Truyện:Dục Tiên Đồ - Chương 079

Dục Tiên Đồ
Trọn bộ 174 chương
Chương 079
Chọc tức
0.00
(0 votes)


Chương (1-174)

Người con gái hắn thương nhớ ngày đêm cuối cùng cũng xuất hiện trong mộng, Du Nguyệt Minh nắm chặt tay nàng chẳng chịu buông.

Bàn tay 𝐦.ề.m 〽️ạ.ℹ️ của Sở Nhược Đình nắn bóp bộ phận dưới lớp quần, nàng cảm nhận được dương v*t ấm nóng dần cương cứng.

Du Nguyệt Minh nằm trong lòng nàng, hắn bỗng mở đôi mắt ư-ớ-✝️ á-✞ Ⓜ️*ô*п*𝐠 lung rồi cầu xin, "Hãy ♓-ô-n ta."

Sở Nhược Đình thoáng chần chừ, song nàng chẳng muốn hắn thất vọng nên cúi đầu 𝒽ô.ռ hắn.

Những ngày bị giam giữ và phong ấn linh lực làm cặp môi mỏng của Du Nguyệt Minh hơi nứt nẻ, Sở Nhược Đình nhẹ nhàng ⅼ𝐢ế_m ướt môi hắn. Du Nguyệt Minh ngửi thấy hương mộc lan lành lạnh quen thuộc bèn nằm ngửa trên đất, năm ngón tay phải luồn vào mái tóc óng mượt của nàng. Hắn chủ động mú·т bờ môi mềm lẫn thơm ngát kia.

Sở Nhược Đình ôm mặt hắn để 𝒽ô●n đáp trả. Nữ tử ngồi dạng chân trên eo hắn, khe hở phớt hồng 🌜_ọ ×_á_т cây gậy cứng nóng hầm hập.

Màn đêm đặc quánh bao trùm căn phòng không cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt chui qua khe cửa và chiếu lên cặp đôi đang môi lưỡi 🍳𝖚·ấ·𝓃 🍳𝖚·ý·✝️ nơi góc tường.

Tiếng 𝐭-♓-ở 𝖍-ổ-ⓝ 𝐡-ể-ռ của hai người hòa vào nhau, giọng Sở Nhược Đình mê hoặc Du Nguyệt Minh đến choáng váng. Miệng hắn 𝖍*ô*ռ nàng loạn xạ, tay thì liên hồi xoa bóp đôi gò bồng đảo.

Hạ bộ thanh niên cứng tới phát đau, hắn sợ mình tỉnh mộng nên gấp gáp đ_â_𝐦 đóa hoa yêu kiều. Mười năm không mây mưa làm hắn khó tìm lối vào, hắn khiến Sở Nhược Đình khẽ rên thành tiếng.

"Ngươi đang bị thương...đừng cố quá." Sở Nhược Đình vỗ về gương mặt đẹp trai khi thì thầm khuyên nhủ.

Dứt lời, cái miệng nhỏ bên dưới của nàng ngậm lấy quy đầu to tròn ngạo nghễ rồi nuốt từng chút một.

Cơn 💲ư·ớ·𝓃·🌀 ngất trời tức khắc làm Du Nguyệt Minh tê liệt, hắn thất thần nhìn trần nhà tối om.

Р𝖍●â●𝓃 ✝️●𝖍â●п hắn xâm chiếm Sở Nhược Đình, nàng nghỉ lấy hơi mới tiếp tục nâng ⓜ*ô*𝖓*🌀 lên xuống.

𝒦𝖍⭕*á*i 𝐜*ả*m tê dại lan từ dương v*t ra toàn thân, Du Nguyệt Minh nhịn không được bèn đẩy hông về phía trước. Sở Nhược Đình dốc sức phối hợp nhịp điệu của đối phương, nàng vặn eo để con đường mật ngọt nuốt trọn dương v*t thô dài. Cô gái vừa thi triển Mị Thánh Quyết vừa cưỡi trên người Du Nguyệt Minh, nhanh hay chậm đều do nàng khống chế. âm đ*o chật hẹp bao vây cây gậy thô cứng, chẳng mấy chốc, nàng гυ·𝖓 𝓇ẩ·ⓨ híp mắt lại.

Nhờ công pháp mà vết thương ngoài da của Du Nguyệt Minh chậm rãi khép miệng.

Sở Nhược Đình thở dồn dập, tay nàng đặt trên bộ ngự·c cường tráng phập phồng còn 🌴𝖍●â●𝓃 †●♓●ể càng lúc càng tăng tốc. Nàng hơi ngửa đầu, mái tóc đen xõa sau lưng che khuất bờ 𝖊_🅾️ 🌴_ⓗ_𝑜_п lẫn cặp 〽️-ôⓝ-g tròn. Tiếng nước nhớp nháp từ nơi hai người hợp làm một vang khắp phòng giam.

Sau mấy chục lần vặn vẹo hông, ⓚ𝖍●0á●i c●ả●〽️ trào dâng trong Sở Nhược Đình. Hai bàn chân nàng duỗi thẳng, âm đ*o co thắt dữ dội và run run tiết nước mật. Mật hoa dính đầy dương v*t, từng giọt chất lỏng mang theo công pháp chảy vào cái lỗ trên quy đầu. Cả người Du Nguyệt Minh như bị thiêu đốt, hắn khẽ gầm rồi nhịn hết nổi mới ⓑ●ắ●n 𝐭●𝖎𝐧●𝖍. Trong lúc đó, tay hắn vẫn bóp hai quả cầu trắng mềm dẻo.

Du Nguyệt Minh bắn rất lâu, phóng thích sạch sẽ ⓓ*ụ*🌜 ☑️*ọռ*g mười năm trời.

Sở Nhược Đình t*ⓗ*ở ♓*ổ*ⓝ 𝒽*ể*𝐧.

Nàng vén vạt áo Du Nguyệt Minh để kiểm tra thương tích; vết roi mờ mờ đã biến mất và da hắn trở nên hồng hào khỏe mạnh.

Mị Thánh Quyết quả nhiên hữu dụng.

Sở Nhược Đình thở hắt ra.

Nàng định đứng dậy nhưng Du Nguyệt Minh túm cổ tay nữ tử để kéo nàng vào lòng.

Hắn vẫn chôn 🅿️♓â*п 🌴*ⓗ*â*п bên trong nàng, nó trơn trượt vì được mật hoa tẩm ướt.

"Nhược Đình, đừng đi." Du Nguyệt Minh ôm chặt Sở Nhược Đình, hơi thở nóng hổi phả lên khuôn mặt ửng đỏ của nàng tựa lời than thở."Ta rất nhớ nàng."

Hắn chỉ có thể gặp nàng trong mộng.

Sở Nhược Đình bần thần dựa vào п-ⓖự-𝐜 nam tử và lắng nghe tim hắn đập thình thịch.

Nhờ Mị Thánh Quyết trị thương mà thể lực Du Nguyệt Minh khôi phục phần nào, dù đầu óc hắn vẫn hơi lờ đờ. Lúc ôm Sở Nhược Đình, hắn chốc chốc thổ lộ nỗi nhớ nhung bao năm, chốc chốc lại kể chuyện hài liên quan đến Thanh Thanh.

Sở Nhược Đình vô thức mỉm cười.

"Du thiếu chủ, đa tạ ngươi...vì những năm qua."

Du Nguyệt Minh bực bội 💲*ⓘ*ế*† 🌜*𝖍ặ*ⓣ tay để giam cầm nàng, "Gọi Nguyệt Minh đi."

Sở Nhược Đình giả vờ dỗ dành, "...Nguyệt Minh."

Vậy mới khiến Du Nguyệt Minh cao hứng.

Trong mộng mà nàng còn tỏ thái độ xa cách thì hắn tốn công mơ làm gì.

Du Nguyệt Minh sợ lãng phí thời gian, hắn ôm nghiêng cơ thể nõn nà của Sở Nhược Đình và đưa đẩy bụng dưới để thong thả chiếm hữu bông hoa sũng nước.

dương v*t trong con đường ấm nóng ngóc cao đầu một lần nữa.

Sở Nhược Đình cũng tính chữa trị cho hắn thêm vài lần, tiện thể giúp hắn gia tăng tu vi thông qua song tu. Nàng 𝓇ê-n ⓡ-ỉ nhắc, "Nhớ thi triển tâm pháp song tu đấy..."

"Ừm." Du Nguyệt Minh cắn vành tai nhỏ xinh của Sở Nhược Đình làm nàng 𝖗-⛎-𝓃 𝐫-ẩ-ⓨ.

Hắn vừa ôm người con gái vừa thỏa sức xoa nắn bộ п●𝐠●ự●c đầy đặn. dương v*t ❌â_〽️ 𝓃ⓗ_ậ_ρ cái hang chật chội, nó vượt qua bao nếp gấp rồi thẳng tiến nơi sâu nhất trong nhụy hoa.

Ánh mắt Sở Nhược Đình ngập tràn nhục dục nhưng nàng không quên mục đích chính, "Ngươi có thi triển tâm pháp không?"

"...Có."

Du Nguyệt Minh thầm nhủ Sở Nhược Đình trong mộng nói nhiều ghê, song hắn vẫn nghe lời và kích hoạt tâm pháp song tu mà mình chẳng đụng tới từ lâu.

Hắn ngồi dậy rồi ôm Sở Nhược Đình sát 𝖓ⓖ-ự-🌜, hạ bộ hắn đ●â●𝐦 thọc còn đôi tay di chuyển từ hai vú căng mọng xuống phía dưới. Lúc hắn chạm vào vị trí trên eo trái, Sở Nhược Đình chợt biến sắc và ngăn cản năm ngón tay hư hỏng của thanh niên, "Đừng đụng vô đó."

Du Nguyệt Minh ngẩn ngơ, "Sao thế?"

"Không có gì."

Đương nhiên Sở Nhược Đình chẳng thú nhận rằng chiếc xương sườn Tạ Tố Tinh cho nàng là chướng ngại tâm lý mà nàng mãi không vượt qua nổi.

Vết thương đã khép miệng nhưng nàng luôn thấy đau.

Du Nguyệt Minh giảm bớt độ mạnh bạo.

Hắn giơ tay giữ mặt Sở Nhược Đình rồi hai người 𝒽*ô*п 𝖒ô*1, lưỡi chàng trai cạy hàm răng thiếu nữ để trêu ghẹo lẫn ngậm ⓜ_ú_✝️ 𝖑_ư_ỡ_ï nàng. Phần thân dưới của cả hai dính sát nhau, hắn 𝐡u*𝐧*𝐠 h*ă𝐧*🌀 tấn công nhụy hoa ướt nước.

Sở Nhược Đình choáng ngợp trước những cú đâ_Ⓜ️ từ hắn, hàng mi cong run run khi nàng nũng nịu nói, "Nguyệt Minh, nhẹ...nhẹ thôi."

Du Nguyệt Minh chẳng kiểm soát được bản thân, dương v*t khổng lồ đâ●ⓜ lút cán rồi thô bạo thọc điểm nhạy cảm của nàng. Mỗi lần hắn thọc vào 𝓇ú*т 𝓇*@ đều khiến lớp thịt bên trong co giãn hết mức và nước mật bắn tung tóe, tất cả tạo nên khung cảnh gợi dục tột độ.

Sở Nhược Đình không biết mình đã đạt 𝖈ự*𝒸 ⓚ*𝖍*⭕á*𝖎 bao lần. Âm tinh chữa khỏi Du Nguyệt Minh nên hắn càng lúc càng mãnh liệt, lần sau kéo dài hơn lần trước.

Hắn bắn vô số lần vào cơ thể Sở Nhược Đình nhưng vẫn thèm thuồng. Nam tử vòng tay quanh bờ ⓔ·0 𝖙𝐡·𝐨·n trong lúc đâ●〽️ thọc, gân xanh giật giật trên trán hắn; dường như hắn sắp 🌜𝒽ế-✝️ chìm tại bể dục sâu thẳm này.

Sở Nhược Đình nhận ra ánh mắt hắn dần tỉnh táo lại, nàng biết mình không thể làm tiếp với Du Nguyệt Minh.

Nàng г*ê*𝐧 𝖗*ỉ, "Nguyệt Minh...nghe kỹ nhé. Sau lần này, ngươi hãy xin lỗi phụ thân mình và quên ta đi...đừng nhớ nhung nữa."

"Nàng nói bậy gì thế?"

Du Nguyệt Minh nhíu mày, hắn cúi đầu cắn 𝖒●ú●ⓣ quả anh đào mọng nước.

Sở Nhược Đình thi triển Mị Thánh Quyết tới cực hạn, các nếp thịt trong âm đ*o tàn nhẫn bủa vây cây gậy cứng. Chúng ɱú.ⓣ cái lỗ trên quy đầu, Du Nguyệt Minh muốn nhịn bắn song hắn quá yếu trước ⓚ_♓𝐨á_1 𝐜ả_m thấm tận xương tủy. Hắn chỉ đ·â·m thêm được mười lần đã phun trào vô trung tâm nhụy hoa.

Du Nguyệt Minh vừa т·𝒽·ở 𝒹·ố·𝒸 vừa gối đầu lên vai Sở Nhược Đình; hai lọn tóc mai mướt mồ hôi và bám dính khuôn mặt đẹp trai.

Ngoài kia truyền đến tiếng chim hót buổi sớm, khí lạnh tràn ngập phòng tạm giam.

Các vết thương của Du Nguyệt Minh đã lành gần hết, Sở Nhược Đình quyết đoán 𝐭.h.ì t.♓.ầ.Ⓜ️ bê.п 𝖙.🅰️.ℹ️ hắn, "Quên ta đi. Về sau phiền ngươi chăm sóc Thanh Thanh."

"Nàng..." Du Nguyệt Minh mới ngẩng đầu và chưa kịp nói xong thì nàng đã dán một lá bùa giữa hai hàng lông mày của hắn.

Thanh niên lập tức nhắm mắt rồi nghiêng đầu ngã xuống đất.

Sở Nhược Đình đứng dậy, bấm tay niệm thần chú rửa sạch vùng kín hai người. Sau đấy nàng mặc quần áo lẫn sửa sang đầu tóc và bước tới cửa.

Nàng lưu luyến quay đầu nhìn lần cuối.

Du Nguyệt Minh nằm dưới chữ "hối" như đang ngủ say.

Sở Nhược Đình thở dài, cuối cùng nàng vẫn bước qua ngưỡng cửa rồi khôi phục trận pháp che giấu cửa phòng giam.

Oo———oOo———oΟ

Không biết qua bao lâu thì Du Nguyệt Minh tỉnh lại.

Hắn dựa tường đứng dậy, đầu óc hắn hơi chếnh choáng.

Sau khi xâu chuỗi các hình ảnh đứt quãng trong mộng, mặt hắn nhanh chóng đỏ bừng; hắn lớn tướng rồi mà còn gặp mộng xuân.

Đôi mắt của Sở Nhược Đình trong mộng hàm chứa sắc xuân rực rỡ, khí chất lạnh lùng xen lẫn ⓠ*⛎γế*𝓃 r*ũ mà nàng sở hữu khiến hắn hồn xiêu phách lạc.

Du Nguyệt Minh gượng cười, đúng là ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ nấy.

Song nói công bằng...giấc mộng này quá sung 𝐬_ướ_п_🌀, đến mức tỉnh mộng sẽ làm hắn trống rỗng cùng cực.

Du Nguyệt Minh cúi đầu, hắn vừa định thở dài thì thấy tay mình.


Đó là đôi tay chả hề có thương tích.

Hắn trợn trừng mắt rồi luống cuống vén vạt áo, phơi bày bộ nℊự.𝒸 vạm vỡ. Chỗ đấy vốn chằng chịt vết roi với da thịt bong tróc, nhưng nay da hắn hoàn mỹ không tì vết! Roi trong từ đường Du thị đầy gai ngược li ti, làm gì có chuyện hắn bị phong ấn linh lực mà lành nhanh vậy. Hắn có uống thuốc thần thì vết thương cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới biến mất.

Du Nguyệt Minh nhớ lại từng lời nói cử chỉ của Sở Nhược Đình trong mộng, nàng đã kiên quyết bắt hắn niệm tâm pháp. Hắn ngửi ngửi và chiếc mũi thính phát giác cái mùi đặc trưng sau một trận mây mưa đang lượn lờ trong phòng giam. Tim Du Nguyệt Minh đập điên cuồng, hắn ngơ ngác đứng tại chỗ với vẻ mặt không tin nổi.

Hắn lảo đảo dựa vào tường rồi đờ đẫn ngã ngồi trên đất.

Trận pháp Mê Tung ngoài phòng giam bị phá hủy, Du Nguyệt Minh loáng thoáng nghe thấy tiếng người.

Ngay sau đó, cửa phòng mở ra và Thanh Thanh nhào vào lòng hắn hệt cơn gió. Nó hô lớn, "Cha! Cha không sao chứ?"

Du Nguyệt Minh bứt mình ra khỏi trạng thái hoang mang, hắn túm móng vuốt Thanh Thanh mà nghiêm túc hỏi, "Mẹ con đã ghé qua đây hả?"

Thanh Thanh mở to mắt, "Con đã nói với cha còn gì, nha hoàn hôm nọ chính là mẫu thân!"

Du Nguyệt Minh sững sờ.

Khuôn mặt tầm thường của nha hoàn kia hiện lên trong đầu hắn.

Đúng rồi, nàng cũng cải trang thành một cô nương với nhan sắc nhạt nhòa vào lần đầu hai người gặp nhau tại bí cảnh Linh Chân. Sao hắn lại ngu xuẩn nhường này? Nàng ở ngay trước mặt mà chẳng nhận ra, hắn còn thua kém cả người mù!

Du Nguyệt Minh vô cùng hối hận, hắn run run hỏi, "Có...có phải nàng đã tới thăm ta không?"

Thanh Thanh gật đầu, "Ừm, mẫu thân biết tổ phụ đánh cha nên lo lắm, người lén vào đó." Nó chớp chớp mắt, "Cha có gặp mẫu thân không?"

Nội tâm Du Nguyệt Minh chua xót.

Hắn quá ngu xuẩn.

Sao hắn có thể ngộ nhận niềm vui 𝖘●ư●ớ●𝓃●🌀 ngất ngây đó thành một giấc mộng!

Thanh Thanh và Hà Oánh năn nỉ ỉ ôi Du Hạc Niên suốt đêm thì ông mới đồng ý thả Du Nguyệt Minh. Hà Oánh chuẩn bị cả núi đan dược, ai dè con trai bà rời khỏi từ đường với cơ thể lành lặn cùng tu vi lẫn linh lực gia tăng.

Bà đâu nghĩ "ả yêu nữ" dám to gan chạy tới từ đường Du thị, chỉ tưởng Du Nguyệt Minh khám phá ra năng lực tiềm ẩn nào đấy. Hà Oánh truy vấn mãi nhưng Du Nguyệt Minh cứ lờ đờ và im thin thít.

Bà hết cách nên đành dặn dò, "Thôi, con suy nghĩ cẩn thận đi. Cha con đang nổi nóng, tuyệt đối đừng chọc tức ông ấy."

Đêm hôm đó, Du Nguyệt Minh dẫn Thanh Thanh tìm khắp mọi ngóc ngách Du gia. Tuy nhiên, nha hoàn "Tiểu Nhược" đã sớm mất tăm mất tích.

Du Nguyệt Minh buồn bã ủ rũ.

Hắn ngồi bất động tại thư phòng mấy ngày liền, lần đầu tiên hắn hoài nghi bản thân, "Thanh Thanh, ta kém cỏi lắm à? Nếu không...thì sao mẹ con lại ghét bỏ ta?"

Thanh Thanh túm một cái gương bự rồi đặt trên bàn của Du Nguyệt Minh, nó cổ vũ, "Cha! Cha là trai đẹp xuất chúng và giàu có nhất Phù Quang Giới!" Bé rắn xanh thoáng dừng nói trước lúc ưỡn 𝖓.🌀.ự.𝐜, "Con cũng là trai đẹp xuất chúng và giàu có nhất giới linh thú!"

"Thế sao mẹ con bỏ đi?"

"Mẫu thân bảo hiện tại người khó tự bảo vệ mình." Thanh Thanh cuộn tròn trên vai hắn, nó yếu ớt lẩm bẩm, "Nhưng...chắc chắn mẫu thân sẽ về tìm chúng ta."

Một người một thú đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ; một linh thụ với lá cây khô héo lại tồn tại giữa mùa xuân ấm áp.

Du Nguyệt Minh kiên trì tìm kiếm khắp thành Vân Thăng nhưng Sở Nhược Đình như bốc hơi khỏi nhân gian.

Hắn lại đánh mất tung tích của nàng.

Hà Cạnh thấy hắn bắt đầu nổi điên bèn rối rít nhắc, "Đừng tìm nữa! Cháu tính chọc giận cha mẹ mình chắc?"

Du Nguyệt Minh biết mình làm thế là không ổn. Song hắn chẳng tài nào quên được niềm vui 𝖘ướ●ⓝ●ℊ ngất ngây đêm đó, hay sự tử tế mà Sở Nhược Đình dành cho hắn.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết tâm tung nước cờ hiểm: đi tìm Du Hạc Niên.

Hà Oánh đang rủ rê Du Hạc Niên ngắm một cái tháp lưu ly, bà cười nhu mì, "Ông xem, Nguyệt Minh biết sai rồi. Hôm bữa nó tiêu số tiền lớn để mua tháp ngọc quý giá này và nhờ ta đưa cho ông để tạ lỗi."

Tháp lưu ly tinh xảo xinh đẹp, nó còn giúp tẩm bổ tâm trí. Du Hạc Niên vân vê món đồ trên tay, kỳ thật ông đã nguôi giận hơn phân nửa.

Nhưng ông vẫn giữ vẻ mặt khắc nghiệt khi vuốt râu, "Nó mà biết sai thì sao không tự tay tặng?"

Hà Oánh định trả lời thì thấy Du Nguyệt Minh mang theo quạt xếp xuất hiện ở cửa. Bà vui mừng ra mặt lúc giật nhẹ tay áo Du Hạc Niên, "Kìa, nó đến nhận lỗi còn gì."

Du Hạc Niên đứng thẳng lưng, ông tính răn dạy dăm ba câu rồi cho qua việc này. Nào ngờ Du Nguyệt Minh quỳ xuống năn nỉ, "Cha hãy đập con lần nữa rồi quẳng con vô phòng giam đi!"

Hà Oánh giật mình đánh rớt tháp lưu ly vô giá, làm nó vỡ tan tành.

Du Hạc Niên điên tới mức tìm roi khắp phòng, ông bẻ chân ghế và cầm trên tay, đồng thời quay đầu hỏi Hà Oánh, "Đây mà là nhận lỗi hả? Nó cố tình chọc tức ta thì có!"

Chương (1-174)