Vay nóng Tinvay

Truyện:Dục Vọng Đen Tối - Chương 067

Dục Vọng Đen Tối
Trọn bộ 147 chương
Chương 067
Anh cảm nhận được sự tồn tại của con không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Lazada


Nam nhân này, điều khiển mọi thứ.

Nam Dạ Tước yên lặng nhìn về phía Dung Ân, nghĩ thầm, cô đã nghĩ đến chuyện này, nên mới thăm dò như vậy, chẳng qua, đứa bé này gánh nặng quá lớn, nếu không phải đã xác định tình cảm của mình, Nam Dạ Tước sẽ không để cho ai mang thai con của mình.

Dung Ân cắt miếng thịt bò trước mắt thành nhiều mảnh, từng miếng đút vào trong miệng, mùi dầu mỡ xông thẳng vào, cô ăn quá nhanh, một lá lại phun ra hết.

"Khụ khụ ——"

Dung Ân cúi đầu, tóc che trên mặt lộn xộn, trong trường hợp này, chỉ sợ không có ai sẽ ăn như cô để bị như vậy.

"Cô có sao không?" Nam Dạ Tước ngậm cười, dáng vẻ cao nhã như trước.

Dung Ân hai mắt chua chát, khóe miệng còn dính chút ít nước sốt, cô vẫn cúi đầu, Nam Dạ Tước thấy cô trước sau như vậy, liền thấy được sự khác thường, "Ân Ân?"

Cô nuốt xuống, cảm giác như những miếng thịt mắc ở cổ. Dung Ân nói yếu ớt, " Tôi không sao, chỉ là không cẩn thận bị nghẹn."

"Thích nơi này không?" Nam Dạ Tước đột nhiên hỏi.

Dung Ân lau khóe miệng, lúc ngẩng đầu, mắt đã bị bao phủ bởi nước mắt mở ra, chỉ để lại một lớp mỏng, nhìn không ra giấu vết, cô nhìn bốn phía, gật gật đầu, " Thích."

"Kìa.", Nam Dạ Tước uống rượu, đôi mắt hẹp dài xuyên thấu qua ly rượu màu đỏ nhìn Dung Ân, thần khí rạng rỡ, " Cô yêu tôi không?"

Cô lần thứ hai bị nghẹn lại, thần sắc bỗng dưng dè dặt, " Nam Dạ Tước, anh không có chuyện gì chứ?"

Lúc câu hỏi vừa ra khỏi miệng anh, Dung Ân nghe được tiếng tim mình đập hoảng loạn, con ngươi đen bóng của cô tránh đi ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của anh, cô nên phủ nhận, nói không yêu mới phải.

"Tôi chỉ muốn biết, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, cô có bắt đầu động lòng không?" Anh mỉm cười đầy mị hoặc, giống như mê hoặc cô nói ra được đáp án mà anh muốn nghe.

Dung Ân không ngốc, cô hiểu được nên và không nên, nhẹ vén tóc ra phía sau, cô cố gắng bình thường trở lại, bắt chính mình cố gắng bình thản, " Vậy còn anh, yêu không?"

Anh nhíu mày, thần sắc đó giống nhu là nghe được điều gì đó nực cười, trốn tránh, " Ân Ân, vân đề này, cô không nên hỏi tôi."

Dung Ân uống hết ly nước, cảm giác được miệng chua xót được bị ngọt hòa tan một chút, " Chúng ta, giống nhau."

Trong lòng anh, không có cô. Từ đầu, Nam Dạ Tước chỉ vui đùa mà thôi, mặc dù anh đối bới Dung Ân rất khác, nhưng, kế quả cuối cùng, cô đều giống nhữ cô gái khác.

Trong lòng cô, cũng không hề có anh. Nhưng mà, có thật như vậy không?

Trong lòng bàn tay, chiếc nhẫn kim cương cắt xước tay đau nhói, Nam Dạ Tước không biết đã đứng dậy từ lúc nào lại ngồi xuống bên cạnh cô, anh ôm Dung Ân trước ngực, khuôn ngực rắn chắc ôm ấp kề sát lưng cô, cầm hai tay mềm mại của Dung Ân, đặt ở bụng cô, anh nghiêng mặt cọ cọ mặt Dung Ân, ra hiệu cô nhìn lên bầu trời, " Đẹp không?"

Bầu trời đầy pháo hoa, ở rộ trên đỉnh thành phố, khoảnh khắc pháo hoa nở, ánh sáng rực rỡ, lưu lại nơi đáy mắt, lại chỉ là một vệt màu sắc tươi đẹp mà thôi, khắp bầu trời nhuộm đầy ánh sáng như ban ngày, đẹp như trong mộng.

"Thật là đẹp." Dung Ân khóe miệng Dung Ân không hề mỉm cười chỉ nhẹ cong lên một chút, Nam Dạ Tước nghiêng đầu, môi mỏng hôn kẽ môi cô, cô mở tay anh ra, làm cho lòng bàn tay anh kề sát bụng mình, Dung Ân không hề cứng đờ cơ thể, mà là dựa người vào vai anh.

" Nam Dạ Tước...."

"Ân?" Mắt anh sáng rực liếc nhìn cô.

Dung Ân chỉ cười, cặp mắt sáng ngời cười, cười châm biếm, có chút mông lung, cô nói, Nam Dạ Tước, anh có cảm giác được đứa con của chính mình không? Nó đang ngủ say trong lòng bàn tay của anh, anh có cảm giác được không?

Những lời này, cô chỉ dám nhẹ nhàng nói trong lòng.

Rõ ràng muốn rơi lệ, nhưng vẻ mặt lại cười vui, Dung Ân sợ không thể che giấu được nữa trong mắt anh, giả bộ thật sự rất mệt mỏi, cô một tay ôm cổ Nam Dạ Tước, run rẩy đưa môi lên.

Nhắm mắt lại, như thế, có thể che giấu được sự kiên cười giả tạo kia.

Với việc Dung Ân lần đầu chủ động, Nam Dạ Tước cũng không ngờ đến, anh không nghĩ nhiều nữa, đầu lưỡi tách môi cô hôn say đắm, lưỡi cùng lưỡi quấn quít nhau, trong hô hấp của anh đã trở nên dồn dập, không ai có thể làm nó dừng lại.

"Đó không phải là Nam tổng sao?"

Đột nhiên, một giọng nữ quen thuộc truyền đến đỉnh đầu hai người.

Nam Dạ Tước khẽ động mí mắt, thấy Diêm Việt, bên cạnh là kiểu ăn mặc thời thượng của Tư Mạn. Dung Ân nghe được động tĩnh, vừa muốn mở to mắt, nụ hôn của anh đã rời ra trước một bước, ở đôi mắt mở to hết sức của cô, đầu lưỡi tinh tế ẩm ướt khẽ dừng ở mi mắt cô, sau đó, một nay nâng sau đầu Dung Ân, đem cô đặt trước ngực mình, " CÔ thích quấy rầy việc tốt của người khác sao?"

Tư Mạn có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn cô gái trong ngực anh, " Thực xin lỗi, Nam tổng, chúng tôi liền cáo từ." cô vô cùng thân thiết dựa vào người Diêm Việt, cố ý cao giọng, " Việt, chúng ta qua kia đi."

Tay Dung Ân đặt sau lưng Nam Dạ Tước không kềm nổi ôm chặt, lúc nãy vẫn chưa hôn đủ, lúc hai người vừa cất bước đi, anh liền nâng mặt Dung Ân lần thứ hai hôn đắm đuối.

Người cô từng yêu say đắm, đang ở sau lưng họ.

Dung Ân nhắm chặt mắt, sau một năm trằn trọc, bọn họ cũng đã có người cho riêng mình, chỉ là không phải người đã hẹn ước mà thôi.

" Ân Ân, " cuối cùng không giữ được bình tĩnh, anh buông tay Tư Mạn ra, trở lại trước mặt hai người.

Nam Dạ Tước lần thứ hai nhăn nhó, lúc đứng dậy, mập mờ cắn khóe miệng Dung Ân, "Có phải chưng từng thấy người khác hôn nhau, muốn đứng quan sát học tập?"

Dung Ân đỏ mặt, miệng còn lưu lại mùi rượu của Nam Dạ Tước, tóc lộn xộn, môi có chút sưng đỏ, Diêm Việt nhìn cô không chớp mắt, sau một lúc lâu, mới buồn bã nói, " Tôi quả nhiên nhìn lầm người."

Nam Dạ Tước cười lạnh, chỉ dựa vào ghế xem chuyện vui.

Dung Ân ngẩng đầu, bỗng nhiên muốn đẩy ghế ra đứng dậy đi, vẩn chưa bước đi, cổ tay đã bị Nam Dạ Tước giữ chặt, khuôn mặt tuấn tú nhìn Diêm Việt, " Tôi rất hiếu kì, anh nhìn nhầm cái gì?"

" Ân Ân, em quả thực đã không còn nhớ một chút gì về chuyện của chúng ta trước đây."

Nam Dạ Tước cầm tay Dung Ân, ngón trỏ trong lòng bàn tay cô không chút để ý xoay vòng, Dung Ân ưu tư, ánh mặt lạnh lùng nhìn phía sau Diêm Việt, dừng lại trên gương mặt tinh xảo của Tư Mạn, " Chuyện chúng ta lúc đó, nếu anh có còn nhớ dù chỉ một chút, hôm nay chúng ta sẽ không giống như người xa lạ như vậy."

"Anh vẫn còn nhớ." Diêm Việt thần sắc vội vàng xao động, cuống quít giải thích, " Cái gì anh cũng nhớ rõ."

"Anh chỉ nhớ chuyện đã qua, nhưng lại quên tình cảm của chúng ta." Dung Ân trên mặt không hề gợn sóng, "Bây giờ, bên cạnh anh cũng đã có người khác, nếu lúc trước tôi không quay đầu lại, tôi sẽ vẫn tin chắc rằng, anh chính là người tôi phải đợi."

Đến hôm nay, tất cả, chỉ giống như hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả kiên trì trước đây tới hôm nay đầu phí công.

Nam Dạ Tước đang xem kịch vui miễn phí, nghe cô nói như vậy, trong lòng tự nhiên sung sướng, anh hoàn toàn không để ý sắc mặt xanh mét của Diêm Việt, kéo Dung Ân ôm vào lòng, " Mất cả hứng, mới ăn được một nửa, lảm nhảm lắm chuyện."

"Việt, chúng ta đi thôi." Tư Mạn vội vàng nắm tay Diêm Việt kéo đi, Nam Dạ Tước xiên một miếng thịt bò đưa đến miệng Dung Ân, " Ăn một chút đi."

Bây giờ, cô nhìn thấy dầu mỡ đã buồn nôn, vội đẩy tay Nam Dạ Tước, " Tôi no rồi."

Anh buông đồ ăn xuống, nhanh chóng lại gần bên cạnh cô, khuôn mặt tuấn tú vô cùng thân thiết sát lại cổ cô, " Ân Ân, cái miệng nhỏ nhắn của cô thật lợi hại.

Cô hất mặt đi, môi khẽ chạm môi anh, đáy mắt thấy anh cười châm chọc, cô vội đổi đề tài, " Tôi thật sự no rồi, chúng ta về đi."

"Được." Nam Dạ Tước vẫy tay, lúc tính tiền, sau khi cho rất nhiều tiền tip, ôm lấy Dung Ân rời đi.

Dạ dày trốn trơn, lúc Dung Ân ngồi trên xe, cũng đã buồn ngủ, cô dựa đầu vào kính xe, chỉ 2 -3 phút sau đã ngủ thiếp đi.

Đến Ngự Cảnh Uyển, Nam Dạ Tước thấy cô còn ngủ, củng khong đánh thức cô, cúi xuống hôn môi cô, Dung Ân hô hấp không thoải mái, liền muốn đẩy ra.

"Đến nhà rồi." Nam Dạ Tước xuống xe trước, Dung Ân theo anh đi vào, vừa vào phòng khách, cả người đã bị Nam Dạ Tước nhấc bổng lên.

Cô vội vãôm lấy cổ anh, Nam Dạ Tước ôm cô quay vài vòng, lúc dừng lại, đôi mắt kia đã u ám như mực tàu, anh mở miệng, giọng nói khàn khàn, "Ân Ân, tôi muốn cô."

Cô hoa mắt chóng mặt, cảm giác muốn nôn vọt đến, vội lắc đầu, " Thân thể tôi không thoải mái."

"Đến đây."

Dung Ân cũng không có chuẩn bị trước, lúc này nói đến kinh nguyệt, chắc chán bị lộ, " Tôi không có, tháng này muộn vài ngày, chỉ có điều tôi cảm giác không được khỏe."

Nam Dạ Tước vẫn chưa nhớ rõ chu kỳ của cô, nghe xong lời cô, nheo mắt lại, một tay dùng sức để Dung Ân lên sô pha, người thuận thao áp lên người cô, " Hôm nay, tôi không muốn không thể."

Dung Ân nhớ lời bác sĩ dặn, ba tháng đầu phải tránh chuyện phòng the, bàn tay nhỏ bé để trước ngực Nam Dạ Tước, "Tôi thật sự không muốn."

Anh vẫn không nghe lọt lời của cô, anh kéo tay cô đặt vào hạ thân cứng rắn của mình, " Nhưng mà nó muốn."

Giọng nói anh khàn khàn kỳ quái, Dung Ân biết anh sắp bùng nổ ham muốn, quần áo được cởi ra nhanh chóng, Nam Dạ Tước một tay siết chặt eo cô, đem cô đặt trên chiếc bàn lạnh như băng.

Đường cong gợi cảm hiện ra, sau khi Nam Dạ Tước cởi bỏ tất cả quần áo, hai tay theo bả vai cô một đường di chuyển xuống, bàn tay to lớn dừng lại trên ngực cô, anh cuối người xuống, tiếng nói khêu gợi bên tai cô hừng hực khí thế, " Ân Ân, phía sau lưng của cô cũng thật sự rất hấp dẫn, tôi còn chưa tiến vào, cũng đã chịu không được."

Trong phòng khách tuy rằng đã mở lò sưởi, nhưng Dung Ân toàn thân đều lạnh đến run rẩy, lời anh nói, rõ ràng là tán tỉnh, lại làm cho cô bỗng chốc nóng như lửa đốt, " Nam Dạ Tước, chúng ta lên lầu đi...."

"Tôi không chờ được nữa."

Trong phòng khách chống rỗng, Dung Ân ngẩng đầu lên, ở trên mặt bàn trơn bóng có thể nhìn được dáng vẻ của chính mình, hai vai bị ngọn đèn rọi xuống lộ ra vùng da trắng nõn, nam nhân phía sau, động tác mềm mại nâng một chân của cô lên.

Tư thế như vậy, lực đẩy vào tất nhiên rất mạnh, hơn nữa Nam Dạ Tước đặc biệt hưng phấn, Dung Ân nghĩ vậy, một tay vội vàng nắm lấy tay anh, " Hôm nay, chúng ta đổi tư thế được không?"

Anh quả nhiên dừng động tác, thân thể áo vào lưng Dung Ân, khóe mắt tà mị, " Mọi tư thế đều thưởng thức hết rồi, cô còn có thể nghĩ ra cái gì?"

"Lần này, tôi làm chủ." Dung Ân bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Nam Dạ Tước nghe nói, trong mắt tức thì dấy lên hứng thú, bình thường trên giường là anh chủ động hết thảy, Dung Ân yên lặng chấp nhận, chưa bao giờ nghĩ rằng cô chủ động, sẽ là một phen tình thú như thế nào, "Được."

"Chúng ta đến phòng ngủ."

Nam Dạ Tước đứng dậy lùi lại, Dung Ân ngồi xổm xuống nhặt quần áo trên mặt đất, ngón tay còn chưa chạm đến, đã bị anh một cước đá văng, ngay sau đó, cả người bị anh khiêng trên vai. Đi vào phòng ngủ, anh cố ý cùng Dung Ân tắm rửa thật nhanh, dục vọng của anh, thật sự là vừa nhanh vừa mạnh mẽ.

Hôm nay, Dung Ân cho Nam Dạ Tước kinh ngạc không nhỏ, cho nên, dục vọng của anh càng bạo phát.

Tư thế nam dưới nữ trên, với cô mà nói, cũng không hơn gì, nhưng như vậy có thể ức chế được lực va chạm của anh, Dung Ân đưa cánh tay ôm cổ Nam Dạ Tước, động tác nhấp nhô, không nhanh không chậm.

" Ân Ân, " sau vài ba lần, cánh tay anh ôm lưng cô càng ngày càng chặt, dục vọng bừng bừng, "Động tác nhanh một chút". Bàn tay to lớn ôm chặt eo cô, muốn điều khiển tốc độ của cô.

Dung Ân nhận thấy được anh ôm chặt, vội vàng giữ chặt tay anh, " Lần này đã nói rồi, tôi làm chủ."

Nam Dạ Tước đã nhễ nhại mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, anh nới lỏng cánh tay, chịu đựng thật sự khổ cực, "Ân Ân, tốc độ của cô, muốn giày vò chết tôi sao?"

Dung Ân không dám dùng sức, lại càng không dám tăng tốc độ, đầu gối quỳ trên ra giường bắt đầu tê cứng, nhưng lại không thấy Nam Dạ Tước phóng ra, đến cuối cùng, khí lực cô càng ngày càng nhỏ, bất động, "Nam Dạ Tước, anh không phải là tới rồi?"

Mồ hôi nhễ nhại trong ngực Nam Dạ Tước, anh một tay sờ soạng thân thể Dung Ân, một tay bắt lấy tay cô lướt tới nơi giao hợp, "Cô nói thử xem?"

Dung Ân giãy giụa, tay như lửa đốt lùi về.

Nam Dạ Tước hai tay đè mạnh lưng Dung Ân, không cho cô nhúc nhích, đổi khách thành chủ, ở phương diện này, anh so với Dung Ân thành thạo gấp trăm lần, may mắn, lần trước giao hợp đã làm tiêu tan hơn nửa phần tinh lực, hơn nữa lần này Dung Ân không chống cự, cô cũng sẽ không phải chịu đau khổ.

Sau cảm giác mạnh liệt, Nam Dạ Tước gối đầu lên ngực Dung Ân, "Hôm nay, cô sao lại nghe lời đến vậy?"

"Bởi vì..." Cô nghĩ không ra một lý do hợp lý, " Anh đã mua cho tôi nhiều thứ, nên tôi có chút bày tỏ."

Nam Dạ Tước nghe nói, dôi mắt bỗng nhiên ảm đạm xuống, anh ngẩng đầu, " Cô dường như càng ngày càng nhập vai."

Dung Ân chột dạ, Nam Dạ Tước nói không sai, đứa bé này, nếu anh biết, chắc chắn buộc cô bỏ nó, nhưng nếu anh muốn, cũng có nghĩa là cô cả đời này cũng đừng nghĩ vạch rõ ranh giới với anh.

Cô im lặng nằm trên giường, Nam Dạ Tước nhìn cô, vươn tay ôm Dung Ân vào lòng, di động đặt ở đầu giường vang lên không hợp lúc, đánh vỡ không khí thân mật vất vả lắm mới có được.

Nam Dạ Tước nghe máy, " Alo?"

Bên kia điện thoại, chính là giọng nói của nữ nhân, Nam Dạ Tước khẽ liếc Dung Ân một cái, "Chuyện gì?"

Cô gái trong lòng ngực suy nghĩ mông lung, cô biết đứa bé này không thể lưu lại, cô không thể cho nó một gia đình, Dung Ân không khỏi cay đắng trong lòng, mũi chua xót, lại không thể khóc trước mặt Nam Dạ Tước. Sau khi biết mình có thai, cô có thể cảm giác được tiếng tim nhỏ đập trong bụng mình, kiên định mạnh mẽ, Dung Ân cảm thấy hôm nay, có lẽ là ngày cô yếu đuối nhất, anh còn đang nói điện thoại bên cạnh, Dung Ân đến gần, đem hai tay ôm thắt lưng anh, cũng đem thân thể siết chặt lấy Nam Dạ Tước.

Cô muốn anh ở lại với cô đêm nay. Bụng nhẵn nhụi kề sát anh, cảm giác của cô, Nam Dạ Tước lại không thể hiểu.

Thấy đươc sự khác thường của cô, Nam Dạ Tước cũng không nói nhiều trong điện thoại, " Đêm nay tôi có việc."

Sau một câu dặn dò qua loa, liền tắt điện thoại.

Tay anh kề sát lưng Dung Ân, làm cho thân thể hai người nhanh chóng siết chặt, đây cũng là lần đầu tiên, cô ở tư thế này ngủ bên Nam Dạ Tước.

Một đêm, kỳ thật rất nhanh, Dung Ân còn chưa kịp nhắm mắt, trời liền sáng.

"Hôm nay, tôi đưa cô ra ngoài, " Trong phòng tắm, anh đang chuển bị nước tắm.

"Không được, " Dung Ân đem nước lạnh rửa mặt, "Hôm nay tôi muốn đi bệnh viện thăm mẹ."

"Được rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm."

"Ừ" Dung Ân gật gật đầu, tâm tình càng nặng nề.

Ra khỏi Ngự Cảnh Uyển, bên ngoài trời rất đẹp, nhưng những tia nắng ấm áp kia không thể nào chiếu vào đáy lòng cô, Dung Ân cảm thấy trong lòng từng góc đầu là âm u ẩm ướt.

Đi taxi đến bệnh viện, may là hôm này không nhiều người đến, lúc đến lượt Dung Ân, trời gian còn rất sớm.

"Kết hôn rồi sao?"

Câu hỏi đầu tiên của bác sĩ, khiến Dung Ân trở tay không kịp, " Không."

Bác sĩ nâng nâng kính trên mũi, "Cô muốn khi nào phẫu thuật."

Dung Ân nuốt xuống, giọng nói kích động, " Ngay hôm nay đi."

"Được." Bác sĩ thuần thục lấy ra một tờ khai, dộng tác như vậy, giống như mỗi ngày cô đều làm rất nhiều lần, " Đi đóng tền trước, sau đó đến lầu hai phẫu thuật."

Dung Ân nhận lấy tờ khai, vô tri vô giác đi đóng tiền, khi đến lầu hai, hai đùi run rẩy gần như không thể đi được.

Cô dựa vào cửa, bác sĩ bên trong hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, bao tay cùng khẩu trang đã đeo chỉnh tề, " Vào đi, đường làm mất thời gian của chúng tôi."

Bên trong, không gian cũng không phải quá lớn, hai chiếc giường nhỏ, ở giữa có mành ngăn cách, dẫn Dung Ân đến, ý bảo cô lên giường, " Cời giầy ra, hai chân mở rộng."

Đỉnh đầu, đèn phẫu thuật chói mắt, hai mắt cô nước mắt chảy đầm đìa.

Bác sĩ hỏi qua các loại thuốc dị ứng, liền chuẩn bị thuốc tê.

Trong phòng giải phẫu yên lặng, chỉ có mình Dung Ân, cùng tiếng máy móc bên cạnh, toàn thân cô khẩn trương, lưng cứng ngắc, hai tay đầm đìa mồ hôi.

" Những cô bé này, thật là, tuổi còn trẻ không thể bảo vệ chính mình...."

"Nhưng không phải sao, bao nhiêu người muốn có con cũng không có được, thật là tạo nghiệp chướng..."

Hai bác sĩ vừa phẫu thuật vừa thảo luận, Dung Ân nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy hoảng loạn, toàn thân vô lực, hai mắt nhòa đi.

Cô bác sĩ lúc nãy mang một chai nước biển vào, Dung Ân nằm im lặng trên giường, ông tiêm tùy ý đâm vào tĩnh mạch.

Cảm giác được đau đớn cùng sợ hãi, mặc kệ cô cùng Nam Dạ Tước ra sao, dù sao đây cũng là con của cô. Nó trong bụng cô thành hình thành dạng, đến bây giờ, cô đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Dung Ân đặt tay ở bụng, cảm giác này, nếu chưa từng mang thai sẽ không thể nào biết được.

"Không xong rồi..." Các vách giường bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng hô, " Xuất huyết nhiều...."

"Mau lấy máu cho cô ấy, chuẩn bị chích..."

Dung Ân xoay mình hoảng sợ, bác sĩ bên cạnh chuẩn bị tiêm thuốc mê cho cô, " không tôi sẽ giữ lại nó, tôi phải giữ lại nó!"

Dung Ân nhanh chóng rút ống tiêm, lúc chạy ra khỏi bệnh viện, mới ý thức được bàn tay đang chảy máu.

Cô mất hồn đứng ở cửa, hành động vừa rồi hoàn toàn theo bản năng, cô căn bản không có lo lắng, giữ lại đứa bé, cô sau này sẽ sống như thế nào?, Như thế nào bước tiếp.

Hai bác sĩ vừa phẫu thuật vừa thảo luận, Dung Ân nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy hoảng loạn, toàn thân vô lực, hai mắt nhòa đi.

Cô bác sĩ lúc nãy mang một chai nước biển vào, Dung Ân nằm im lặng trên giường, ông tiêm tùy ý đâm vào tĩnh mạch.

Cảm giác được đau đớn cùng sợ hãi, mặc kệ cô cùng Nam Dạ Tước ra sao, dù sao đây cũng là con của cô. Nó trong bụng cô thành hình thành dạng, đến bây giờ, cô đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Dung Ân đặt tay ở bụng, cảm giác này, nếu chưa từng mang thai sẽ không thể nào biết được.

"Không xong rồi..." Các vách giường bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng hô, " Xuất huyết nhiều...."

"Mau lấy máu cho cô ấy, chuẩn bị chích..."

Dung Ân xoay mình hoảng sợ, bác sĩ bên cạnh chuẩn bị tiêm thuốc mê cho cô, " không tôi sẽ giữ lại nó, tôi phải giữ lại nó!"

Dung Ân nhanh chóng rút ống tiêm, lúc chạy ra khỏi bệnh viện, mới ý thức được bàn tay đang chảy máu.

Cô mất hồn đứng ở cửa, hành động vừa rồi hoàn toàn theo bản năng, cô căn bản không có lo lắng, giữ lại đứa bé, cô sau này sẽ sống như thế nào?, Như thế nào bước tiếp.

Chạm vào gương mặt đã che kính lạnh lẽo, bước chân năng nhọc, cô yếu đuối ngồi trên thềm đá, sau khi gục đầu xuống, khóc nử nở giữa khuỷu tay.

Không biết ngồi bao lâu, cảm giác được lo lắng truyền đến bả vai.

Cô vừa mới ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông, ánh mắt thân thiết, ngồi bên cạnh, "Dung Ân, em không sao chứ?"

"Trần Kiều?"

Hai mắt đỏ hoe, bộ dạng này, nhất định là đau khổ cực kỳ.

Cuống quít lau nước mắt, Dung Ân đứng dậy, "Sao anh ở đây?"

"À, anh có một người bác làm chủ nhiệm ở đây, bố anh kêu anh đến thăm hỏi, còn em, là thân thể không thoải mái sao?"

"Em..." Dung Ân đi khỏi bệnh viện, " Vâng, không có việc gì."

"Em gần đây sống tốt không?'

Dung Ân hai mắt sưng đỏ, bị gió thổi hất những sợi tóc trên bờ vai gầy yếu, Trần Kiều thấy bọ dạng của cô như vậy, liền biết cô không hề sống tốt..

"Em sống rất tốt, cám ơn."

Lời nói khách sáo như vậy, làm cho lòng Trần Kiều nguội lạnh một chút.

" Ân Ân, em không cần gạt anh, anh biết em cùng Việt hiện tại không có "gương vỡ lại lành", hơn nữa mẹ em lại nhập viện, lúc em gặp chuyện, sao không tìm đến anh?"

Dung Ân định đem hai tay cho vào trong túi, vất máu khô vằn vện trên tay, Trần Kiều tinh mắt, liến túm lấy tay cô ngay lập tức, "Em còn nói không có việc gì, em rốt cục thế nào rồi?"

"Trần Kiều, anh đừng khẩn trương, " Dung Ân gắng sức, anh lại giữ chặt tay cô không buông, " Em chi cảm mạo một chút, truyền hai bình nước biển mà thôi, đây là do em tự mình rút kim truyền ra không cẩn thận bị thương."

"Thật không?"Trần Kiều dường như không tin.

"Không gạt anh." Dung Ân rút tay về đút vào túi áo.

"Em muốn đi đâu, anh đưa em đi."

"Em muốn đi đâu đó một chút."

Trần Kiều không nói nữa, yên lặng đi bên cạnh Dung Ân, trên mặt đất, tuyết rơi dày đặc trơn trượt, Dung Ân mỗi bước đi đầu cẩn thận, cô đi rất chậm, dường như sợ làm rơi mất một thứ yêu quý gì đó.

Hai người cùng nhau đi bộ, đây là con đường xưa cũ, mùa đông, sẽ có những lá cây lớn rơi xuống đỉnh đầu.

Trần Kiều từ từ dừng lại sau lưng Dung Ân, anh nhìn bóng dáng hiu quạnh đó, bỗng nhiên, có đủ dũng khí tiến lên, " Ân Ân, có lẽ anh nói như vậy, sẽ rất mạo muội, nhưng mà, anh thật sự rất muốn chăm sóc cho em."

Dung Ân đứng trước một ngôi nhà cũ kỹ, bên trong, hoa lê trắng muốt đón gió lay động, khắp bầu trời hoa tung bay rơi xuống, cô yên lặng nhìn Trần Kiều, cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô đứng ở góc đường, đầu đầy hoa lê nở rộ, giống như vừa vào đông.

"Anh tại sao muốn chăm sóc em?"

Đầu tiên là Diêm Việt, sau là Nam Dạ Tước, hai người đàn ông trong đời cô, sau khi trải qua, trước mắt cô sớm đãâm u phẳng lặng.

Trần Kiều bị cặp mắt lạnh lùng đó làm cho sợ hãi, cũng không nói gì nữa.

Dung Ân cúi xuống, nhặt vài cánh hoa trên mặt đất cho vào túi, cô bước qua Trần Kiều đi về phía trước, gió tạt vào mặt lạnh ngắt, trần trụi, đau đớn tựa như róc da róc thịt.

" Ân Ân, anh yêu am, bởi vì anh yêu em ——"

Dung Ân dừng lại, năm ngón tay trong núi nắm chặt lại.

"Anh yêu em —–"

Lời tỏ tình tha thiết như vậy, ngoại trừ Diêm Việt lúc trước, chưa có ai nói với cô.

Dung Ân quay đầu lại, chỉ thấy chỗ góc đường tiêu điều, Trần Kiều đứng ở đó, trong ngực phập phồng vì dùng sức hét lớn, hai mắt anh lóe sáng kì dị, nụ cười trên gương mặt, đường hoàng mà tràn đầy sức sống.

Dung Ân ở nụ cười, Trần Kiều thấy mặt cô giãn ra, trong lòng không khỏi nhảy múa.

Anh muốn bước đến, cô lại xoay người trước một bước, đi ra xa thật nhanh, khóe miệng nụ cười vẫn chưa tắt, nhưng trong mắt, nước mắt đã giàn giụa rơi.

Yêu?"

Bao nhiêu chuyện trải qua, cô còn xứng đáng được yêu sao?

Bước chân dồn dập phía sau theo tới, Dung Ân sau khi bắt taxi, rời đi.

"Cô gái, đằng sau có một anh chàng một mực đuổi theo xe."

Xuyên qua kính chiếu hậu, Dung Ân thấy Trần Kiều giang hai cánh tay ra, bộ dạng đó, giống như chim bồ câu muốn vỗ cánh bay, cô chua xót mỉm cười, "Chạy nhanh một chút."

Lòng vòng mấy con phố, mới có thể hoàn toàn bỏ lại anh, trên đường về nhà, Dung Ân đi siêu thị mua mấy gói băng vệ sinh, lại đến hiệu thuốc.

Sau khi đi ra, cô vẫn chưa về ngay, mà là tìm đến công ty trước kia, mấy người trẻ tuổi làm việc thật không tồi, tuy rằng văn phòng vẫn như vậy, nhưng danh sách khách hàng không ít.

Thẩm Mặc nhìn thấy Dung Ân rất vui, lôi kéo cô kể đủ thứ chuyện, Dung Ân xác định mình sẽ không bị đánh bại lần nữa mới đến đây, "Thẩm Mặc, có chuyện, tôi muốn cô giúp."

"Chuyện gì, cô cứ nói."

"Tôi muốn về đây làm lại, có thể không?"

"Thật không?" Thẩm Mặc vui sướng không giấu được, "Vậy thì tốt quá."

"Nhưng, trước mắt, tôi không thể đến công ty làm, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta dùng email liên hệ, gửi bản vẽ cho tôi, tôi ở nhà thiết kế, sau đó gửi lại cho cô, được không?"

"Đương nhiên là được rồi, cô có thể đến, tôi cầu còn không được nữa là." Thẩm Mặc cao hứng giữ chặt tay Dung Ân, "Đến lúc đó, tiển lương mỗi tháng tôi sẽ chuyển vào thẻ ATM cho cô."

" Thẩm Mặc, cám ơn cô, "

Dung Ân muốn rời khỏi, phải dọn đường lui cho thật tốt.

Mấy tháng này, cô phải làm cho Nam Dạ Tước chán cô, bằng không, khi bụng lớn hơn một chút sẽ bị lộ mất. Cho dù không kịp, cô vẫn còn thời gian suy nghĩ biện pháp khác.

Cho nên, Tước Thức không thể lại đến.

Khi Dung Ân về đến nhà, Nam Dạ Tước cũng không ở nhà, cô lên lầu hai, trước tiên là lấy lọ thuốc tránh thai. Trong túi, cô lấy thuốc vừa mua ra, loại thuốc này, giống với thuốc tránh thai, và lại đối với người mang thai không có tác dụng phụ.

Dung Ân cẩn thận tráo thuốc, sau khi để lại chỗ cũ, mới lên giường nghỉ ngơi.

Không lâu sau, phía dưới có tiếng xe thắng gấp, lúc lên lầu, Dung Ân cũng vừa thức dậy, cô chống hai tay bên người, tư thế này, tự nhiên có chúi lẳng lơ, cô nói, "Nam Dạ Tước, ngày mai tôi sẽ không đi làm nữa, "

Anh ngơ ngác, cũng chưa tỏ ra ngạc nhiên quá mức, anh nới cà vạt, "Rốt cục nghĩ thông rồi?"

"Ừ", Dung Ân đứng dậy, " Anh nuôi tôi, tôi đi làm chi cho mệt? Tôi nên ở nhà hưởng thụ cuộc sống."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-147)