Sẽ không buông tay
← Ch.08 | Ch.10 → |
Cố Diên cũng cảm thấy mình như tra nữ tệ bạc bắt cá hai tay, trong lúc học, cô cũng cố gắng cúi đầu gửi tin nhắn wechat cho Phong Hi Niên để giải thích, nhưng rõ ràng đều như đá chìm đáy biển.
Đang lúc tim như tro tàn, chuyện khiến cô càng hết hy vọng hơn lại xảy ra.
"Cố Diên, em lên đây làm bài này đi." Người chỉ đích danh cô là giáo viên dạy toán đầu trọc.
Cố Diên ngẩng đầu nhìn đề bài, đường cong parabol với các chấm trên bảng, thật là bất hạnh, tuy rằng đời trước cô tốt nghiệp đại học rồi, nhưng bây giờ cũng đã sớm quên mất quên mất kiến thức toán cấp ba cơ bản.
Cố Diên muốn xin Tạ Yến Yến giúp đỡ, nhưng dáng vẻ cô ấy cũng đang không hiểu đâu vào đâu, đề bài này ở mức độ khó, ba lớp cũng không có bao nhiêu người biết làm.
"Thưa thầy, em có hai cách giải bài tập này." Người giơ tay nói chuyện là Phong Hi Niên, thật ra, Phong Hi Niên nhìn thấy tin nhắn Cố Diên gửi tới, con nhóc này vội vàng giải thích như vậy khiến anh cũng đã thoải mái hơn không ít, chỉ là nhắn lại gì thì anh chưa nghĩ ra, anh thích cách xác nhận hiện thực hơn.
Phong Hi Niên vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người anh, tuy rằng giáo viên toán học nghiêm khắc với học sinh, nhưng dù sao học sinh xuất sắc là Phong Hi Niên chủ động giơ tay, ông để Cố Diên ngồi xuống, bảo Phong Hi Niên bắt đầu nói cách làm.
Cố Diên vừa ngồi xuống, Tạ Yến Yến đã dùng khuỷu tay chọc cô, đưa một tờ giấy qua: "Tớ thề, nam thần Phong vì cậu mới lên tiếng đấy!!!"
Cố Diên dở khóc dở cười nhìn tờ giấy, càng thêm chứng thực bản chất tra nữ của cô.
Cuối cùng cũng tan học, Cố Diên cũng không biết Lâm Viễn định nói cái gì, cô định đi tìm Phong Hi Niên nói cho rõ ràng, nhưng anh lại bị thầy giáo dạy toán gọi đi bàn bạc chuyện thi cử rồi.
Còn Lâm Viễn lại đứng ngay cửa phòng học chờ cô.
*
Sân thể dục trường học.
Cố Diên cảm thấy mình bây giờ không thể bình tĩnh đối mặt với Lâm Viễn cho được, ký ức đớn đau đời trước vẫn vùi lấp sâu trong linh hồn, bây giờ cô chưa trả thù cũng là do chưa đủ năng lực mà thôi.
Lâm Viễn đi phía trước không phát hiện ra sự khác thường của cô, Cố Diên chuyển sự chú ý tới mấy người mặc đồng phục đang chạy trên sân thể dục mới không đến nỗi bừng bừng lửa giận.
Cố Diên thấy Lâm Viễn không nói lời nào, bắt đầu cảm thấy không còn kiên nhẫn.
"Nếu như không có việc gì để nói thì tôi đi trước, sau này tôi sẽ không gặp mặt riêng tư với cậu đâu." Lời của cô bình tĩnh, thế nhưng Lâm Viễn lại nghe thấy vẻ quyết tuyệt trong đó.
Rõ ràng vẫn là cô gái tuần trước còn bám lấy anh ta ríu rít nói không ngừng, rõ ràng trước mắt vẫn là cùng một người, thế nhưng thời thế lại đổi thay.
"Lời cậu nói lần trước còn tính không?"
Cố Diên nghe Lâm Viễn đặt câu hỏi càng không hiểu gì, sao cô còn nhớ hồi cấp ba mình đã nói gì với Lâm Viễn chứ.
"Trí nhớ của tôi không tốt, phiền cậu nhắc lại coi."
Cô vừa mới nói ra, chỉ thấy trên người thiếu niên trước mặt lại có thêm phần u tối.
"Cố Diên, bây giờ tôi có thể thử thích cậu." Cố Diên: ...
Còn không đợi cô mở miệng, phía sau đã có một bóng dáng cao lớn xuất hiện kéo cô rời đi.
*
Bên phía Phong Hi Niên, vừa mới nhanh chóng thoát khỏi thầy giáo, quay đầu đã phát hiện không thấy Tiểu Diên Nhi nhà mình đâu nữa.
Ngụy Tử Khiên lại bày ra dáng vẻ giữ kín như bưng: "Vừa rồi tớ thấy Cố Diên lớp năm đi với Lâm Viễn tới sân thể dục rồi." Lời còn chưa nói hết đã không thấy Phong Hi Niên đâu nữa, chắc chắn Phong Hi Niên đi tìm Cố Diên rồi.
Vẻ mặt Nguyễn Hạ Hầu ở bên cạnh cũng khiếp sợ không thôi, đây vẫn là Phong Hi Niên mà cậu ta quen biết sao? Chính vì em gái xinh đẹp ở sân bóng rổ lần trước à?
Ngụy Tử Khiên vỗ vai Nguyễn Hạ Hầu: "Người anh em, phải học hỏi nhiều vào."
Vừa đến sân thể dục, Phong Hi Niên đã nhìn thấy cảnh tượng hai người đi một trước một sau, anh đè nén mọi cảm xúc khó chịu trong lòng, vừa tới gần đã nghe Lâm Viễn nói câu "thử thích", đáy lòng anh lại nảy lên cảm giác lo được lo mất mãnh liệt, chỉ có thể vội vàng kéo Cố Diên đi.
Thật ra anh rất sợ, sợ cô đồng ý với Lâm Viễn. Tiểu Diên Nhi của anh tốt đẹp như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều người thích rồi.
Nhưng Phong Hi Niên biết, anh sẽ không buông tay, đặc biệt là sau khi hưởng thụ được sự tốt đẹp của cô, sau khi sự áp lực trong lòng một thời gian dài được phóng thích, sao anh có thể buông tay cho được.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |