Vay nóng Tima

Truyện:Dục Vọng Đen Tối - Chương 074

Dục Vọng Đen Tối
Trọn bộ 147 chương
Chương 074
Dung Ân bị mất mặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Shopee


Người đàn ông này, trong miệng thật sự là vĩnh viễn không có lời nào tốt đẹp.

Họ Hàn gương mặt dần dần xấu hổ, dáng vẻ đạo mạo lúc trước của hắn giờ đã bị ép tới kệch cỡm, " Không ngờ lại là người đàn bà của Tước thiếu gia, đã để người chê cười rồi."

Thái độ của Nam Dạ Tước thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn ta rồi lại nhìn liếc qua Dung Ân phía bên cạnh hắn, liếc xem thử cô vài cái, ánh mắt tối sầm khi rơi vào vòng eo nhẵn nhụi của cô.

Họ Hàn trở lại vào trong xe đua của mình, mang theo cảm xúc tức giận ngùn ngụt lây nhiễm mọi người vào trong xe,

Dung Ân hai tay xiết chặt quân cờ trong tay, cặp mắt cứ như vậy mà hạ xuống, cảm giác chính mình bóp nghẹt trái tim mình vậy.

Cô muốn trốn tránh đi ánh mắt kia, rồi lại cảm giác không nên trốn tránh, cùng sống dưới một bầu trời khó tránh khỏi sẽ có chạm mặt về sau, nói không chừng, bên cạnh anh ta đã có bạn gái mới, đối với một con đàn bà như mình chơi chán rồi ắt hẳn anh ta sẽ không có bất cứ sự chú ý nào đối với mình nữa.

Nam Dạ Tước ngạo nghễ, mở cửa xe xuống, đi tới bên cô.

Dung Ân đứng nguyên tại chỗ, người đàn ông mang khí chất tôn nghiêm như này lại đang tiến về phía mình, , trước mặt cô tỏa ra loại cảm giác bức bách đến khó thở, khí lạnh bao chùm, phảng phất một chút ít băng giá, tất cả như bao vây lấy cô, cô gắt gao nắm lấy tay mình, trên đỉnh đầu cô, một bóng tối bắt đầu bao chùm.

Anh đứng lại trước mặt Dung Ân, hai con mắt hẹp dài bắt đầu nheo lại, trên người mùi thơm nước hoa rất dễ chịu, mái tóc màu rượu đỏ tùy ý tung bay, môi mỏng hơi nhếch lên, anh nói, " Dung Ân, tôi đưa cho cô tiền còn chưa đủ sao? Sao cô lại còn mặt dầy ở đây cho xấu hổ?"

Cô cảm giác mình hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, chẳng biết tại sao, lại vì những lời này mà lại làm trái tim mình đau đớn đến vậy, Dung Ân rủ mắt xuống, người đàn ôngđôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần hàng hiệu cực sang, tựa như cách xa cô cả một thế giới. Khóe miệng anh ta nhấc lên, mặc dù cứng ngắc, nhưng vẫn là như cố ý cho cô thấy anh ta đang cười, Cô kiên quyết ngẩng đầu, khóe miệng cô có chút ý cười nhàn nhạt, " Tước tiên sinh, là ai gặp ai mà xấu hổ đây?"

Anh ta cười cười, tựa hồ là tán thành lời của cô nói ra vậy, rồi lại cảm giác hình như có gì không đúng, " Tôi đưa cho cô tiền, hẳn là đủ nuôi sống cô vài cuộc đời, Dung Ân, chẳng lẽ cô trời sinh lại yêu thích những nơi như thế này?"

Nói ra lời này thì, Nam Dạ Tước tự nhiên không có nghĩ qua lời này sẽ có nhiều đả thương người khác.

Dung Ân khóe môi nhếch lên một đường, cười tự giễu, mặc dù có chút cứng ngắc, nhưng cũng đủ mê mẩn người, cô đem mái tóc dài của mình vén ra sau tai, dáng người có mười phần mị hoặc, đều toát lên vẻ phong tình, "Tờ chi phiếu lớn như vậy tôi còn chưa sử dụng qua, tôi phải cẩn thận suy nghĩ, làm thế nào để lấy lại tuổi thanh xuân một cách triệt để nhất, tước tiên sinh, từ trước đến nay hào phóng, hôm nay không phải là còn muốn cho tôi một khoản tiền a?"

Nói xong, Dung Ân liền đưa bàn tay mở ra xòe lớn trước mặt Nam Dạ Tước, côcư nhiên biết rõ động tác này, làm trước mặt người đàn ông này càng làm cho anh ta chán ghét cô.

Dung Ân tự tay hủy hoại tôn nghiêm của chính mình, rất muốn làm trong mắt hắn càng nhiều hiểu lầm về cô càng tốt, cô hai mắt mỉm cười, chỉ là tận sâu trong đáy lòng dấy lên cô đơn mà không người nào có thể thấy và cảm nhận được, người đàn ông này, dù sao bọn họ đã từng đồng cam cộng khổ, tin tưởng nơi nhau.

Nam Dạ Tước hai tay nắm chặt ở trong túi quần, ánh mắt như sắc nhọn đâm thủng trên người Dung Ân, có chút thương, nhưng nhìn không thấy, kì thực, đã cùng nhau trải qua rất nhiều ngày, anh dường như nghĩ rằng trong lời nói này của cô mang hàm nghĩa nào đấy. Dung Ân hiện giờ trong mắt hắn đang đem cái cằm giương cao vô cùng mang theo một chút hương vị phong trần, sự cứng cỏi cùng quyết đoán dường như biến mất không còn một mảnh, anh đã từng mê luyến, cũng đã từng tan chảy trong ánh mắt ấy.

Anh hẳn là nhớ rõ, mới gặp gỡ côlà đang lúc cô quỳ gối rót rượu ở phòng bao, cũng cao ngạo không thèm chấp nhận đi theo anh.

Nam Dạ Tước theotừ trong túi quần móc ra một chiếc ví da, bên trong tiền mặt không nhiều lắm, chỉ có mấy ngàn, anhkhông hề lưu luyến rút ra 3 nghìn đặt vào lòng bàn tay đang mở ra của Dung Ân.

Một xấp tiền rất nhẹ nằm trong lòng bàn tay lại giống như nặng ngàn cân ép tới cổ tay cô thiếu chút nữa bẻ gẫytay cô làm đôi, tiền rơi xuống đât, từng tờ từng tờ như sự châm trọc thách thức lớn nhất dưới chân cô.

Cô cố gắng ép nỗi nhục này xuống, xoay người, nhặt lên từng tờ tiền một, tiếp đó, liền hướng phía mặt Nam Dạ Tước, khóe miệng cong lên, " Đa tạ tước tiên sinh xa xỉ."

" Tước, trận đấu sắp bắt đầu rồi, " Sau lưng, trong xe mỹ nữ nũng nịu tiến lên, ánh mắt như thiêu đốt liếc nhìn về phía Dung Ân, cô ta khoác cánh tay của Nam Dạ Tước, " Mọi người đều đợi chúng ta đó."

Người đàn ông đem bàn tay mình đặt lên bàn tay người con gái vỗ nhẹ, ánh mắt chậm dãi thu hồi lại, thong thả nhả ra một câu, " Đi".

Xoay người trong nháy mắt, nếu anh có thể quay lại liếc nhìn dù chỉ một lần, có thể phát hiện đáy mắt Dung Ân đỏ lên lạ thường, nhưng chỉ là... anh hết lần này đến lần khác đều không liếc lấy một cái. Dung Ân đem tệp tiền nắm trong lòng bàn tay, móng tay thậm chí sắp đâm xuyên qua mấy tờ tiền, lúc này mới có một chút ít buông lực ở cánh tay ra, đem tiền để vào trong túi quần..

Nam Dạ Tước đem xe ngược trở lại phòng đua xe, tâm hồn trở nên phấn trấn, một tay tiến đến nổ mạnh động cơ, chỉ chờ hiệu lệnh là chiếc xe có thể "bay" đi.

Dung Ân đứng ở trong tiếng cổ vũ reo hò của mọi người, sau lưng, hai hàng xe đua hừng hực khí thế, cô hai tay giơ lên, tay trái để ngang xuống, tay phải cho lên đỉnh đầu vung khẽ vài cái, cờ bạch sắc đón gió phấp phới, những động tác này, cô ở phòng nghỉ luyện mấy lần, bây giờ làm lại có vẻ rất thành thạo.

Nam Dạ Tước đưa tay trái trống lên cửa xe, đôi mắt chim ưng chăm chú nhìn cô làm việc, lúc Dung Ân hai tay giao nhau vung giữa đỉnh đầu, vung lên vung xuống thì anh thu hồi ánh mắt, chân ga dẫm đến tận đáy, xe hơi tựa như gió táp bay thoát đi!

Hơn mười cỗ xe xe thể thao đang phóng đi tại trường thi đấu thể thao, mỗi người trên ghế lái phụ, đều có một mỹ nữ ngồi cạnh, đây cũng là chiêu thể hiện thân thế theo một cách khác.

Một luồng gió mạnh thổi thốc tới, mái tóc dài của Dung Ân bị thổi quất tới sau lưng, xe hơi của Nam Dạ Tước dẫn đầu đi trước, khi lướt qua bên người cô, người đàn ông ném cho cô một cái nhìn lạnh lẽo, tựa hồ như nhìn một người xa lạ.

Dung Ân xoay người sang chỗ khác, chỉ kịp trông thấy khói xe bụi mù mịt. trong tay cờ xí chậm rãi rủ xuống, cuối cùng nhất thời lại rơi xuống đất.

Trở lại phòng nghỉ, Tư Cần đã đổi cho cô bộ quần áo, uống thuốc xong trong người cũng cảm thấy khá, chính mình ghé vào bàn trang điểm trước gương nghỉ ngơi, " Dung Ân, cô đã trở lại rồi."

Dung Ân cầm lấy quần áo đi thay, lúc quay lại liền móc ra một tập tiền kín đáo đưa cho Tư Cần.

" Tôi không thể cầm được, " Tư cần vội vàng đưa tay đẩy ra, " Đây là tiền của cô."

" Tư cần, tiền này tôi thực sự không muốn, " Dung Ân đem tiền để vào trong lòng bàn tay Tư Cần, " Nói cho cùng, đêm nay tôi chỉ là giúp cô mà thôi, tiền này vốn cô nên cầm."

Nghe cô nói như vậy, tư cần cúi thấp đầu xuống, " Dung Ân, cô cùng Nam Dạ Tước là quan hệ như thế nào?"

" Cho dù trước kia có, từ nay về sau cũng sẽ không bất kì quan hệ nào."

" Vừa rồi tại trường Đua Xe chuyện gì xảy ra tôi cũng đã nhìn thấy rồi, Dung Ân, thực sự xin lỗi, " Tư cần tự trách không thôi, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ, " Nếu không phải tôi, Cô cũng sẽ không bị nhục nhã như vậy."

Dung Ân giả bộ như không có vấn đề gì xảy ra, " Tư cần, tôi đã sớm nghĩ thông suốt rồi, nếu muốn kiếm tiền, có đôi khi, quá chú ý tới lòng tự tôn cũng chẳng để làm gì, Cô đã tan tầm chưa? Chúng ta đi thôi."

" Được, " Tư cần lấy một bộ quần áo tử tể mặc lên người, cô cùng Dung Ân quen biết tại Cám Dỗ, các cô gặp gỡ, rồi chính các cô cũng hiểu bắt buộc phải sinh tồn là gì, " Tôi biết rõ mười vạn nhân dân tệlà tiền của cô để lại cho tôi, Dung Ân, tiền kia tôi nhận, chờ tôi có tiền sau đó nhất định trả lại cho cô."

" Tư cần, không cần."

" Dung Ân, tôi nhận, là vì tôi thật không có tiền duy trì cuộc sống nữa, nhưng là mười vạn tiền kia tôinhất định sẽ trả, cô cũng đừng tranh cãi không nhận với tôi nữa." Tư cần cũng là nói thật lòng mình, cô cũng không có giả ý từ chối, nói ra cũng rất sòng phẳng.

Dung Ân cùng Tư Cần đi ra khỏi phòng nghỉ, trên trận đua xe, những người đàn ông kiađều muốn mình đạt được tốc độ cực hạn, Nam Dạ Tước dẫn đầu và là người đến đích đầu tiên, bên ghế phụ, người bạn gái nhanh chóng nhào vào trong lòng ngực của anh, đưa môi lênhôn chụt lên má anh, " Tước, anh giỏi quá, cả đám bọn họ anh đều bỏ xa rồi"...

Anh ta một tay nắm lấy eo bạn gái, ánh mắt hơi nghiêng không khỏi liếc nhìn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, Cái vị trí lúc trước Dung Ân đứng đã rỗng tuếch, đã sớm đã không có bóng dáng của cô. Anh lười biếng thu hồi lại ánh mắt, môi mỏng khẽ hạ xuống hôn lên má người con gái, " Có sướng không??"

Người con gái bộ mặt đỏ bừng, câu hỏi mập mờ như vậy nhất thời làm cho cô ta khó có thể chống đỡ, cô ta cả người vùi sâu vào trước ngực Nam Dạ Tước, Người đàn ông chỉ là cười khẽ, đôi tay ôn nhu đặt lên đầu cô ta khẽ vuốt vài cái, chỉ là ngoài miệng cười nhưng trong đáy mắt lại sinh ra một sự ủ rũ.

Nếu bây giờ đổi lại là Dung Ân, cô chắc chắn sẽ không do dự mà trực tiếp trả lời, sẽ không dáng vẻ kệch cỡm như người đàn bà nằm trong lòng anh bây giờ.

Mấy ngày kế tiếp, Dung Ân toàn tâm toàn lực dồn sức vào dự ánmà Thẩm Mặc lúc trước cho cô, trước mắt phấn đấu mục tiêu phương án là Innovation Company, hơn nữa công trình số lượng nhiều, thời gian ngắn ngủi, có đôi khi buổi tối chỉ có thể thức đêm để làm.

" Ân ân, lúc này toàn bộ nhờ cậu a, nếu có thể nắm bắt được dự án này, công ty của chúng ta sẽ chuyển đến một nơi, tớ ngay cả nhà trọ cũng đã tìm rồi. tốt lắm."

" Chuyển đi đâu?"

" Tớ cùng mọi người bàn nhau, chuẩn bị đem công ty chuyển đến chỗ tốt hơn, chổ tiền thuê nhà tương đối tiện nghi chút ít, hơn nữa chỗ đó lại lớn, chỉ có điều...... Cách nhà của cậu có xa một chút thôi nhé, đến lúc đó tớ với cậu lại thuê chung một căn nhà cùng Dì Dung sống như trước đây, cậu nói xem có được không?" Thẩm Mặcnói ra những lời này với tâm trạng cực kỳ phấn khích.

Kỳ thật, ở đây và ở chỗ đó không giống nhau sao?

" Được rồi, tớ tranh thủ đem cái này ra xem lại xem." Mấu chốt nhất chính là, Dung Ân yêu mến tất cả những người này nên dù có thế nào cũng muốn ở cùng một chỗ với họ.

" Thật sao?" Thẩm Mặc nghe nói, trên mặt hiện ra niềm vui khó tả, " Ây zu. À, mà này ân ân, cậu không biết khi tớ hạ quyết tâm nhận hạng mục này có bao nhiêu khó khăn không, tớ chỉ sợ cậu không đi, hại tớ lo lắng vô ích vài ngày, ."

" Đi cùng tớ thì có gì tốt chứ?" Dung Ân cười cô, " Đáng đời nhà ngươi để tâm cẩn thận như vậy."

" Ân ân, đến lúc đó tính sau, cậu cùng tớ đi đi mà, tớ không tin tớ không bắt được cậu đến"Trầm mặc làm bộ nắm chặt năm ngón tay, cũng đem nắm tay ở trước mặt Dung Ân giương lên.

" Làm việc đi, " Dung Ân cầm lấy tập văn kiện đánh xuống đùi Trầm Mặc, " Cậu như vậy thì lão bản nương có cớ để lười biếng không?."

" Ai u, thật đúng là đáng đánh, vậy nhé, làm việc thôi, buổi tối cùng nhau ăn cơm a."

Lúc tan việc, trời đã tối, Thẩm Mặc mời cô cùng đi ăn cơm chiều, nhưng cô lại không đồng ý một mạch đi về phía nhà mình với mẹ Dung, . Lúc này, đói đến nỗi bụng dán vào lưng, thật sự khó chịu. Vội vàng bắt xe buss chuyến cuối cùng, đi vào khu nhà nhỏ dưới lầu, Dung Ân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nhà đang sáng đèn, cô khẽ cười vài cái, mệt mỏi dường như bay biến đi đâu hết.

Mấy ngày chui đầu vào làm việc không có nghỉ ngơi, làm xong cái dự án này, có thể cùng mẹ đi ra ngoài chơi rồi.

Vừa mở cửa vào nhà, chợt nghe có tiếng cười mẹ Dung truyền đến, cô đi vào thì chỉ thấy trên bàn bày biện rất nhiều món ăn, còn có bánh sủi cảo, Diêm Việt cùng mẹ lại đang ngồi yên trên ghế sô-pha.

" Anh sao lại đến đây?"

" Ân ân, " mẹ Dung muốn đứng dậy, Diêm Việt thấy vậy, liền lập tức đem mẹ đặt cẩn thận lên xe lăn, " Hôm nay bảo mẫu trong nhà có việc, vừa vặn Việt tới, còn gọi nhiều món ăn như vậy, đợi con về đấy."

Dung Ân nhìn về phía đồng hồ treo tường, " Mẹ, đã chín giờ, chờ con làm gì vậy."

" Mẹ đã ăn chút ít sủi cảo rồi, " mẹ Dung ngồi ở trước bàn, một tay đặt trên tay Diêm Việt vỗ nhè nhẹ, " Việt, ngồi xuống ăn đi, con bận rộnlàm việc cả một ngày, cũng đói bụng lắm rồi phải không?."

Dung Ân đi rửa tay trở lại ngồi trước bàn, đem bát cơm đã xới đưa vào tay Diêm Việt, Mẹ Dung nhìn một màn hết sức bình thường này, nhưng trong lòng lại cực kỳ cảm động, " Ân ân, nếu một năm trước không xảy ra chuyện như vậy, con cùng Việt nhất định trở thành vợ chồng rồi, và dường như cũng không có bất cứ hiểu lầm nào."

" Mẹ, " Dung Ân cắt lời của mẹ, " Đều chuyện quá khứ, cũng đừng nhắc lại."

Diêm Việt cầm lấy chiếc đũa nắm chặt trong tay, mẹ Dung không biết Dung Ân trong nội tâm dốt cục là gì nghĩ gì, cũng không nói gì nữa, bữa cơm này ăn rất buồn bực, im lặng, mọi người nói chuyện dường như rất ít.

Diêm Việt cũng không giống trước thích nói chuyện, tính tình trầm ổn rất nhiều, Càng bên cạnh anh, Dung Ân lại càng không thể tại trên người anh hiện tại để tìm ra hình bóng Diêm Việt của trước kia.

Sau khi cơm nước xong, anh cùng mẹ Dung trong phòng khách xem tv, Dung Ân rửa chén bát xong, liền tiễn anh xuống lầu.

Trong hành lang rất tối, Dung Ân một tay cầm tay vịn, phải cẩn thận cẩn thận đi mới có thể không ngã, Diêm Việt lại đi trước cô, để lại một khoảng trống giữa cô và anh, chỉ nghe đến tiếng bước chân thùng thùng. Dung Ân chẳng nghĩ sự tình, cũng không có chú ý tới phía trước, đột nhiên bước chân ai đó tới rồi ngừng lại, đợi cho phản ứng kịp thì người đã đụng mạnh vào người đằng trước, cái mũi dập đau nhức.

Trong cầu thang vốn là nhỏ hẹp, gót chân của cô lại vấp vào bậc thang, dường như có ý định đi tiếp thì thắt lưng đã bị người đàn ông ôm chặt, môi mỏng của anh ta dán lấy môi của cô dường như không để cho cô kịp ú ớ kêu vài cái, Diêm Việt dùng lực rất mạnh, hai tay đặt trược ngực anh không sao mà dãy dụa được, hàm răng bị người nào đó cậy mở, nụ hôn của anh tới nhanh lại mãnh liệt, cơ hồ là tham lam xâm chiếm từng ngóc ngách trong khoang miệng cô.

Dung Ân rất muốn đẩy cái người này ra thì lại cảm giác trên mặt mình có từng giọt, từng giọt nước rơi xuống...... Cô ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy nụ hôn của Diêm Việt dừng lại, chậm rãi khôi phục lại nhẹ nhàng, anh vẫn để môi mình tại môi cô dường như không muốn tách ra vậy, lạnh buốt chạy dọc khóe miệng cô, Dung Ân nếm nước mắt đọng lại trên mặt mặn và chát. Cô vô cùng kinh ngạc, ở trong vòm ngực của anh ta nửa ngày cũng không biết phải làm thế nào, cũng không biết nên phản ứng. như thế nào

" Ân ân, " Qua sau một hồi, mới nghe được Diêm Việt giọng nói khàn khan vang lên, anh đặt trán mình vào trán cô, âm thanh vang lên lạnh buốt nhưng có vẻ càng gợi cảm, " Tại sao anh cố gắng đến thế nhưng đều không thể kéo trái tim em quay lại bên anh?"

Dung Ân cảm giác toàn thân đều cứng ngắc lại, lúc này trời đã khuya, trong khu nhà trọ nhỏ của cô mọi người đều sớm đi ngủ hết rồi, không gian lúc này đây tĩnh lặng, cô có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau, cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ cảm thấy trong trái tim mình hỗn loạn, " Việt, em hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời thật với em."

" Chuyện gì thế?" Linh cảm anh có thể phát hiện ra vài điểm nghi ngờ của cô.

" Ngày đó, em đi trên đường thấy "Diêm Viêt" và má Lưu trên xe, lúc đấy Diêm Việt kia là anh thật, hay là em hoa mắt?" Cô một mực hoài nghi, lúc đó không ai tin cô, cũng đã được một thời gian rồi, mà ngay cả chính cô đều không tin, " Em muốn nghe chính là lời nói thật lòng của anh, nhưng nếu ngày nào đó em phát hiện anh lừa em, Việt, Vậy thì cả đời này em và anh đều không có khả năng."

Người đàn ông trước mặt cô, đột nhiến sắc mặt tái nhợt.

Trước mặt cô bỗng nhiên tối đen, nếu không phải người trước mặt cô truyền đến tiếng hít thở, thì Dung Ân sẽ cho rằng cô đang ảo giác.

Tay trái cô đặt trên người đàn ông dần dần hạ xuống nhưng ngay lập tức bị anh ta kéo lại, anh dùng lực nắm lấy tay Dung Ân, " Ân ân, là em nhìn lầm rồi, trên đời này không có Diêm Việt thứ hai đâu, cho nên, em có thể một lần nữa tiếp nhận anh được không?, " Diêm Việtcúi xuống gần sát mặt cô nói giọng khẩn thiết, " Không phải dùng khuôn mặt trước kia, mà là khuôn mặt hiện tại của anh, chínhlà người này!"

Dung Ân bị anh gắt gao ôm lấy, anh chậm dãi vòng tay ra ôm lấy Dung Ân chậm dãi dìu cô xuống lầu, cô tựa sát vào người anh, từng bước một, đi thật cẩn thận.

Thứ ba, là khoảng thởi gian mặt trời chiếu sáng lạn nhất.

Vội vội vàng vàng Thẩm Mặc sáng sớm đã có mặt ở nhà Dung Ân kéo cô đến công ty, " Nhanh, Tước thị đi trước chúng ta một bước rồi, nói cho cậu biết, Liêu quản lí bị hẹn đi ra ngoài rồi, chúng ta được chạy nhanh có lẽ kịp đấy."

" Tước thị?" Dung Ân bỗng dừng lại động tác đi bộ của mình, " Trầm Mặc hay là mình cậu đi đi......"

" Sao cậu có thể nghĩ như vậy được? Cậu là người phụ trách hạng mục này, không có cậu thì tớ đi làm cái quái gì?."

", Tổng giám đốc Tước thị có đến đó không?"

" Ách, Ân Ân đầu óc cậu có phải bị chó gặm không?" Trầm Mặc đem cô nhét vào trong xe, " Anh ta ngồi ở trên cao, có cần vì một hạng mục nho nhỏ này mà đầu rơi máu chảy không? Không có khả năng a, cùng lắm đúng là như vậy thật thì hắn ta chỉ đến đây để cưỡi ngựa xem hoa thôi."

Đó không phải là, Hạ Phi Vũ kia sao?

Nói chuyện làm ăn quả thật không bao giờ có thế tách khỏi bàn rượu, Thẩm Mặc tin tức quả nhiên nhanh nhậy, tìm được ghế thứ 302, cô gõ vài cái lên cửa, " Mời Vào."

Dung Ân đi theo phía sau Trầm Mặc, đối với cái chỗ như này, cô nhất quyết không muốn mở lời.

" Liêu quản lí, ngài vẫn khỏe chứ?." Thẩm Mặc nở nụ cười đẹp như hoa, lôi kéo tay Dung Ân đi vào trong rạp.

" Các ngươi là......"

Trong rạp cũng chỉ có hai người Liêu quản lí cùng Hạ Phi Vũ, trên bàn quán bày đặt một vài văn kiện, theo thứ tự là liên quan đến bản thảo cùng với sơ bộ dự toán, Hạ Phi Vũ nhìn thấy Dung Ân đi sau Thẩm Mặc, đôi lông mày thanh tú bỗng nhiên nhíu lại, " Các cô sao lại có thể vào được đây?"

" Vị này chính là Hạ quản lí của Tưới Thị đây sao?" Thẩm Mặc vươn tay ra, " Cô khỏe không, Chúng tôi là công ty Sang Tân."

Hạ Phi Vũ dáng điệu kiêu căng, liếc mắt nhìn Thẩm Mặc, trở lại nụ cười xã giao, liền vươn tay ra nắm nhẹ tay Thẩm Mặc.

" Xin hỏi các ngươi như vậy mà tới đây, có chuyện gì sao?" Nói chuyện, là Liêu quản lí.

Thẩm Mặc nghe vậy, lướt mắt nhìn Hạ Phi Vũ rồi dừng lại trên người Liêu quản lí, cũng đem Dung Ân từ phía sau kéo lên phía trước, " Liêu quản lí, cái phương án này của ngài, công ty Sang Tân chúng tôi cũng cảm thấy rất có hứng thú, hôm nay chúng tôi cùng nhau đem bản thiết kế cùng dự toán tới cho ngài xem, tục ngữ nói "hàng so với Tam gia sao" (nghĩa là một chút ít cũng không ảnh hưởng tới công trình lớn), ngài bớt thời giờ xem qua đi, chẳng phải cũng chẳng mất gì sao?"

Đột nhiên tới cạnh tranh, mặt của Hạ Phi Vũ thoáng cái biến đổi.

Liêu quản lí tự nhiên là muốn còn không được, " Tốt lắm, để tôi xem xem." Vốn, ông ta đang ngại giá của Tước Thị quá cao.

" Dung Ân, cô rời khỏi Tước Thị, không thể ngờ tới lại dặt dẹo tại công ty bé nhỏ như vậy."

" Từng công ty có cách hoạt động riêng của nó, Tước thị quả thật quá hoàn mỹ, mà công ty của chúng tôi lại muốn bảo vệ chính là kinh tế, " Dung Ân mỉm cười, khóe miệng kéo lên vừa vặn, " Chúng tôi dù thế nào nhưng có thể tiết kiệm, chúng tôi cũng tiết kiệm từng đồng xu một."

Liêu quản lí bên cạnh nhịn không được, cúi xuống đem văn kiện từ tay Dung Ân rút ra đưa vào túi của mình, " Như vậy đi, Văn kiện của cái cô tôi mang về, sau đó nói chuyện với các cô sau, nhất định sẽ cho các cô câu trả lời thuyết phục."

" Được ạ."

" Liêu quản lí ngài đi thong thả."

Mấy người cùng đi ra ghế, Hạ Phi Vũ một mực đi ở đàng trước, Thẩm Mặc lấy mấy thứ từ trong tay giao cho Dung Ân, " Ân ân, Tớ đi tolet một chút, đợi tớ quay lại nhé."

" Uhm. Được."

Lúc Thẩm Mặc xoay người đi về hướng toilet thì Dung vội vàng đuổi theo Hạ Phi Vũ, " Hạ chủ quản."

Hạ Phi Vũ đang gõ chiếc giầy cao gót kêu lảnh cảnh trên nền nhà bỗng dừng lại, xoay người, hai tay ôm ở trước ngực, thái độ cao ngạo như trước, " Chuyện gì?"

" Nếu như theo lời nói của cô, hôm nay hẳn là không mang được thắng lợi về cho Nam Dạ Tước rồi, " Dung Ân tự nhiên hiểu biết về suy nghĩ của Hạ Phi Vũ, " Chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ mà thôi, cùng tước thị cạnh tranh với nhau, đây há chẳng phải là lấy Trứng mà đem trọi với đá sao, Dự án này nếu chúng tôi chịu thua, đối với cô mà nói, là tốt nhất, nhưng nếu bị chúng tôi dành được, về tình và lý mà nói, sự tin tưởng đối với Tước Thị há chẳng phải không còn sao?. Theo như suy nghĩ cá nhân tôi mà nói, tôi hiện giờ đối với anh ta cũng chẳng liên quan gì tới nhau cả, cô nếu vì chuyện đó mà lời nói có ý trách móc tôi, có vẻ như là "dã tràng xe cát" sao?."

Hạ Phi Vũ ánh mắt sắc sảo nhìn cô, trên gương mặt cũng không vì thế mà buồn rầu, " Cô hãy tự chăm sóc cho mình tốt đi, tôi nhắc lại cho cô nhớ, Nam Dạ Tước kiêng kỵ nhất là quay đầu lại, cho nên, cô cũng đừng có ôm hy vọng."

Dung Ân cười cười, như vậy, chính là ý cô muốn.

" À Quên, Các cô, chỉ bằng năng lực của các cô mà đòi đạt được dự án này? Nghĩ hay thật đấy."

" Hạ chủ quản, lời nói của cô không cần phải tuyệt tình như vậy, bằng không, đến lúc đó gặp nhau rất khó nhìn mặt đấy." Dung Ân tuy mạnh mồm nói thế nhưng cũng rất lo lắng, cạnh tranh với Tước Thị đúng là rất khó khăn..

" Vậy thì chờ xem a." Hạ Phi Vũ thoáng nhìn cách đó không xa Thẩm Mặcđã từ trong toilet đi ra, " Dung Ân, Lần trước chuyện ở Cám Dỗ tôi còn chưa tính sổ với cô, côcứ trống mắt mà chờ xem."

Nói xong, liền quay người đi, cũng không thèm quay đầu lại.

Tước thị, trên tầng cao nhất.

" Ba–"

Cặp văn kiện dày cộp được ném lên trên bàn, bên trong là bản vẽ dự toán bay tán loạn trên đất, trên cái bàn trà màu xanh đậm chiếc chén cũng bị vỡ nát, " Cô vừa nói các gì? Bị cướp mất dự án?"

Nam Dạ Tước cơn tức giận ngùn ngụt, lần trước phương án hạng mục của Vanda lớn như thế vậy, bị mất cũng không thấy anh ta phát hỏa như thế này, Hạ Phi Vũ ngồi xổm người xuống, nhặtnhững tờ giấy vừa bị rơi xuống đất từng tờ tường tờ một rồi đặt lên bàn của anh, " Tổng giám đốc, những chuyện như thế này không phải là hiếm, chỉ là một tổn thất nhỏ thôi mà."

" Đối phương là công ty nào?"

Tay Hạ Phi Vũ bỗng ngừng lại động tác, nhớ tới những lời Dung Ân vừa nói đến lúc nãy, " Tôi không biết."

" Không biết?" Nam Dạ Tước tiếng nói lạnh như băng, " Liêu quản lí nói cô và ông ta nói dự án của chúng ta đã bàn được nửa phần thì công ty đó mới đến? Tên mẹ nó gì mà Sang Tân? Có mà Phá Tân thì đúng hơn!"

Cô ra vẻ tỉnh táo đem những thú mình nhặt được dưới đất rồi sửa sang lại, chẳng trách được, Nam Dạ Tước sáng sớm tâm tình đã u ám, Hạ Phi Vũ đứng dậy đem văn kiện để lại trên mặt bàn, " Chuyện này chủ yếu là tại tôi, lúc ấy, tôi lại cho rằng hạng mục đó không có người nào cạnh tranh, cũng không nghĩ tới hạng mục dự phòng, càng không ngờ là bọn họ lại chen chân vào."

Nam Dạ Tước ngón tay giơ lên giẳng lấy calavat trên cổ, thân thể cao lớn ngả xuống ghế sau, " Cái này không thể trách cô được, công ty đó đưa ra giá cả thấp hơn nhiều so với giá chúng ta đưa ra, lần này coi như bỏ qua, sau này rút kinh nghiệm."

Hạ Phi Vũ vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, người đàn ôngvẫn còn thấy cô thu thập đống tài liệu lộn xộn dưới đất, liền phất tay ra lệnh, " Những đống giấy đó đã có người xử lý, đừng để tay bị thương."

" Sang Tân?" Nam Dạ Tước nhíu chặt lông mày, mười ngón đặt trên mặt bàn gõ nhẹ vài cái, " Công ty này, thật sự nghe rất quen tai."

Hạ Phi Vũ bỗng dưng thấy lạnh sống lưng, có chút chột dạ, " Chẳng qua chỉ là công ty mới sáng lập, không cần phải quá bận tâm."

Nam Dạ Tước nhất thời nghĩ không ra, anh ta đã quên lúc trước khi cưỡng ép Dung Ân theo mình, từng khiến công ty Thẩm Mặc một thời gian dài không có dự án nào được người khác chấp nhận, " cô thử đi điều tra qua xem, tôi muốn biết một chút ít về công ty này."

" Được."

Nam Dạ Tước hai đầu lông mày dần dần cũng dãn ra, anh ngẩng đâug lên chỉ thấy Hạ Phi Vũ đầu cúi thấp xuống, trên gương mặt đó dường như có rất nhiều suy nghĩ, " Đi ra ngoài trước đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm."

Người con gái không có biểu hiện gì, lập tức đi ra ngoài, liền đem những tư liệu về văn phòng của mình.

Anh ta mời cô ăn cơm, chỉ là thuần túy ăn cơm mà thôi, một chút cũng không hơn. Cô tại sao vẫn còn chờ đợi?

Đảo mắt vài cái thế mà, còn có ba ngày chính là ngày nghỉ tết.

Thẩm Mặc thấy dự án mình đã đoạt được, lần này tự nhiên tâm tình rất vui vẻ, cư nhiên lôi kéo những người ở công ty đi ăn mừng.

Cám dỗ lại là nơi xa hoa bậc nhất, những người ăn chơi tại đây không phải là người có địa vị quá thấp, xe ô tô hạng sang, ánh sáng lập lòe, Nơi này Nam Dạ Tước đã từng mang Dung Ân đến một lần, thực sự bỏ ra cũng không ít tiền.

" Thẩm Mặc, Cậu muốn chúc mừng công ty dành được dự án lớn cũng không phải là đến đây đập phá hết chứ, không sợ cháy túi à?"

" Dung Ân, xong dự án này thì chúng ta có rất nhiều tiền, cậu là người có công lao lớn nhất, đương nhiên muốn đưa cậu tới đây chúc mừng." Thẩm Hiên đưa tay lên vai Dung Ân vỗ vỗ, , bọn họ ở chung với nhau lâu như vậy, lại hợp nhau, giữa bọn họ bây giờ thật chẳng còn gì mà dấu diếm.

Dung Ân không thay đổi được ý nghĩ của bọn họ, bị Thẩm Mặc cùng Selune một người một bên kéo cô đi vào, những ngọn đèn cháy mắt, Dung Ân tại vừa mới tiến đi thì nội tâm thấy hoàn toàn bất lực. Đồng thời, không hiểu cô lại cảm giác rất bất an. Như là sắp có điều gì xảy đến với mình vậy.

Mà sự thật chứng minh, đêm đó, đúng là đã xảy ra chuyện.

Nơi này phòng bao rất khó với tới được, cho nên mấy người chỉ có thể tùy tiện chọn phòng bình thường mà đi vào, dù sao đến nơi này ngay cả phòng bình thường cũng thấy rất thoải mái.

Tiểu nhị mở cửa vào đưa ra rất nhiều chai bia, mở từng cái nắp rồi lặng lẽ đặt lên bàn, Thẩm Mặc cầm một ít đồ ăn lên ăn, bình thường Thẩm Hiên rất biết cách ăn chơi, nhưng những nơi như này, anh cũng chỉ tới có vài lần.

Chính giữa sân khấu, những vũ công không ngừng khoe ra những điệu nhảy của mình, đến những nơi như này, cho dù trời sinh chân tay cứng ngắc cũng không cần sợ, đi theo âm nhạc, cùng nhịp điệu, tự nhiên như vậy mà phóng thích chính bản thân mình.

" Ân ân, Selune, chúng ta đi khiêu vũ." Thẩm Mặc đã kích động, thân hình nhất quyết túm lấy hai người mang ra sân khấu cho bằng được.

Dung Ân ngồi ở trong góc, đối với những nơi như thế này cô an phận có lẽ tốt hơn, " Thẩm Mặc, mọi người đi đi, tớ ngồi đây là được rồi."

" Ân ân, đừng có làm người khác mất hứng như thế chứ?!"

" Thôi! Mọi người đi đi, " Dung Ân nhất quyết ngồi xuống góc đồng thời đẩy mọi người ra, " Tôi cũng không muốn mình làm "bóng đèn" (Đây là thuật ngữ Trung Quốc chỉ những người làm kì đà cản mũi)."

" Được thôi, nhà ngươi phải ngồi ở đây, không muốn thì đừng có chạy loạn đi đâu đấy." Thẩm Hiên lo lắng dặn dò.

" Yên tâm đi."

Mấy người lúc này mới đi ra hướng sàn nhảy, Thẩm Mặc đùa rất thái quá, lôi kéo Thẩm Hiên nhảy một cách cuồng nhiệt, Dung Ân lẳng lặng ngồi ở trong góc sô pha, nơi này càng cuồng nhiệt thì dường như lại càng không thích hợp với cô, Sự cô đơn len lỏi tới từng ngóc ngách trong con người cô.

Cô cầm chai bia lên uống, ít nhất là loại chất cồn này sẽ tạm thời làm tê liệt thần kinh cô..

Trong hội trường rộng lớn, tiếng người hò hét rất to, DJ rất biết cách khuấy động không khí, Thẩm Mặc không biết từ đâu chạy lại chỗ cô thờ hồng hộc, " Nha đầu kia, nhanh, đến hầu rượu ta."

Dung Ân cười đem những chai bia trên ban đi tới, vừa muốn đưa cho Trầm Mặc, thì đã bị một cánh tay ngăn lại.

Dung Ân bên cạnh ngạc nhiên nhìn lên, thì lại nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô, mà chính bản thân cô cũng hình như gặp một lần, lúc trước cùng Nam Dạ Tước đến nơi này tình cờ có gặp qua, nghe nói đằng sau người này có thế lực rất mạnh, mà ngay cả Nam Dạ Tước cũng không dám tùy tiện động đến hắn.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-147)