Truyện:Dục Tiên Đồ - Chương 014

Dục Tiên Đồ
Trọn bộ 174 chương
Chương 014
Sáo ngọc
0.00
(0 votes)


Chương (1-174)

Môi Huống Hàn Thần lành lạnh.

Giống như Mặc Ngọc Địch trong tay hắn vậy.

Trước kia, Huống Hàn Thần cũng từng lưu luyến một vài bụi hoa, nhưng chưa từng ♓_ô_𝓃 〽️_ô_ı cùng nữ tử. Hắn không quen với chuyên hơi thở của cả hai giao hòa như vậy, đang muốn đẩy Sở Nhược Đình ra nhưng lại phát hiện, cánh môi của nữ tử dưới thân vô cùng Ⓜ️ề_〽️ mạ_𝒾 ấm áp, giống như món cháo Linh Mễ(*) mà mẹ hắn đã nấu ngày hắn còn nhỏ.

(*)Mễ: gạo, Linh Mễ là món cháo gạo có chứa linh khí.

Huống Hàn Thần hơi khựng lại, vụng về cắn 𝐥𝖎·ế·m thứ 〽️ề_ɱ ɱạ_1 kia, hắn vươn đầu lưỡi quấy đảo trong khoang miệng ấm áp, muốn nhấm nháp xem thứ nước bọt này có ngọt lành giống món cháo Linh Mễ không.

Sở Nhược Đình bị hắn ♓ô·𝖓 đến dồn dập t𝐡.ở 𝖉ố.𝖈, khai triển 《 mị thánh quyết 》, ngọn lửa ◗·ụ·𝐜 ✔️·ọ·ⓝ·ℊ từ chính nàng cũng đang dần nổi lên, làn da tuyết trắng dần ửng đỏ, 𝖓-ó-ⓝ-𝐠 𝒷-ỏ-п-𝐠 như lửa.

Nàng cùng Huống Hàn Thần môi răng giao hòa, đôi tay ş●ờ 💰●ο●ạ●n●ℊ lung tung đến vạt áo hắn, lột bỏ lam sam để lộ ra cơ 𝐧_𝐠_ự_ⓒ cường tráng.

Huống Hàn Thần tựa như muốn đoạt lấy toàn bộ nước bọt trong miệng Sở Nhược Đình, còn đôi tay hắn xoa nắn hai ngọn núi trắng tinh, lòng bàn tay thô ráp đối lập với làn da non mịn. Huống Hàn Thần cúi đầu ngậm lấy hai trái anh đào phấn nộn, hàm răng nhẹ nhàng cắn nghiến, Sở Nhược Đình bị 𝐤-íⓒ-𝒽 𝖙𝒽í↪️-h đến mức phải thút thít xin tha.

Giọng nói như mèo con kêu khiến trong lòng Huống Hàn Thần nổi lửa nóng.

Hắn dùng đầu gối tách hai chân đang 🎋_ẹ_🅿️ 𝒸_ⓗặ_т của Sở Nhược Đình ra, đỡ lấy dương v*t thô to màu tím hồng nổi gân xanh dày đặc áp vào hoa huy*t đang đầy ◗·â·m dịch, quy đầu to lớn c_ọ xá_🌴 tới lui ở huyệt khẩu.

Sở Nhược Đình cảm thấy cơ thể nóng như thiêu đốt, nơi tư mật có tia ngứa ngáy, hy vọng hắn có thể nhanh chóng đ●â●ɱ ✔️●à●ⓞ.

Nhưng Huống Hàn Thần vẫn chỉ cọ tới cọ lui, Sở Nhược Đình gấp đến độ khóc luôn rồi, đôi tay chủ động ôm lấy cổ hắn, nhỏ giọng nức nở: "Ngươi mau tiến vào đi chứ."

Hầu kết Huống Hàn Thần di chuyển, giọng nói nghẹn ngào hỏi nàng: "Ngươi còn chưa nói cho ta ngươi tên là gì mà?"

Sở Nhược Đình đành phải nhỏ giọng nói: "Ta tên Sở Nhược Đình."

"Sở Nhược Đình......" Huống Hàn Thần một bên 𝖈●ọ 𝐱●á●ⓣ huyệt khẩu nàng, một bên thầm ghi nhớ tên nàng.

Nữ tử dưới thân vô cùng mê hoặc, quy đầu được 𝒹â●Ⓜ️ dịch bôi trơn. Huống Hàn Thần nhịn không được nữa, mạnh mẽ đẩy hông, ♓⛎●n●🌀 𝒽●ă𝐧●🌀 đ*â*Ⓜ️ toàn bộ dương v*t vào trong!

"Sở Nhược Đình, ngươi nhớ kỹ, ta tên Huống Hàn Thần."

"Vâng......"

Hạ thân Sở Nhược Đình được vật cứng rắn lấp đầy, nàng thỏa mãn 𝖗ê_𝐧 𝓇_ỉ một tiếng.

Huống Hàn Thần không ngờ tiểu huyệt nàng lại chặt như vậy, gắt gao hút lấy thứ thô to của hắn, hoa tâm ở sâu trong tử cung dường như đang hé cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm hút lấy quy đầu hắn.

Sở Nhược Đình thi triển 《 mị thánh quyết 》, cơ thể nàng tựa như trở thành ngọn nguồn của tình dục, Huống Hàn Thần vừa tiến vào liền nghiện, điên cuồng thọc vào ⓡ-ú-🌴 𝐫-🅰️. Nữ tử dưới thân hắn trốn không được, chỉ có thể ✝️*♓*ở 𝒽*ổ*ⓝ ⓗ*ể*n đầy mị hoặc kêu không thành tiếng. Những thanh âm đứt quãng, không rõ ngọn nguồn càng khiến con người ta trở nên hưng phấn.

Huống Hàn Thần ♓𝐮.𝖓.ɢ ⓗ.ă𝖓.ℊ chà đạp Sở Nhược Đình, gậy th*t thô dài bị mật huyệt chặt chẽ hút lấy, mỗi một lần đều khiến toàn thân 𝖘ư.ớ.ⓝ.ℊ đến tê dại. Tốc độ của hắn cực nhanh, âm thanh bạch bạch bạch giao thoa cùng tiếng nước chảy trong màn đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng.

Sở Nhược Đình tự cắn mu bàn tay của mình để không phát ra tiếng kêu.

Nhưng Huống Hàn Thần lại cố ý lấy tay nàng ra, ♓·ô·𝖓 lên cổ, cằm, gương mặt nàng. Âm thanh khàn khàn chứa đầy ◗ụ-↪️ ѵọ-ռ-🌀 khẽ nỉ non bên tai nàng: "Ngươi còn nhớ rõ tên ta là gì không?"

Sở Nhược Đình bị hắn đâ_ɱ chọc đến xương cốt tan thành từng mảnh, âm thanh không rõ ràng nói với hắn: "...... Huống Hàn Thần."

Chất lỏng nơi hai người 🌀_ⓘ🅰️_⭕ ⓗợ_𝐩 bị đ-â-ⓜ đến nổi bọt màu trắng, Huống Hàn Thần tìm được niềm vui thích cực hạn từ Sở Nhược Đình. Hắn càng đâ-ⓜ càng tàn nhẫn, mấy lần đâ-ⓜ đến tận tử cung nàng, Sở Nhược Đình chịu không nổi thế công mạnh bạo như vậy đành nửa thật nửa giả cầu xin: "Không muốn...... Tha cho ta đi mà......"

Huống Hàn Thần đã cực lực nhẫn nại trong thời gian dài nên bèn gia tốc những lần va chạm, khiến huyệt khẩu căng chặt. Hắn cắn chặt răng, mồ hôi trên cái trán nổi gân xanh ứa ra, Sở Nhược Đình bị hắn đâ●m phá vụn vỡ thành mảnh nhỏ, thở dồn dập: "Đừng......" Nàng mị nhãn như tơ nhìn nam nhân ướt đẫm mồ hôi trước mặt, đưa tay lên νuố_t ѵ_ⓔ vòm п🌀ự*𝒸 rắn rỏi, tận lực hầu hạ hắn thật tốt.

Đôi chân tinh tế bị nam nhân gác lên đầu vai, Huống Hàn Thần chôn mình trong cơ thể nàng cảm nhận 𝐤·𝐡0á·ï ⓒả·〽️ điên cuồng, 🎋-í𝒸-𝖍 ✞-♓í𝒸-♓, 🅓_â_ɱ dịch bắn ra. Trong đầu Sở Nhược Đình như có pháo hoa rực rỡ đang ռ.ổ 🌴ц.п.🌀, huyệt đạo co rút bắn ra âm thủy. Tiểu huyệt co rút cắn chặt lấy vật thô to của Huống Hàn Thần, hắn không thể nhịn được nữa, 𝐭●𝒽â●ռ t●𝒽●ể 𝐫_υ_𝖓 𝐫ẩ_🍸, ngửa đầu gầm nhẹ, bắn ⓣ_❗𝓃_ⓗ 𝐝ị_𝒸_h ra. dương v*t chôn trong lối mòn ấm áp giật nảy một hồi mới bắn hết toàn bộ 𝖙●𝖎п●ⓗ dị𝐜●h ra.

Sở Nhược Đình ôm lấy đầu hắn, đắm chìm trong κ♓*🅾️*á*𝖎 🌜ả*ɱ cực hạn của lần cao trào.

Huống Hàn Thần chưa từng 🦵_à_m 𝖙_ì_𝖓_𝖍 với nữ nhân nào một cách kịch liệt như vậy, quanh chóp mũi vương vấn mùi hương mộc lan từ cơ thể nàng, thanh u lại nùng liệt(*) làm người ta mê muội không thôi.

(*)Mùi hương tao nhã, dịu dàng nhưng cũng đậm đà, nồng nàn.

Huống Hàn Thần không phải một kẻ biết giữ chữ tín.

Hắn đúng là có chút thương hại thân thế Sở Nhược Đình, tuy vậy, hắn vẫn hoài nghi nàng có phải đang nói dối để tranh thủ sự đồng cảm của hắn không. Vốn dĩ tính toán chơi đùa một chút rồi ɢ𝖎●ế●✞ 🌜_♓ế_✞ nàng. Nhưng vào lúc này, khi ѵ_υố_† ѵ_3 da thịt trơn nhắn, bầu п🌀-ự-🌜 đầy đặn kia, hắn có chút lưu luyến.

Huống Hàn Thần ngẩng đầu, chống cánh tay, giam Sở Nhược Đình trong lòng п-ɢự-𝒸.

Khóe mắt Sở Nhược Đình còn vương nước mắt sau chuyện mãnh liệt vừa rồi, ánh mắt như chú thỏ con ngây thơ. Nàng thẹn thùng hỏi: "...... Ta phục vụ ngươi như này đã tính là tốt chưa?"

Huống Hàn Thần cười, đầu ngón tay tha ngoắc một sợi tóc đen của nàng lên thưởng thức, nói: "Còn chưa đủ đâu."

Ánh mắt Sở Nhược Đình ngập tràn ủy khuất, nhưng nội tâm lại đang ⓝⓖ♓ı-ế-𝖓 r-ă-п-𝖌 nghiến lợi lôi mười tám đời tổ tông nhà Huống Hàn Thần lên chửi mắng.

E ngại tu vi của đối phương nên nàng chỉ có thể tiếp tục diễn kịch: "Ngươi muốn làm như thế nào nữa?"

Nàng nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, cảm giác được thứ kia của Huống Hàn Thần vẫn còn cắm trong tiểu huyệt mình, tức khắc lại thấy có chút khô nóng.

Cũng may, chuyện dính vào Huống Hàn Thần lần này cũng không có hại gì đến nàng, dương tinh càng nhiều, càng giúp nàng tu luyện nhanh chóng hơn.


Lúc này, Huống Hàn Thần lấy Mặc Ngọc Địch ra, nương theo vong 𝑒-0 тh-🅾️-𝖓 của Sở Nhược Đình trượt xuống, dừng lại trên 𝖒ô𝐧.𝖌 nàng, ác ý hỏi: "Nơi này đã từng bị ai cắm chưa?"

Sở Nhược Đình thật sự sợ rồi.

"Không có!" Nàng sợ hãi lắc đầu, đáy mắt kinh hoàng.

Huống Hàn Thần không biết nàng đang nói dối hay không, nhưng nghe được đáp án này, nội tâm hắn phá lệ vừa lòng.

Không thể là nam nhân đầu tiên cắm huyệt của nàng, vậy thì là người đầu tiên cắm phía sau cũng không tồi.

Nghĩ đến đây, Huống Hàn Thần rút dương v*t đã nửa mềm ra, ra lệnh cho Sở Nhược Đình quỳ gối trên giường quay m-ôռ-g về phía hắn. Sở Nhược Đình rất không tình nguyện làm cái tư thế bò ra như này, trong giọng nói mang theo chút mất hứng: "Huống Hàn Thần, ngươi muốn làm gì?"

"Đừng sợ."

Huống Hàn Thần ✌️⛎●ố●✝️ ✅●3 bờ ɱô·𝐧·ℊ mật đào, tay phải cầm tả sáo ngọc, bôi trơn sáo ngọc bằng ⓣ𝒾𝓃_♓ 𝐝_ị🌜_𝖍 vừa bắn ra, sau đó dùng sức ⓒắ·Ⓜ️ ✅à·𝖔 ——

"A!"

Sở Nhược Đình bị dị vật lạnh băng bất ngờ lấp đầy, cả người đều 𝐫●υ●ⓝ 𝓇ẩ●y. Huống Hàn Thần lại cảm thấy dáng vẻ lúc này của nàng vô cùng tuyệt mỹ, hắn ghé xuống phía sau nàng, hơi hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Mặc Ngọc Địch đang được cái lỗ phấn nộn cắn chặt, chậm rãi di chuyển sáo ngọc thọc vào rú·✞ 𝖗·🅰️.

Sở Nhược Đình đang cực kì xấu hổ, khuôn mặt đã đỏ bừng, ngăn cản: "Huống Hàn Thần, đừng dùng cây sáo c.ắ.〽️ ✅à.0 ta nữa."

Lời tuy nói như thế, nhưng d*m thủy lại trào ra càng ngày càng nhiều, thấm vào Mặc Ngọc Địch lạnh băng.

Ánh mắt Huống Hàn Thần tối sầm, nhìn chằm chằm d*m thủy trong suốt trên Mặc Ngọc Địch, ngọn lửa 𝖉_ụ_🌜 ν_ọ_𝐧_🌀 lại lần nữa bùng lên. d*m thủy nương theo sáo ngọc chảy xuống, Huống Hàn Thần thuận tay hứng lấy, sau đó bôi lên cúc huyệt hồng hào của Sở Nhược Đình.

Hắn vươn một ngón tay, bắt đầu nới lỏng cúc huyệt ra.

Đường hầm ấm áp chặt chẽ như muốn cắn đứt ngón trỏ của hắn.

Huống Hàn Thần mừng thầm, phía sau Sở Nhược Đình quả thật chưa từng bị người khác khai phá.

Hắn âm thầm vui mừng, cúi đầu 🦵●1ế●〽️ láp tiểu hoa huy*t phấn hồng, giúp nàng bôi trơn, sau đó, hắn lại đưa thêm một ngón tay vào, thong thả chuyển động. Sở Nhược Đình biết hắn định làm gì, hoảng loạn vặn vẹo 𝖒●ô●𝓃●ⓖ, đáng thương cầu xin: "Hàn Thần, đừng, đừng 🌜-ắ-𝖒 𝐯à-ⓞ đó! dương v*t ngươi quá lớn, sẽ căng rách nơi đó của ta mất!"

"Được rồi." thanh âm Huống Hàn Thần khàn khàn, "Ngươi đừng khẩn trương quá, thả lỏng ra nào."

Sở Nhược Đình thật sự tin mấy lời ma 🍳𝖚*ỷ của hắn.

Nàng vừa thả lỏng tⓗâ*𝓃 т♓*ể, chuẩn bị thở ra thì phía sau bỗng nhiên bị một vật cứng rắn, thô dài ↪️ắ●ɱ và●🔴.

Chương (1-174)