Sư Huynh (Hơi H)
← Ch.001 | Ch.003 → |
Sở Nhược Đình trở về bước ngoặt quan trọng nhất cuộc đời nàng.
Nếu không trúng độc rồi cùng Lý Phong xảy ra loại chuyện kia, thì sẽ không xảy ra đủ loại trắc trở sau đó. Nàng muốn đem hết thảy chuyện này bóp 𝒸●♓ế●† ngay từ thuở còn trong nôi.
Sở Nhược Đình bị ảnh hưởng bởi nọc độc ong, linh lực ít ỏi đến đáng thương. Nhưng nàng vẫn quyết định quay đầu, gian nan đi về phía tây.
Nếu không rời đi, Lý Phong cùng đại sư huynh rất nhanh sẽ tới đây.
Thật vất vả mới sống lại một lần, nàng không thể cứ như vậy chịu ↪️𝐡ế●†, nàng cần phải tìm một người giúp mình giải độc. Người kia, không thể là Lý Phong, chỉ có thể là đại sư huynh Tuân Từ!
Lúc trước Kiều Kiều cũng trúng độc, đại sư huynh đưa nàng ta đi, để làm cái gì thì không cần nhiều lời. Đại sư huynh giữ kín như bưng, thế cho nên 𝐝â_𝖒 oa đãng phụ của Thanh Kiếm Tông, chỉ là Sở Nhược Đình nàng, một người thôi!
Sở Nhược Đình kéo thân hình đau đớn khô nóng đi, từng bước một cách xa Kiều Kiều. Không biết đã qua bao lâu, nàng cảm thấy hai chân càng ngày càng không còn sức lục, giữa hai chân không ngừng chảy ra chất lỏng dính nhớp, cả người như sắp bố_ⓒ 𝖍_ỏ_@. Nếu cô không nhanh chóng tìm ðýợc nam nhân, thì khả năng nàng vừa mới trọng sinh lại phải 𝐜𝒽-ế-† sẽ xảy ra.
Sở Nhược Đình cắn đầu lưỡi, khôi phục một chút thần trí.
Vào ðúng lúc này, nàng thấy cách đó không xa có hai thân ảnh ðang ngự kiếm đi tới. Một người mặt để râu quai nón mặc trang phục xanh ngọc, cơ bắp phập phồng; một người khác tắc thúc ngọc quan, thanh bào hoãn mang(*), thanh tuấn anh lãng.
(*)Ðầu đội mũ ngọc, khoác áo bào xanh
Tầm mắt Sở Nhược Đình ngày càng mơ hồ, nhưng lại không kiềm được mà kích động.
Nàng véo véo lòng bàn tay, đ·â·ɱ đầu nhào vào n_🌀ự_ⓒ người sau, ôm lấy eo hắn, nức nở hô lên: "Đại sư huynh, cứu ta!"
Tuân Từ thu kiếm lại, hoảng loạn giữ lấy đầu vai Sở Nhược Đình, khẩn trương vạn phần: "Nhị sư muội? Muội làm sao vậy?" Sở Nhược Đình vừa khóc nức nở vừa nói: "Ta bị trúng độc. Đại sư huynh, mau đưa ta tới Tiểu Thạch Ðàm! Mau! Chậm chút nữa ta sẽ 🌜●𝒽●ế●✞ mất!"
Tuân Từ cùng lắm mới Trúc Cơ tầng thứ hai, trong lòng lại luôn nhớ mong, lo lắng cho Kiều Kiều, còn không quên hỏi Sở Nhược Đình: "Muội có thấy tiểu sư muội đâu không? Muội ấy lén theo ra tới đây, hiện tại không biết đang ở đâu!"
"Tiểu sư muội nhát gan như vậy, chắc chắn muội ấy đang rất sợ hãi! Phải đi tìm muội ấy căng sớm căng tốt!" Lý Phong cũng dậm chân.
Sở Nhược Đình vùi mặt trong n·𝖌ự·c hắn, ánh mắt mê ly, rũ mi xuống che đi sự giễu cợt trong mắt.
Nàng cũng đã trúng độc, nhưng tất cả những gì bọn họ quan tâm lại chỉ là Kiều Kiều
"Hình như tiểu sư muội đang ở phía kia." Móng tay Sở Nhược Đình theo bản năng ⓢ𝐢ế●† ↪️h●ặ●ⓣ bả vai Tuân Từ, giong nói càng trở nên Ⓜ️ề·Ⓜ️ Ⓜ️·ạ·❗, "Đại sư huynh, mau cứu ta!"
Tuân Từ muốn gỡ Sở Nhược Đình ra giao cho Lý Phong, nhưng Sở Nhược Đình lại giống thạch cao gắt gao bám lên người hắn.
Rơi vào đường cùng, Tuân Từ đành phải quay sang nói với Lý Phong: "Tam sư đệ, ngươi đi tìm tiểu sư muội trước. Ta đưa nhị sư muội tới thạch đàm kiểm tra xem nàng trúng loại độc gì." Nói xong, hắn từ túi trữ vật lấy ra một viên thuốc giải độc, đưa cho Lý Phong, " Nếu tiểu sư muội trúng độc, đem viên thuốc này cho nàng ấy dùng."
Sở Nhược Đình nhìn lướt qua thì nhận ra đó là bí dược của Thanh Kiếm Tông, Thanh Tâm Đan.
Đây là do đại sư Huynh vào năm trước chiến thắng cuộc thi của tông môn, được chưởng môn khen thưởng.
Chỉ duy nhất một viên, đến hắn còn không nỡ dùng, vậy mà bây giờ lại không chút do dự đưa cho tiểu sư muội.
Trong lòng Sở Nhược Đình thầm tự giễu.
Tuân Từ à Tuân Từ, thanh tâm đan tuy có thể giải nhiều thứ độc, nhưng lại không thể giải được độc Dạ Mê Phong! Lòng tốt của ngươi có lẽ sẽ tiện nghi cho người khác rồi!
Lúc này, Tuân Từ còn chưa biết Sở Nhược Đình và Kiều Kiều trúng loại độc nào, nếu mà biết, chắc chắn sẽ không đưa ra quyết định vội vàng như vừa rồi.
Hắn thấy cả người Sở Nhược Đình đang nóng lên, lập tức đưa nàng tới Tiểu Thạch Đàm ở phía Tây Nam huyền Hoa Sơn, nhanh chóng ném nàng vào hồ.
Nước hồ lạnh băng ngấm vào ✝️●𝒽â●n 𝖙𝐡●ể, Sở Nhược Đình thấy chút thoải mái.
Nhưng thoải mái vừa qua đi, trong cơ thể căng trở nên nóng rực. Nếu không thể tìm người song tu, nội tạng của nàng chắn chắn sẽ vỡ nát.
"Đại sư huynh, ta.... Ta càng ngày căng thấy khó chịu!"
Sở Nhược Đình nằm bên thạch hồ, c●ở●𝖎 á●🔴 ngoài ra, để lộ đầu vai mượt mà mạnh khảnh, nước mắt lã chã. Mái tóc đen nhánh phiêu du trong làn nước giống như tảo biến trải rộng mặt hồ. Chiếc yếm lụa thêu hồng mai mỏng cùng làn váy xanh bị thấm ướt đẫm, ôm sát lên da thịt tuyết trắng của nàng, phác họa đ·ườ·𝖓·𝖌 𝖈·🔴𝓃·🌀 yểu điệu, 𝖒-ề-ɱ ɱ-ạ-❗.
Tuân Từ lúc này mới cảm thấy có điều không thích hợp.
"Sư muội? Rốt cuộc muội đã trúng loại độc gì?" Hắn giơ tay chạm lên gương mặt Sở Nhược Đình, lại mở mí mắt nàng ra nhìn kĩ, mày kiếm nhăn lại, nhìn không ra nguyên nhân.
Sở Nhược Đình chán ghét hắn, thống hận hắn.
Nhưng hắn là biến pháp giải dộc duy nhất trước mắt nàng trong tỉnh cảnh này.
"Đại sư huynh, là.... Là Dạ Mê Phong."
"Cái gì?"
Tuân Từ ngạc nhiên trừng lớn hai mắt.
Hắn nghĩ đến Kiều Kiều, theo bản năng muốn rút kiếm rời đi, vạt áo lại đột nhiên bị người kia túm chặt.
Vừa quay đầu liền thấy nhị sư muội minh diễm kiêu ngạo ngày thường giờ đây lại lê hoa đái vũ mà nhìn hắn, cánh môi tựa như hoa đào cắn chặt, đau khổ cầu xin: "Đại sư huynh, đừng. Đừng rời bỏ ta. Đình nhi không muốn ⓒ𝖍ế_т, không muốn 𝐜♓_ế_𝐭"
Sở Nhược Đình vừa nói, vừa gắng gượng từ trong hồ bước ra. Nhưng toàn thân vô lực, nàng giấy dụa muốn đứng dậy, bầu 𝐧🌀ự●↪️ tròn trịa liền bị đá bên hồ duyên đè ép, để lộ ra khe rãnh rõ ràng. Yếm đào xộc xệch treo ở đầu vai dường như sắp rớt xuống, bộ 𝖓𝖌-ự-𝒸 trắng tuyết nửa ẩn nửa lộ.
Sở Nhược Đình biết, nàng lớn lên không nhỏ xinh đáng yêu bằng Kiều Kiều. Nhưng cô lại có dáng người cao gầy, 𝐧-ℊ-ự-𝐜 lớn 𝑒●𝑜 ⓣ●♓o●𝖓, 𝖒ô-𝓃-🌀 tròn chân dài. Người tu tiên thì làm sao có người xấu, chỉ cần nàng hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn quanh sẽ mang lại cảm giác kiều mị không thôi.
Sở Nhược Đình cứ như không hề biết bộ dáng hiện tại của nàng 🍳●𝖚𝓎●ế●n 𝐫●ũ đến nhường nào, nàng chỉ cố nắm chặt góc áo Tuân Từ, Sở Sở đáng thương như là một con thú nhỏ.
Dù sao cũng là huynh muội vài thập niên, tuy rằng hắn bây giờ rất thiên vị Kiều Kiều, nhưng cũng không thể thấy 🌜♓ế·t trước mặt mà không cứu.
"Sư muội"
Tuân Từ hoàn toàn không biết nên làm gì vào lúc này.
Hắn nắm chặt Thái Cực kiếm, ngón cái vυ*ố*✝️ ☑️*𝐞 đồ án Thái Cực trên chuôi kiếm, mặc niệm thanh tâm chú, không dám nhìn Sở Nhược Đình nhiều thêm một cái.
"Sư huynh, Huynh có biến pháp giải độc không?" Sở Nhược Đình thuận thế đứng dậy, lảo đảo xiêu vẹo đi vài bước, không cẩn thận ngã vào lòng ռ𝐠.ự.𝖈 Tuân Từ, bụng nhỏ cố ý dán lên chân hắn.
Tuân Từ đẩy cũng không được, ôm cũng chàng xong, nắm chặt kiếm, cả người cứng đờ tại chỗ.
Sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Bây giờ trở về tông môn cũng không còn kịp nữa rồi... Trúng độc Dạ Mê Phong với tu vi của chúng ta như hiện tại chỉ có... Chỉ có một biện pháp có thể giải độc."
"Biện pháp gì?" Sở Nhược Đình ghé sát vào bên tai hắn, làm như vô tình thổi khí nóng.
Tuân Từ tự xưng là đoan chính quân tử, tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, tuy rằng rất thích Kiều Kiều, nhưng cũng không dám vượt Lôi Trì nửa bước. Nhiều năm như vậy, hắn trừ bỏ tu luyện vẫn chỉ tu luyện, chuyện nam nữ cũng chỉ được nghe qua. Hiện giờ phải cùng sư muội sớm chiều giáp mặt, hắn thật sự không biết phải mở miệng như thế nào. Sở Nhược Đình nhéo lòng bàn tay tính thời gian, nếu không bị trúng độc thì nàng cũng không phải màng lễ nghĩa liêm sỉ như này. Nàng giơ tay ôm lấy cổ Tuân Từ, "A" một tiếng, sụt sùi khóc, nói: "Đại sư huynh, ta khó chịu quá, có phải ta sắp c-♓ế-t rồi không?"
Tuân Từ theo bản năng hỏi nàng: "Nơi nào khó chịu?"
Sở Nhược Đình hơi hơi tách hai chân, vén váy lụa thấm nước lên, vệt nước trắng tinh từ đùi thon dài uốn lượn chảy xuống. Còn mảnh sa mỏng nhẹ nhàng bao trùm lên hộ khẩu, mơ hồ có thể thấy được màu hồng phấn nộn.
Sở Nhược Đình chỉ vào giữa hai chân, nức nở nói: "Nơi này... Nơi này khó chịu quá."
Tuân Từ run râyr duỗi tay, ma xui qⓤ.ỷ khiến thế nào lại đem tầng sa mỏng dưới làn váy vén lên.
Chỉ thấy được hai điều giữa hai chân trắng nõn, â-m ⓗ-ộ phì nộn hơi mở ra, xung quanh không có một cọng lòng nào, vô cùng sạch sẽ, lộ ra một cái khe nhỏ phấn hồng non mịn. Miệng khe nhỏ dính đầy vệt nước nhớp nháp phơi bày dưới ánh sáng mặt trời đứt quãng.
Tuân Từ chưa bao giờ nhìn thấy nơi riêng tư của nữ tử, cho dù hắn có chính trực quy củ tới đâu lúc này mặt cũng tức khắc trở nên đỏ bừng, lỗ tai đỏ như muốn nhỏ ɱá●⛎, bụng dưới từng đợt căng thẳng, vị trí kia cũng dần ngẩng đầu lên.
"Sư muội. Muội, muội mau buông váy xuống!" Hắn chân tay luống cuống, trong tay nắm chặt chuôi Thái Cực kiếm.
Sở Nhược Đình chờ không nổi nữa, một bên là thật sự khó chịu, một bên là muốn mau chóng giải độc. Nàng đâu chịu buông váy, ngược lại căng kiên quyết, nâng chiếc đùi tuyết trắng lên như treo trên cơ thể thon chắc của Tuân Từ, khe nhỏ 𝒸-ọ xá-✝️ lên xuống vào chuôi kiếm, trong miệng mơ hồ phát ra thanh âm ⓡê*𝓃 r*ỉ: "Ưm... Lạnh lạnh như băng, không còn thấy khó chịu như vừa rồi."
Chất lòng ư*ớ*🌴 á*𝖙 theo chuôi kiếm, chảy xuống giữa ngón cái và ngón trỏ Tuân Từ.
Cả người hắn căng chặt, nhìn sư muội cực kì 🍳*𝐮🍸ế*n 𝐫*ũ trước mặt, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, ngập ngừng nói: "Sư muội, giải độc chỉ có một biện pháp, đó chính là... Song tu."
"Song tu là gì vậy?"
Sở Nhược Đình ghé sát vào khuôn mặt tuấn tú của Tuân Từ, chóp mũi gần như chạm vào chop mũi của hắn, lông mi mạnh dài nhẹ nhàng 𝐫⛎*𝓃 𝓇*ẩ*ÿ, "Sư huynh, nếu không song tu, ta... ta sẽ 𝐜ⓗ_ế_✝️ sao?"
Nói xong, nàng liền đem mặt chôn ở hõm cổ Tuân Từ, nhỏ giọng khóc nức nở.
Hơi nóng từ chóp mũi khiến Tuân Từ cảm thấy tê dại khó nhịn.
Không gian núi rừng yên tĩnh, nữ tử nhu nhược khóc thút thít, đây là loại ◗·ụ 🅓·ỗ mê người nhất.
Tuân Từ lại nhịn không được, ôm Sở Nhược Đình vào trong 𝖓*ⓖ*ự*𝖈, hầu kết lăn lộn, tay phải tham nhập vào giữa hai chân nàng, thanh âm từ tỉnh mang theo dục niệm, "Sẽ không ⓒ-𝖍-ế-✝️. Muội đừng sợ, sư huynh sẽ dạy cho muội."
(~▽)~(~▽)~(~▽)~
← Ch. 001 | Ch. 003 → |