Ngậm ɱú●𝐭 (Hơi H)
← Ch.009 | Ch.011 → |
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến mặt đất như được bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
Người tu chân không sợ nóng, không sợ lạnh.
Nhưng lúc này đây, khi đứng trước bóng đen kia, Sở Nhược Đình lại cảm thấy toàn thân như rơi vào động băng.
Nàng không thể cự tuyệt yêu cầu từ Tạ Tố Tinh, chỉ có thể khép chặt hai chân, khuôn mặt diễm lệ cau chặt, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì thì tùy."
Tạ Tố Tinh nghi ngờ Sở Nhược Đình dùng thủ thuật che mắt, tay đánh một kết ấn phức tạp lên hoa tâm Sở Nhược Đình.
Sở Nhược Đình chỉ cảm thấy nơi tư mật nóng lên, cơ thể không khỏi г*ц*n ⓡẩ*𝖞.
Qua một hồi, kết ấn biến mất, nơi đó vẫn là khe thịt trắng trắng, mềm mềm.
Tạ Tố Tinh đã xác định không có thủ thuật che mắt nào, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm chỗ kia, cứ cảm thấy có điểm không đúng. Những vết thương bình thường đều ɱ-á-𝐮 me đáng sợ, nhưng miệng vết thương giữa hai chân Sở Nhược Đình nhìn đi nhìn lại đều cảm vô cùng vui mắt.
Hắn ghé sát khuôn mặt tới, cái mũi ngẫu nhiên hít hít vài lần, nghiêm túc đánh giá.
Hắn chưa bao giờ ngửi qua cái mùi hương nào như cái hương thơm đang phả vào mặt này.
Mùi hương cứ chứa đựng một cỗ dụ hoặc kì quái khiến bụng dưới của hắn trở nên cương cứng, nơi đó dường như có một ngọn lửa n*ó*ⓝ*ⓖ 𝖇ỏռ*🌀 chực chờ cơ hội để mạnh mẽ bùng phát.
Tạ Tố Tinh rất muốn biết bên trong khe thịt kia là vết 𝖒-á-ц hay là vết thương dữ tợn gì...... Hắn không tự chủ được nâng tay phải lên, vươn ngón trỏ tách mở khe thịt để lộ ra lớp thịt phấn hồng m*ề*𝖒 𝐦ạ*ℹ️. Mà kỳ quái chính là, nơi đó cực kì sạch sẽ, giống như phần mề.𝐦 𝐦ạ.𝖎 nhất của trai sông vậy, tận cùng bên trong thậm chí còn có một cửa động nho nhỏ.
"Tại sao nơi này của ngươi lại có lỗ thế?"
Cái miệng nhỏ khẽ mở rồi khép, giống như miệng anh đào nhỏ xinh.
Tạ Tố Tinh như đã khám phá ra một điều mới lạ, thử nhét nửa ngón trỏ vào bên trong.
Sở Nhược Đình "A" một tiếng, 🎋ẹ·𝖕 ↪️𝖍ặ·𝐭 hai chân, cũng kẹp luôn ngón trỏ của Tạ Tố Tinh ở bên trong.
Tạ Tố Tinh thử 𝓇-ú-ⓣ 𝖗-🅰️ hai lần nhưng nó vẫn không chịu ra, cảm thấy ngón tay như bị một thứ 𝐦ề.ɱ 〽️ạ.ı ấm áp 𝐦-ú-🌴 chặt. Xương cốt toàn thân như bị kiến bò qua lại, 𝐜·ả·𝐦 🌀·ℹ️·á·ⓒ ⓣ·ê ◗ạ·𝒾 hội tụ xuống thân dưới.
Hắn bất mãn giương mắt, "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Đau...... Ta đau quá." Hai má Sở Nhược Đình ửng hồng, khổ không nói nên lời, đôi mắt bị một tầng nước 𝐦-ô-𝐧-ɢ lung bao phủ, đẹp đến động lòng người.
Dáng vẻ này của nàng lại khơi dậy cảm giác trả được thù của Tạ Tố Tinh.
Hắn không phải là loại người biết thương hương tiếc ngọc đâu, Sở Nhược Đình chọc phá Kiều tỷ tỷ của hắn nên hắn mới 𝒽_цn_ⓖ ♓_ă_𝓃_g bắt nạt lại thôi!
Nghĩ như vậy, tay trái Tạ Tố Tinh nhanh chóng tách hai chân Sở Nhược Đình ra, ngón trỏ tay phải cắm toàn bộ vào tiểu huyệt, "Đau cũng phải chịu, coi như co ngươi một bài học! Xem về sau ngươi còn dám bắt nạt Kiều tỷ tỷ của ta nữa không!"
Sở Nhược Đình: "......"
Tạ Tố Tinh đ·â·Ⓜ️ mạnh ngón trỏ vào, thấy sắc mặt Sở Nhược Đình thực sự thay đổi.
Hắn cứ đ-â-ⓜ thọc từng cái từng cái, không biết tiểu huyệt bị hắn thọc đau qua hay như nào mà co rút không ngừng, chảy ra luồng nước ấm áp, trơn trượt. Huyệt khẩu này cực kì dẻo dai, Tạ Tố Tinh muốn làm cho Sở Nhược Đình đau đớn hơn nên đã 𝖍*ⓤ*𝐧*ⓖ ♓*ă𝐧*g cắm thêm hai ngón tay vào.
Sở Nhược Đình 𝐜𝒽ế·𝐭 mất.
Nàng miễn cưỡng đứng thẳng người, không có nơi nào để chống đỡ nên tay phải đành túm lấy tóc đuôi ngựa của Tạ Tố Tinh.
Sau khi bắt đâu tu luyện 《 mị thánh quyết 》, cơ thể nàng càng ngày càng trở nên mẫn cảm, lúc này bị Tạ Tố Tinh mạnh mẽ dùng ngón tay đùa bỡn, vừa hồi hộp lại vừa 𝐤●í●🌜●𝒽 ⓣⓗ●í●ⓒ●ⓗ. Cả●m ⓖ●ℹ️á●𝒸 ✞●ê ◗ạ●ı như từng đợt thủy triều xô vào bờ, nàng kẹ*🅿️ 🌜*hặ*✝️ hai chân đang 𝐫𝖚_n rẩ_γ, đỡ lấy vách tường, rùng mình, lại một lần nữa đạt tới cao trào.
Tạ Tố Tinh bởi vì khoảng cách gần nên bị d*m thủy từ giữa tiểu huyệt nàng bắn lên mặt, trong miệng cũng bị bắn vào không ít.
Ngọt ngọt mặn mặn, có mùi hương giống với hương thơm vừa nãy, khiến con người ta phát nghiện.
Hắn ngẩn người, bật dậy, chế trụ bả vai Sở Nhược Đình, lạnh giọng chất vấn: "Nước này có độc phải không?"
Sở Nhược Đình mềm cả người, hòa thượng Trương Nhĩ cũng không thể chạm tới đầu của tên nhóc này(*), "...... Không có độc."
(*)Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là không đoán ra được tình hình, bối rối không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Sức lực Tạ Tố Tinh rất lớn, suýt chút nữa đã cắm bả vai Sở Nhược Đình thành năm cái lỗ. Hắn chỉ xuống vật đang căng trướng dưới háng, hốc mắt đỏ lên: "Nếu không trúng độc thì tại sao ta lại cảm thấy khó chịu như này?" Hắn vừa ngẫm lại liền nhận định là Sở Nhược Đình đã 𝖍*ạ độ*🌜 mình, trong mắt dâng lên sát ý.
Sở Nhược Đình chửi thầm: Mẹ nó, ngươi tự mình động dục, tại sao lại đổ hết lên đầu ta?
Nàng giận nhưng không dám nói, đành cười mỉa giải thích: "Có lẽ là độc tính ẩn giấu của Linh Hoa độc. Loại độc này thực ra rất dễ phá giải...... Ngươi trở về vận công, bức hết độc tố trong cơ thể ra thì sẽ không khó chịu nữa."
Tạ Tố Tinh không biết nên nói gì.
Sở Nhược Đình cũng trầm mặc.
Một lát sau, Tạ Tố Tinh tựa hồ nghĩ ra chủ ý gì đó, hắn túm cổ tay Sở Nhược Đình, ấn nàng quỳ gối dưới háng, vén quần ra, nâng đến cằm nàng, ra lệnh: "Ngươi mau hút hết độc ra cho ta!"
Sở Nhược Đình: "...... ?"
Tạ Tố Tinh tuổi còn nhỏ nhưng dương v*t không hề nhỏ. Quy đầu lớn, mượt mà, một cỗ mùi hương lan ra, gân xanh dữ tợn nổi lên, cực kì không phù hợp với khuôn mặt ngây ngô tuấn tiếu kia của hắn.
Sở Nhược Đình thất thần không dám nhúc nhích.
Tạ Tố Tinh cảm thấy côn th*t căng trướng đến phát đau, hắn thúc giục nói: "Nhanh lên! Ta bực rồi đấy!"
Sở Nhược Đình chần chờ hạ, hỏi: "Ta giúp ngươi hút độc ra, ngươi...... Ngươi có thể tha cho ta không? Ta thề, về sau tuyệt sẽ không tìm Kiều sư muội gây phiền toái."
Cũng không phải dùng tâm ma lập lời thề, loại nói dối này hoàn toàn có thể tùy tiện búng ra.
Tạ Tố Tinh cười như không cười: "Được, ta đồng ý với ngươi."
Nghe vậy, Sở Nhược Đình không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nâng tay nắm lấy vật 𝐧●ó●ռ●ⓖ 𝐛●ỏ𝐧●🌀 như lửa kia, nhẹ nhàng ☑️uố·🌴 ѵ·𝖊.
Bàn tay nữ tử trắng nõn non mềm, đầu ngón tay lành lạnh nhuốm màu bóng đêm, tuy rằng không thể hoàn toàn nắm hết cây gậy th*t của hắn, nhưng Tạ Tố Tinh vẫn bị k_ⓗⓞá_𝐢 ↪️_ả_Ⓜ️ làm cho giật mình.
Hắn kinh ngạc, nhìn xuống đỉnh đầu đen nhánh của nữ tử, thầm nghĩ, giải độc bình thường cũng thoải mái như vậy sao?
Tuân Từ cũng không dám bức bách nàng làm loại chuyện này, vậy mà hiện giờ lại phải làm cho kẻ thù...... Sở Nhược Đình chỉ có thể cắn răng nuốt ngược m●á●𝖚 nóng vào trong.
Nàng thất thần tuốt vài cái, mã mắt từ cái đầu nấm kia chảy ra một tia chất lỏng. Nàng bất đắc dĩ vươn lưỡi, 🦵●1●ế●ɱ một vòng quanh quy đầu, cảm thấy có chút mùi tanh nhưng cũng không khó chịu.
Sở Nhược Đình trước nay chưa từng nếm qua thứ đồ này của nam nhân, lúc này đang ⅼ𝖎*ế*𝖒 bỗng thấy thứ trong ta dần to cứng lên. Nàng chớp mắt muốn nhìn xem thứ này có thể to đến nhường nào, nàng hé miệng ngậm lấy quy đầu, đầu lưỡi trúc trắc 𝐥·ïế·〽️ láp mã mắt nhỏ nhỏ kia.
Vật cứng rắn được miệng lưỡi ấm áp bao lấy, mang đến từng đợt ⓚ·ⓗ·𝖔á·ı c·ả·𝐦 tê dại. Tạ Tố Tinh nâng eo, tư vị xa lạ chạy khắp từ lòng bàn chân nhảy thẳng tới đỉnh đầu.
Hắn bỗng thấy như vậy không đủ.
Bàn tay to lớn cung khớp xương rõ ràng đỡ gáy Sở Nhược Đình đưa đẩy qua lại, 🌜.ư.ỡn.𝐠 é.ρ nàng ngậm toàn bộ cây gậy th*t.
dương v*t vừa thô to vừa cứng rắn bỗng nhiên đâ-Ⓜ️ tới yết hầu, Sở Nhược Đình bị sặc trở tay không kịp. Muốn ho khan cũng không được, miệng há to, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống.
Mà Tạ Tố Tinh mặc kệ những cái đó, khoang miệng và đầu lưỡi ấm áp cùng hàm răng va chạm với côn th*t của hắn, lúc này hắn đã ş●ướ𝖓●ɢ tới tam hồn không thấy bảy phách, ấn đỉnh đầu Sở Nhược Đình, động tác càng lúc càng nhanh, hô hấp dồn dập, đột nhiên cảm thấy bên hông đau xót, đại não trống rỗng.
Sở Nhược Đình bị sặc đến không thể hô hấp.
Quy đầu Tạ Tố Tinh còn cắm trong yết hầu nàng hơi run lên, t·ℹ️ⓝ·♓ ԁịc·𝐡 ấm áp trào ra, không kịp rút nên đều bị nàng nuốt xuống.
"Ư... Ưm." Sở Nhược Đình đấm mạnh vào eo Tạ Tố Tinh, Tạ Tố Tinh lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo trước dư vị của đợt cao trào.
Hắn rút dương v*t ra, kéo ra một sợi tơ bạc từ cái miệng nhỏ của Sở Nhược Đình.
Lệ lăn dài trên khuôn mặt như ngọc của Sở Nhược Đình, nói không rõ là do bị sặc hay là do nghẹn. Nàng nhíu mày liễu, chà lau nước mắt, thân hình dưới ánh trăng như như làn khói mờ ảo, mỏng manh ɱề●𝖒 ɱ●ạ●ℹ️.
Tạ Tố Tinh không biết giải Linh Hoa độc sẽ thoải mái nhường này.
Đây là loại thoải mái cả đời nay hắn chưa từng nếm trải.
Hắn chợt nhớ ra, quay sang hỏi Sở Nhược Đình: "Ngươi vừa nuốt hết độc tố ta đã bài xuất ra?"
Sở Nhược Đình trong lòng chửi ầm lên, trên mặt lại tỏ ra ủy khuất.
Nàng gật đầu, cắn cánh môi: "Đạo hữu, ta thật sự sống không được bao lâu nữa. Vừa rồi ngươi nói sẽ tha cho ta...... Ngươi sẽ không nuốt lời chứ?"
"Đương nhiên."
Sở Nhược Đình nhẹ nhàng thở ra.
Để chó điên Tạ Tố Tinh này tạm thời không chú ý đến nàng, nuốt nhiều thêm hai lần nữa cũng không thành vấn đề.
Tạ Tố Tinh sau khi được phóng thích, tâm tình có vẻ rất. Hắn buộc lại đai lưng quần, tiến lên phía trước, nắm cằm Sở Nhược Đình, cười rộ lên, trong ánh mắt dường như chứa đựng những ngôi sao nhỏ vụn.
Sở Nhược Đình nhìn đến ngây người, giây tiếp theo, miệng nàng bị ngón tay hắn cạy ra, nhanh chóng nhét vào một viên đan dược màu chu sa vào.
Đan dược vừa vào miệng là tan, Sở Nhược Đình muốn nôn ra cũng không được.
"Ngươi vừa cho ăn thứ gì?" Sở Nhược Đình vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ trừng mắt.
Tạ Tố Tinh vẫn cười hì hì, hắn nói: "Đây là trứng cổ trùng, ba ngày sau sẽ nở, mẫu cổ trong tay ta." Hắn vỗ vỗ bả vai đang bị thương của Sở Nhược Đình, "Linh Hoa độc của ngươi ít nhất một năm nữa mới có thể phát tác, ai biết được trong khoảng thời gian đó ngươi lai đi bắt nạt Kều tỷ tỷ của ta thì làm sao bây giờ? Ta phải đề phòng ngươi từ bây giờ. Dù sao ngươi cũng sắp 𝖈ⓗế_𝐭, nên cũng không cần phải để ý cơ thể làm gì, nhiều thêm một con cổ trùng thì có sao!"
"Ngươi đã nói sẽ tha cho ta mà!"
"Đúng rồi, bây giờ ta tha cho ngươi đây. Còn chuyện sau này...... Lần sau lại nói tiếp."
Hắn cợt nhả nói ra mấy lời này khiến Sở Nhược Đình bùng nổ vì tức.
Đúng là chó điên làm việc thì không bao giờ nói chuyện đạo lý, cùng hắn ra điều kiện là sai lầm của nàng.
Sở Nhược Đình nắm chặt ống tay áo, coi như mình xui xẻo.
Nàng rũ mi mắt, trong mắt là hận ý lạnh lẽo: Tạ Tố Tinh, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện đừng để rơi vào tay ta! Nếu không, thù mới hận cũ, ta sẽ cùng ngươi thanh toán hết một lượt!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Ch. 009 | Ch. 011 → |