh định mua cho tôi sao?" Hứa Triển không nhìn Uông Nhất Sơn, thấp giọng hỏi.
Uông Nhất Sơn thì lại hưng phấn cầm cổ tay cô lật qua lật lại, "Ừ, nếu em thích, còn có thể mua cho em vài món nữa."
Hứa Triển vẫn lưu luyến quầy vàng, "Hay là, anh mua vàng đi! Không phải vàng nguyên chất thì tôi sẽ bị dị ứng...Hơn nữa, đeo đồ mạ vàng sẽ bị người ta cười, không hoành tráng!"
Thật ra, nói xong câu này, cô cũng hơi chột dạ. Mấy hôm trước cô còn đeo chiếc vòng tay mỹ ký hơi hoen nữa kìa.
Khuôn mặt cô nhân viên xám ngoắt, nhưng nhờ có tinh thần nghề nghiệp tốt, cô gái lễ phép giải thích, "Chị ạ, trang sức của bọn em là hàng nổi tiếng thế giới, giá trị của nó là ở công nghệ chế tác. Kim cương không phải nguyên chất, cũng được chia mảnh nhỏ, nhưng rất tinh xảo, liếc mắt một cái thôi đã thấy sang trọng rồi..."
Không đợi cô gái quảng cáo xong, Hứa Triển đã tháo vòng ra rồi đặt xuống mặt tủ, ngoái lại nhìn quầy trang sức vàng, nơi bán chiếc vòng to thô.
Có lẽ hiếm khi thấy Hứa Triển hứng thú với việc mua sắm, mặc dù Uông Nhất Sơn cũng phải nhăn mặt với đống vòng vèo bằng vàng chói mắt đó, nhưng anh ta vẫn mua cho cô hai món đồ cô thích, đồng thời cũng thanh toán luôn cả món mà mình thích.
Lúc xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi trung tâm thương mại, Hứa Triển ngoan ngoãn để yên cho Uông Nhất Sơn nắm tay, hưng phấn nhìn vào chiếc vòng kim cương lấp lánh trên tay.
Quả nhiên được tiêu tiền là dễ chịu hẳn, một đêm trong tù đó, dường như chưa từng xảy ra, mà cũng không ai nhắc tới.
Buổi tối hôm ấy, thủ đoạn trên giường của Uông Nhất Sơn dành cho Hứa Triển vô cùng dã man. Không chỉ là hôn môi mà đích thực là tổng vệ sinh, như thể muốn tẩy trừ toàn bộ mùi vị không thuộc về mình vậy.
Sau khi bị cởi quần lót, hai chân bị tách ra, Hứa Triển có cảm giác người Uông Nhất Sơn nóng rực, như con rắn độc muốn bò vào trong cơ thể cô.
"Đừng!"
Trong bóng tối, hơi thở Uông Nhất Sơn trở nên nặng nề, "Triển Triển, chúng ta đã ở bên nhau gần hai tháng rồi, cũng không ít gì!"
Hứa Triển trợn trừng mắt, đột nhiên hiểu được lô-gic của Uông Nhất Sơn. Đúng vậy, chỉ nói chuyện yêu đương suông, quân tử cũng phải chết vì nghẹn! Trước khi giở trò đùa bỡn là lời nói tình cảm, đây gọi là thủ đoạn tán tỉnh!
Thì ra là thủ đoạn để vờn phụ nữ! Đã vần vò cơ thể rồi, phương pháp chơi sáng suốt nhất là cùng đùa giỡn tình cảm sao?
Tên này thật buồn cười, ai muốn cùng anh ta nói chuyện yêu đương chứ? Muốn một cô gái bị ép buộc phải chơi trò yêu nhau thắm thiết sao?
Nhưng đây đều là lời nói thầm trong lòng, còn lời nói ra thì thỏ thẻ như muỗi kêu, "Đừng...Nhanh quá, tôi sợ..." Nói xong, cô chủ động ôm cổ Uông Nhất Sơn.
"Tên hôm qua ấy, tôi không hề quen, anh ta cưỡng hôn tôi...Đêm qua...Cả đêm anh ta đều xuất hiện trong cơn ác mộng của tôi..."
Nói đến đây, cô cảm giác người đàn ông nằm trên cứng người, một lúc sau mới nghe thấy anh ta nói: "Là anh không tốt, nhưng cũng tại em ngu ngốc cơ, đang nhiên lại để cho nó hôn, sao không cắn nó đi!...Lần sau là mặc kệ em đấy."
Nói xong, như để bồi thường, đôi môi anh ta dần đi xuống. Lúc Hứa Triển cảm giác được đầu lưỡi anh ta đang lùa vào giữa bụi cỏ của mình, cô kinh hãi hét lên, định ngồi dậy nhưng hai chân lại ghì lấy đầu anh ta.
Hành động hoang đường đó đã một lần nữa khiêu chiến với tính bảo thủ của Hứa Triển. Sao anh ta có thể liếm chỗ đó? Anh ta có biết bẩn không? Vô liêm sỉ!
"Uông Nhất Sơn! Anh ngồi dậy cho tôi!" Hứa Triển muốn đẩy anh ta ra nhưng như bị hút cạn sức, cả người như con ếch bị găm trên bàn thí nghiệm. Hai chân cô bị gập trước ngực, nơi kín đáo nhất hoàn toàn lộ ra như đóa hoa nở rộ, buộc phải đón nhận cuộc tẩy trừ từ môi lưỡi anh ta.
Cảm giác xấu hổ xen lẫn sự kích thích cực độ khiến bụng dưới của Hứa Triển thắt lại. Thời gian dài ở cạnh Uông Nhất Sơn, Hứa Triển đã chẳng còn là cô gái ngây thơ, sự chán ghét trong lòng không thể lấn át được khoái cảm bản năng. Cô cảm thấy đầu lưỡi anh ta đang đi vào rồi lại cong lên, cảm giác kích thích này còn đáng sợ hơn ngón tay anh ta. Trong nháy mắt đã lên đỉnh, không biết có phải chỉ là ảo giác của cô hay không, một dòng chất lỏng nóng ấm trào ra.
Lúc Uông Nhất Sơn ngẩng đầu, dưới màn lệ trong mắt, cô thấy khuôn mặt anh ta ướt nhẹp...
Xấu hổ vì không kiềm chế được mà tiểu tiện luôn, cô bỗng khóc ầm lên. Uông Nhất Sơn rút tờ khăn ướt ở tủ đầu giường lau cho cô, rồi lại ôm cô dỗ dành, thậm chí còn dùng đôi môi vẫn đang ướt hôn Hứa Triển, để cô biết xem đó có phải nước tiểu hay không.
Hứa Triển sợ hãi quay đầu đi, lấy gối che kín đầu...
← Ch. 15 | Ch. 17 → |